Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 27: Hoa Đào Và Mỹ Nhân



Sáu hắc y nhân che mặt nhảy ra từ khu rừng rậm rạp, quanh thân tản ra sát khí mãnh liệt, chia ra sáu hướng mà đánh. Bước chân của mỗi người bọn họ như đang đạp gió, giống như báo săn hoang dã vừa nhìn thấy con mồi, toàn lực công kích.

Qua tốc độ của bọn họ, Thanh Linh và Vô Ảnh đều cảm nhận được võ công của sáu người kia tuyệt không phải loại bình thường, bọn họ rốt cuộc đã ẩn nấp gần đây được bao lâu rồi, hai người bọn họ thế nhưng lại không phát hiện ra. Cho đến lúc Trương Tứ lấy ra mật chiếu giả, các nàng mới cảm giác được nguy hiểm đến gần.

Không còn nghi ngờ gì nữa, bọn họ lựa chọn ra tay vào lúc đó chắc chắc là vì muốn lấy mật chiếu giả.

Gió thổi qua, cánh hoa bị hơi thở khắc nghiệt cuồn cuộn thổi bay tán loạn.

Thanh Linh và Vô Ảnh dựa lưng vào nhau, vẻ mặt đề phòng. Kiếm của Vô Ảnh vượt lên trước người, năm ngón tay Thanh Linh kẹp ngân quang lóng lánh.

Ánh sáng lạnh chợt lóe, sáu hắc y nhân che mặt đã đến gần, lúc đang chuẩn bị động thủ, một hắc y nhân dường như là kẻ đầu lĩnh lại đột nhiên hô ngừng.

Mời lũ nãy còn đằng đằng đằng sát khí bay đến, lúc này lại đột nhiên kêu ngừng. Thanh Linh và Vô Ảnh liếc mắt nhìn nhau, cùng thấy được kinh ngạc trong mắt đối phương.

Hắc y nhân cầm đầu mở miệng: "Để lại thứ trong tay ngươi, các ngươi có thể đi." Giọng nói khàn khàn thâm trầm, là giọng giả.

"Ta sẽ để thứ này lại, nếu ngươi nói cho ta biết ai là người muốn đoạt đoạn mật chiếu này." Thanh Linh nói, trong lòng thầm nghi ngờ, rốt cuộc là ai phái bọn họ đến?

"Không thể trả lời." Đối phương nói.

"Vậy ta cũng không thể đưa nó cho các ngươi."

Hắc y nhân không nói thêm lời nào, giơ tay ra hiệu với các hắc y nhân sau lưng, sáu người bắt đầu ta chiêu.

Tiếng binh khí va chạm vào nhau vang lên trong rừng, âm thanh 'keng, keng' không dứt bên tai, chim trên cành bị dọa giật mình tung cánh bay khắp nơi.

Sáu người hợp lực bao vây công kích, chiêu thức phức tạp, ra tay tàn nhẫn. Ngân châm Thanh Linh mang theo trên người không nhiều lắm, lúc phóng ra cũng không chắc chắn sẽ trúng đối phương. Bọn chúng sử dụng ám khí, tránh né ngân châm Thanh Linh phóng ra cũng không mấy khó khăn.

"Tiểu thư, bọn họ là đến lấy mật chiếu giả, ngươi mau mang mật chiếu giả đi trước đi, ta ở phía sau cản đường." Vô Ảnh nói nhỏ bên tai Thanh Linh.

Đối đầu với sáu người, hai người dần dần ở thế hạ phong. Nên lúc Vô Ảnh bảo Thanh Linh mang mật chiếu giả đi trước, Thanh Linh cũng không hề cự tuyệt. Nếu không chạy đi, mật chiếu giả sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào tay bọn chúng.

Mật chiếu giả có thể chứng minh Đại ca có lí do trở về Hạ Thành, hắn bị người lừa, mà người gạt hắn chính là kẻ viết giả mật chiếu. Cố lấy mật chiếu giả làm bàn đạp đầu tiên, có lẽ sẽ tìm ra một ít dấu vết của người giật dây phía sau. Nếu như có cơ hội đưa mật chiếu giả trình lên trước mặt Hoàng thượng, cầu xin Hoàng thượng tra xét chuyện này, có thể người hãm hại Đại ca sẽ lộ diện. 

Người nọ chắc đã nhận thức ra được tầm quan trọng của mật chiếu, nên mới phái người truy tìm và theo dỗi Trương Tứ. Chờ khi Trương Tứ lấy ra mật chiếu, liền lập tức ra tay giết chết hắn, đoạt lại mật chiếu giả.

Thủ hạ bên cạnh Đại ca, ai cũng trung thành và tận tâm, cam nguyện vì Đại ca mà mất mạng. Trừ Trương Tứ chôn mật chiếu giả ra, vẫn còn có vài người trốn thoát, người nọ chắc chắn là không biết rõ mật chiếu ở chỗ nào, cũng không biết những người kia ở đâu, nên mới không dám ra tay ngay với Trương Tứ.

Thanh Linh hạ xuống quyết tâm phải bảo vệ tốt mật chiếu, nhưng lại không yên tâm Vô Ảnh, nên xoay sang dặn dò thêm một câu: "Ngươi cẩn thận!" Nói xong, nàng thừa cơ bọn họ đang tạo ra một chỗ hở, phi thân ra khỏi vòng vây của sáu người, Vô Ảnh liều mạng ngăn cản hắc y nhân ở phía sau.

Hai hắc y nhân ở lại đánh với Vô Ảnh, bốn người còn lại đuổi theo Thanh Linh.

