Thuần Hoá

Chương 11: Đêm thứ sáu rưỡi: Linh hồn



Dịch: Amelie.Vo

Gloria không biết làm cách nào để trấn an cơn thịnh nộ của sinh vật phi nhân loại.

Bình thường nàng còn không biết cách an ủi một con người đang giận dữ nữa là.

Khác với lần trước để nàng tuỳ ý xoa nắn, lần này cái đuôi của hắn quấn nàng chặt đến nỗi hằn lên da thịt một vệt đỏ. 

Sau khi Gloria ngăn chặn việc giết chóc, tà thần không thèm ngó ngàng tới con chó săn địa ngục đang trợn mắt há mồm, cũng không nhìn đến tên pháp sư âm binh cao ngang ngửa cái quán rượu như người khổng lồ, cùng với người sói có cái răng nanh và cái đuôi to tướng lộ hẳn ra bên ngoài. Hắn cứ thế ôm Gloria biến mất ngay đầu con phố đang náo loạn.  

Người sói buồn bã nhìn chó săn địa ngục:

“Xem ra ngươi lại phải đi ăn phân ngựa rồi.”

Con chó săn địa ngục bỏ cuộc, nó gào lên:

“Ta đồng ý hồi nào!”

“Không bàn tới chuyện này.” Pháp sư âm binh nhíu mày, chậm rãi nói: “Cơ mà công chúa nhỏ có thể chịu được Lãnh chúa Fassbinder à?”

Cả chó săn và người sói đều đồng thời trầm mặc.

Bọn chúng đều biết vụ thảm sát tàn khốc trước khi tà thần chìm sâu vào giấc ngủ dài.

Trước đó, tà thần cùng những thế lực khác luôn giữ quan điểm “nước sông không phạm nước giếng”. Nhưng lần đó, hắn đã tàn sát cả một thành phố, không chừa lại bất kỳ một sinh vật sống nào. Kể từ đó, tiếng ác về sự tàn bạo và khát máu của hắn ngày càng lan xa. 

Khi hắn ngủ say, rất nhiều sinh vật hắc ám đều thở phào nhẹ nhõm.

Không một ai biết được lần đó hắn đã nổi giận vì điều gì, hoặc cũng có thể, con người hắn vốn mưa nắng thất thường như vậy.

“Lúc trước ta từng đề nghị, đợi đến khi công chúa nhỏ chết, đặt linh hồn của nàng vào một con búp bê hoặc một con rối vải.” Chó săn kể: “Hoặc có thể tìm cho nàng một thân thể thiếu nữ xinh đẹp và khoẻ mạnh, để nàng phục vụ thật tốt Lãnh chúa ngài. Rốt cuộc đề nghị bị ngài từ chối.”

Pháp sư âm binh suy tư: “Có lẽ khó mà tìm được một thiếu nữ phù hợp với khẩu vị của ngài.”

Người sói vẫn lặng im.

Tình trạng sức khoẻ của Gloria không tài nào qua nổi đôi mắt của những sinh vật hắc ám bọn chúng.

Linh hồn của nàng vẫn khoẻ mạnh, chỉ là thiếu đi một cơ thể vẹn toàn. Với sức mạnh của tà thần, hắn hoàn toàn có khả năng mỗi năm đều tìm cho nàng một thể xác xinh đẹp, cất giữ linh hồn của nàng bên trong.

Nhưng hắn lại không làm vậy.

Ắt hẳn thứ mà hắn yêu thích không phải là linh hồn của Gloria mà chính là cơ thể tuyệt diễm của nàng.

Mọi người đều cho là như thế.

Tuy nhiên, điều này cũng không cản trở bọn chúng yêu thích và tôn kính Gloria, dù là thể xác hay linh hồn, cũng chỉ là nàng mà thôi.

“… Bây giờ chỉ hy vọng Lãnh chúa sẽ không làm hỏng mất nàng.” Chó săn địa ngục lải nhải: “Xin Thượng đế phù hộ cho nàng ấy.”

Người sói bình tĩnh nhắc nhở: “Này chó con, chúng ta là sinh vật dưới địa ngục.”

“À quên”, con chó địa ngục ngừng ngay động tác làm dấu Thánh Giá trước ngực, sửa lại lời nói: “Xin tà thần phù hộ cho nàng ấy.”

Cầu mong cho hắn đừng vì dục vọng bộc phát mà làm tổn thương Gloria bé nhỏ vừa đáng yêu mà cũng vừa đáng thương.

[Amelie] Bắt đầu từ chương 13 mình sẽ khoá sao chống copy. Mọi người chỉ cần đăng ký tài khoản trên web là sẽ đủ sao để đọc liên tục rùi nè ^^. Mỗi một lượt like các bạn sẽ nhận được 20 sao và một lượt comment 50 sao. Nếu thương editor mí bạn hãy comment điểm danh để mình biết có người đọc mà tăng tốc hoàn truyện cho lẹ nhé hihi *thương*
Không trở về nhà

Không chăn êm, cũng không nệm ấm.

Gloria không bao giờ có thể ngờ rằng tà thần sẽ mang nàng đến bên dưới giếng trời hình mái vòm của một đền thờ để làm chuyện đó.

Mái vòm được lát gạch đá vôi màu xanh, cửa sổ thuỷ tinh có màu anh đào rực rỡ. Ánh mặt trời xuyên qua ô cửa kính chiếu lên người hắn. Trên mép cửa sổ, tà thần đang ngồi ngược nắng, gương mặt anh tuấn của hắn không mảy may có một cảm xúc nào.

Gloria ngồi trên người tà thần, hai chân nàng buông thõng lắc lư, bên dưới là một khoảng trống cao chừng 43 mét. Sứ đồ đang hướng dẫn những tín đồ sùng đạo hát thánh ca. Khi tiếng nhạc du dương cất lên, tà thần giữ chặt lấy eo nàng.

Gloria không phải là một tín đồ.

Nhưng đây là đền thờ, là nơi cư ngụ của thần linh.

Ở toà thành bé nhỏ gần biên giới này có thờ phụng một vị thần, tương truyền rằng vị thần nhân hậu và dũng cảm ấy đã từng giải cứu vô số thiếu nữ bị bắt cóc khỏi những sinh vật hắc ám, giúp cho rất nhiều gia đình có thể đoàn viên.

Người dân nơi đây tự lập đền thờ để thành kính cầu nguyện cùng vị thần kia.

Một nơi linh thiêng như thế này.

Vậy mà bọn họ làm dám làm những chuyện bổ báng thần linh.

Mặc dù Gloria biết rõ không được phép hành động ở đây, nhưng sao nàng không khống chế được chính mình muốn ôm lấy hắn.

Nàng không hiểu tại sao hắn lại kích động đến vậy, sự va chạm mạnh khiến nước mắt nàng ồ ạt tuôn rơi.

Đôi mắt tà thần vẫn đen kịt như cũ, nhìn không ra chút sắc đỏ nào, tựa một cái đầm lầy lạnh giá.

Gloria cảm thấy hơi đau lòng.

Nàng đau lòng vì ác ma.

Gloria nghĩ mình thật sự điên mất rồi.

Nàng gắng kìm lại những giọt nước mắt đan xen giữa những xúc cảm chua xót cùng thoải mái một cách kỳ quái. Nàng duỗi tay ôm lấy kẻ nọ.

“Đừng tức giận nữa mà.” Gloria vòng tay qua cổ người đàn ông, lần đầu tiên nàng chủ động hôn lên đôi môi của hắn.

“Chàng như vậy, ta rất đau lòng.”

Lần đầu tiên hắn được nàng chủ động hôn.

Lần đầu tiên hắn nghe thấy nàng làm nũng bằng những lời dịu dàng pha lẫn chút trách cứ.

Lần đầu tiên hắn được nàng ôm lấy và tiếp nhận.