Cũng may đây ở trên núi, chỗ ẩn nấp rất nhiều, nhưng nàng cũng không thể giấu thân trong núi quá lâu được. Nàng núp đằng sau một khối đá lớn dưới chân tòa núi nhỏ, chờ hắc y nhân đang đuổi theo đi qua, cảm nhận được hơi thở nguy hiểm cách ngày càng xa, nàng mới đi ra khỏi chỗ trốn, chạy về phía con đường nhỏ không có hắc y nhân.

Vừa mới đi không bao lâu, giữa đường lại nhảy ra một tên hắc y nhân. Thanh Linh thầm mắng vận khí mình quá xui xẻo, hắc y nhân cũng đã ngay bên cạnh, tỉ lệ chạy trốn thành công trở nên tuột dốc không phanh, vì vậy nàng chọn cách ra tay tốc chiến tốc thắng.

Trên tay Thanh Linh, ngoài ngân châm ra không hề có ám khí gì khác, đối phương hết lần này đến lần khác ngăn cản được ngân châm phóng về phía mình. Chỉ qua mấy chiêu, nàng đã rơi vào thế hạ phong.

"Để mật chiếu giả lại, ta có thể tha ngươi một mạng." Đối phương mở miệng.

Nàng đã rơi xuống thế hạ phong, hắn cũng biết được chuyện mật chiếu giả, vậy mà còn muốn để lại cho nàng một mạng, chuyện này ngày càng khiến nàng thấy khó hiểu rồi.

Thanh Linh chậm chạp không trả lời, đối phương ra tay ngày một mạnh mẽ. Lúc đường kiếm mang theo hơi thở nguy hiểm mà lãnh liệt đâm thẳng về ngực nàng, biết mình không thể tránh kịp, tim muốn nhảy vọt lên cổ họng, nàng cho rằng chưa tới một phút nữa bản thân sẽ bỏ mạng, nhưng trước khi chết nàng sẽ không để đối phương được sống tốt, ngón tay kẹp chặt vài miếng ngân châm chuẩn bị phóng ra. Nhưng hắc y nhân đột nhiên chuyển hướng kiếm về phía cánh tay nàng, Thanh Linh kinh ngạc không thôi, tay nhanh chóng phóng ra ngân châm.

Không biết ngân châm đâm trúng hắc y nhân ở đâu, chỉ thấy hắn co quắp hai cái, nhắm mắt ngã xuống đất. Cánh tay Thanh Linh bị thương, nàng trực tiếp tháo khăn che mặt của hắc y nhân ra để băng bó lên miệng vết thương.

Nàng còn chưa kịp hiểu rõ tại sao hắc y nhân lại không ra tay giết mình thì bên tai đã nghe thấy một trận tiếng bước chân thưa thớt đang đến gần. Đưa mắt nhìn sang đã thấy ám khí của đối phương phóng tới, nàng vội vàng tránh né, sau khi né được ám khí, nhặt kiếm của hắc y nhân lên, bỏ chạy thục mạng.

Chạy lảo đảo ra khỏi thâm sơn, hắc y nhân vẫn đuổi theo ở sau lưng nàng không buông tha, nàng chỉ có thể cắn răng liều mạng chạy về phía trước, cố gắng hết sức tránh né ám khí sau lưng.

Một đường trốn trốn tránh tránh, chạy một đường đầy chật vật, Thanh Linh cũng không biết mình đang chạy tới đâu. Chỉ thấy đằng xa phía trước là một con sông lớn, nước sông dưới ánh chiều tà ánh lên sắc vàng sóng sánh trong veo, hai bên bờ sông nở đầy hoa đào, cánh hoa hồng phấn rơi như mưa lên mặt nước.

Một cây cầu nhỏ bắc ngang qua giữa dòng sông rộng lớn, cách dưới cầu không xa có một con thuyền hoa lớn vừa phải, xa hơn chút còn có thêm mấy nhóm thuyền nhỏ. Nơi này có hoa đào rực rỡ, cảnh sắc tươi đẹp, những người kia chèo thuyền đến đây hẳn là để ngắm cảnh.

Có tiếng địch du dương phát ra từ một chiếc thuyền, ngân điệu thanh thấu như tiếng suối reo vùng núi, âm điệu bình thản chậm rãi, giai điệu lượn lờ, cực kì say lòng người.

Tiếng địch du dương như vậy, nhưng đáng tiếc, bây giờ Thanh Linh lại không có tâm tình gì mà thưởng thức.

Chạy đến gần cầu, nàng mừng rỡ phát hiện ra bóng dáng đang đứng trên chiếc thuyền dưới cầu cách đó không xa có chút quen thuộc, chạy lên cầu để nhìn rõ hơn, nhận ra bóng người cầm sáo ngọc màu trắng kia thì ra là Tần Liễm.

Tần Liễm thổi xong một khúc, đưa sáo ngọc rời khỏi môi, đưa mắt nhìn quang cảnh bên sông ngoài xa. Hắn đứng ở đầu thuyền, tướng mạo thanh dật như tiên, phong thái thanh nhã tuyệt thế. Đứng giữa trận mưa hoa đào hồng phấn, bạch y hắn tung bay, khí chất phong lưu xuất trần, tựa như tiên nhân.

Trời vẫn chưa quên ta mà, trong lòng Thanh Linh không khỏi cảm thán một tiếng, lúc tinh thần đang hưng phấn, ám khí sau lưng lại bay đến, chút nữa thì đã trúng đầu nàng, nàng bị dọa đến hồn đều đã sớm bay mất. Mắt thấy bốn hắc y nhân truy đuổi mãnh liệt ở đằng sau đã đến gần, nàng vừa chạy vừa hô to một tiếng: "Cứu mạng." Sau đó thở hổn hển nhảy qua tay vịn cầu, dưới chân dùng lực đạp lên một cái, cả người đã ở giữa không trung, phóng tới Tần Liễm đang đứng trên thuyền.