Bàn tay đặt trên vòng eo nhỏ bỗng chốc cứng đờ.

Tà thần cụp mắt nhìn Gloria.

Đôi mắt đen như mực của hắn rốt cuộc cũng có dấu hiệu thu lại.

Hắn ngừng cử động và hôn lại nàng.

Trên mu bàn tay cùng với trên thân thể Gloria

Ấn ký chủ tớ loé lên ánh sáng vàng chói mắt.

Những tín đồ vừa hát dứt câu thánh ca, âm nhạc liền dừng lại.

Tà thần hôn lên mái tóc vàng thánh thiện của Gloria.

Hắn thầm thì: “Nàng nên thuộc về thần linh.”

Dưới ánh mặt trời đầy ắp, trong vòng tay của tà thần, một lần nữa Gloria nhẹ nhàng khai mở.

Những tín đồ trong đền thờ đã rời đi, dấu ấn của thập tự giá trước ngực nàng ẩn ẩn đau nhói.

Bóng nắng ôn hoà ấm áp xuyên qua lớp kính thuỷ tinh, rọi vào người Gloria đến nóng bừng. Ở một nơi cao trong ngôi đền, có bóng hình hai người dịu dàng hôn nhau in trên ô cửa sổ.

Mu bàn chân đang rũ xuống của Gloria lấp lánh ánh sáng. Vào thời khắc mặt trời trọn vẹn nhất, mu bàn chân nàng chậm rãi cong lên, hiện rõ những mạch máu bên dưới lớp da trắng nõn.

Nếu như thích ác quỷ là tội lỗi.

Thì nàng xin nhận tội.

Một tội lỗi không thể ân xá.
Khi màn đêm buông xuống, con chó săn địa ngục cùng với những sinh vật hắc ám hồi hộp chờ đợi trong khu rừng, cuối cùng cũng thấp thoáng thấy bóng dáng tà thần ôm Gloria trên tay quay trở lại.

Nằm tựa vào vai của hắn, nàng đã ngủ mất rồi.

Sau khi xác nhận nàng còn thở, trái tim của con chó săn địa ngục mới đặt lại vào bụng. (Tim nó nằm trong bụng à????)

Cây chổi trong tay vú Molly cũng để xuống.

Bà vẫn canh cánh trong lòng chuyện tà thần một mình bắt Gloria đi, và sự kìm nén này đã lên đến đỉnh điểm khi bà giúp nàng tắm rửa.

Những dấu vết trên cơ thể nàng chồng chéo lên nhau hết lớp này đến lớp khác.

Vú Molly không hiểu muốn xoa dịu tà thần cần phải bỏ ra bao nhiêu sức lực. Bà lại càng không biết để có được kết quả này tà thần đã tiết chế như thế nào.

Đợi Gloria ngủ say, vú Molly đã nổi giận đùng đùng, bà xách theo một cái chổi và đi tìm tà thần.

Thần linh không cần nghỉ ngơi, mà các sinh vật hắc ám cũng không nốt. Đối với bọn chúng, ban đêm là thời điểm thích hợp nhất để hoạt động. Vú Molly túm gáy người sói, sau khi doạ sẽ nhổ trụi lông của nó làm thành sợi dệt để đan thảm, nó mới run bần bật bụm lại mấy chiếc răng nanh, tiết lộ rằng tà thần đang đọc sách dưới tầng hầm.

Vú Molly vẫn còn bóng ma tâm lý đối với cái nơi quái quỷ này. Bà lôi theo pháp sư âm binh, dùng cái ót phát sáng trên đầu hắn làm đèn soi sáng, đồng thời bắt bọn quỷ lùn béo múp míp dẫn đường. Ngoài ra, bà vừa bận bịu xua đuổi con chó săn địa ngục đang cố cản đường, vừa hung hăng đẩy cánh cửa tầng hầm ra.

Cho đến khi nhìn thấy những đồ vật trong căn phòng tối, vú Molly mới ngây ngẩn cả người.

Toàn bộ tầng hầm chứa đầy những con búp bê.

Mắt làm từ ngọc lục bảo, tay chân không rõ làm bằng chất liệu gì, ánh sáng từ các viên ngọc phát ra lóng lánh. Những con búp bê trông sống động như thật, vì vậy giây phút vừa nhìn thoáng, vú Molly còn ngờ vực rằng bà đang ở trong một căn phòng đầy phụ nữ.

Mà ở giữa đám búp bê này, tà thần đang ngồi ngay ngắn.

Cảm giác được sau lưng có cơn gió quét qua, hắn quay người lại, đôi con ngươi đỏ sẫm phủ một tầng sương mù u ám.

Ngay tức khắc, con chó săn địa ngục lao tới, chặn giữa bà và tà thần. Bị một thứ vô hình đập mạnh vào người, nó ngã lăn ra đất, kêu “oa” lên một tiếng thảm thiết rồi phun ra một ngụm máu tươi.

Tính mạng vừa được nó cứu vớt từ trong tay tử thần, vú già Molly vẫn chưa kịp hoàn hồn. Cây chổi trong tay bà rơi xuống, mặt mũi trắng bệch.

Tà thần rít qua kẽ răng: “Cút.”

Vì hãy còn bàng hoàng, vú Molly không nhấc chổi lên. Con chó săn địa ngục buộc phải gắng gượng nhổm dậy, cơn đau dữ dội khiến nó nằm rạp ra đất. Nó níu lấy góc váy của bà một cách khó nhọc, rồi ra hiệu cho bà hãy rời khỏi đây.

Lần đầu tiên vú Molly nhìn thấy một mặt khủng bố đáng sợ của tà thần.

Bà ngơ ngác bước ra ngoài. Pháp sư âm binh gãi gãi cái ót, phân nửa cái đầu còn lại sáng bừng lên: 

“Chao ôi… Vú Molly à, người không nên đến chọc giận Lãnh chúa.”

…Dù bà có là vú nuôi của Gloria đi chăng nữa.

Ngài ấy là vị thần sa ngã đã từng tàn sát một thành phố đấy.

Đám quỷ lùn cũng tíu ta tíu tít khuyên nhủ bà:

“Vú à, có lẽ những con búp bê đó là tà thần muốn tạo một thân thể mới cho tiểu thư Gloria. Tự dưng người xông vào thế này…”

Bọn nó đang phổ cập thông tin cho vú Molly. 

Nếu muốn để tiểu thư Gloria ở bên cạnh tà thần mãi mãi, điều kiện tiên quyết chính là đổi đi cơ thể khiếm khuyết của nàng. Hoặc là sử dụng những con búp bê, hoặc là tìm một thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp về để trục xuất linh hồn và dùng lại thân xác.

Đương nhiên, việc đặt linh hồn vào thân búp bê cũng có những mặt hạn chế…

Như là nàng sẽ không còn có đủ năm giác quan của con người, dù có làm phép thuật gia tăng cảm giác thì nhiều nhất cũng chỉ bằng một phần năm so với những gì con người cảm nhận được mà thôi.

Nhân loại là sinh vật phức tạp nhất, yếu đuối nhất, mà cũng tinh tế nhất trong vũ trụ này.

Vú Molly chắp tay lại: “Cám ơn.”

Liệu tiểu thư đáng thương của bà có thể sống tiếp được hay không?

“Khoan hãy cám ơn.” Từ phía sau đi đến, con chó săn địa ngục ho hai tiếng, lại phun ra ngụm máu tươi từ trong phổi. Nó cụp tai xuống, bây giờ nó khó mà duy trì hình dáng loài người: “Tà thần vừa phá huỷ tất cả những con búp bê bên dưới rồi.”

Bước chân vú Molly chợt khựng lại.

Con chó địa ngục lại ho thêm mấy cái. Nó lau đi vết máu còn chảy ra từ khoé miệng: 

“Có vẻ Lãnh chúa ngài… không định cứu vớt linh hồn của tiểu thư Gloria.”