Thuần Hoá

Chương 15: Ngày thứ 2.2: Giấc mộng hoang đường



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Amelie.Vo

Trên đường đi đến phòng giáo viên với chiếc ba lô cũ trên vai, Loria vẫn còn mải mê chìm đắm trong mớ suy nghĩ ngổn ngang về những vấn đề như: 

[Lần đầu tiên lo ra trong tiết học với giáo viên mới.]

Hay là:

[Không biết lát nữa có bị phê bình vì thành tích tệ hại lần trước hay không?]

Tuy nhiên, sau khi theo gót vị giáo sư cao lớn bước vào văn phòng, đầu óc Loria bất giác trở nên trống rỗng.

Vì lúc này, đập vào mắt cô là toàn bộ cách bài trí của căn phòng.

Một chiếc bàn bằng gỗ hồ đào có hoa văn sang trọng với miếng trải bàn làm từ da sơn dương tông xuyệt tông, những cái chân nến mạ vàng theo phong cách Rococo, một tấm thảm lớn được dệt từ tơ lụa bằng kỹ thuật cổ xưa…

Khác với vẻ ngoài lãnh đạm của vị giáo sư, lối trang hoàng phức tạp và xa hoa của văn phòng khiến Loria nghi ngờ rằng mình đang sống ở giai đoạn hưng thịnh nhất của thời kỳ Trung cổ.

Cánh cửa màu nâu đóng sầm lại từ bên ngoài. Xuyên qua lớp rèm nhung dày nặng, ánh sáng chiếu vào phòng có phần ảm đạm hơn, nhưng lại làm bật lên nét cổ kính, huyền ảo và tịch mịch.

Loria mặc một chiếc áo khoác dù màu đen, mái tóc được búi củ tỏi một cách hờ hững, làn da trắng như tuyết trông càng nổi bật hơn trên nền tóc đen óng ả. Cô đứng đực ra tại chỗ, ôm tâm tình thấp thỏm bất an nhìn giáo sư Fassbinder đang ẩn mình trong bóng tối.

Bằng động tác không nhanh không chậm, con người cao lớn và trầm tĩnh trước mắt cởi bỏ chiếc găng tay màu đen ra, để lộ bàn tay thon dài trắng tái. Đường viền của dấu ấn trên đó đang nhè nhẹ phát sáng.

Trong tíc tắc, Loria cho rằng mình đã bị hoa mắt.

“Em muốn uống gì?” Tà thần hỏi: “Sữa hay là trà?”

“Trà ạ.” Trong lòng Loria nơm nớp lo sợ: “Cám ơn thầy. Cho em hỏi, thầy có chuyện gì sao?”

Có vẻ như nỗi sợ giáo viên đã khắc sâu vào trong ADN của cô. Từ bé đến lớn, cô luôn giữ một khoảng cách nhất định cùng thái độ kính trọng với thầy cô giáo.

Dù người đó có đẹp trai đến đâu, cô cũng không dám lại gần.

“Tôi có xem qua thành tích học tập của em, bảng điểm không được ổn lắm… Em uống trà trước đi.”

Tà thần rót trà và đẩy tách về phía cô. Đây là lần đâu tiên Loria bị gọi đến phòng giáo viên nói chuyện nên khó tránh khỏi việc cảm thấy căng thẳng. Theo bản năng, cô đưa hai tay cầm vào phần vành tách – đây là phép lịch sự mà bố đã dạy cho cô, rằng khi đối mặt với một người có địa vị cao hơn, cô nhất định phải đón lấy bằng cả hai tay.

Lúc nhận tách trà, đầu ngón tay của hai người vô ý chạm vào nhau. Khoảnh khắc ấy, Loria lại cảm nhận được thân nhiệt như thiêu như đốt khác hẳn người bình thường của vị giáo sư, đồng thời một hình ảnh kỳ quái như bị cưỡng ép nhồi vào trong tâm trí.

Lạc giữa cơn mơ hồ, cô nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông đang đè lên cơ thể mình. Cô cực lực giãy giụa và cào vào má của hắn.

Giây phút này, Loria rụt tay lại làm nước trong tách sóng sánh. Cô cụp mắt nói: “Cám ơn thầy.”

Cầm trên tay chiếc tách làm bằng sứ xương mạ vàng với hình hoa hồng tinh xảo, rốt cuộc Loria cũng nhận ra vị giáo sư kỳ dị ở chỗ nào.

(Nếu bạn nào để ý thì những thứ tà thần hay dùng đều là những cái Gloria từng yêu cầu trong những chương trước, chẳng hạn như cái tách này) 

Cơ thể nóng hực của hắn được che đậy bằng vẻ ngoài lạnh lẽo, tựa như băng tuyết bao trùm một ngọn núi lửa đang hoạt động, có thể khiến nó phun trào bất cứ lúc nào.

Nhấp một ngụm trà, Loria nhận ra giáo sư đã cho thêm một ít cam hương [1] vào.

Woah, quả thật là một người yêu quý truyền thống văn hoá.

Tà thần đặt một chồng sách lên bàn trước mặt Loria. Cô để tách trà xuống, ngơ ngác nhìn vào những quyển sách tiếng Anh dày cộp. Ngay khi nhận ra những dòng chữ bên trên, đầu óc cô suýt chút nữa đã nổ tung.

“Em là học sinh duy nhất trong lớp mà tiếng mẹ đẻ không phải tiếng Đức.” Tà thần nói: “Thành tích giảm nhanh như vậy khiến tôi thật sự rất thất vọng.”

Loria không hiểu hai vế này có liên quan gì tới nhau.

Giáo viên trước đó của cô cũng không phải là người này, vậy thầy lấy quyền gì để thất vọng về điểm số của cô?

“Bài viết lần trước em nộp hết sức lủng củng, tài liệu tham khảo cũng không đầy đủ.” Tà thần lấy ra bài luận mà cô đã vắt óc ra viết, gương mặt anh tuấn không hề mảy may có chút ý cười: 

“Viết lại lần nữa rồi nộp cho tôi.”

Loria: “……”

“Từ giờ cho tới lúc tan học còn ba tiếng đồng hồ.” Tà thần liếc mắt nhìn thời gian rồi bảo: “ Phòng trường hợp em lười biếng, tôi ở đây canh em viết.”

Loria: “……”

Loria không dám làm trái yêu cầu của giáo sư. Cho rằng thầy chỉ là tận chức trách, cô liền ngoan ngoãn đặt chiếc ba lô cũ xuống đất, cởi áo khoác đen ra rồi lấy bút viết bắt đầu tham khảo xấp tài liệu mà giáo sư vừa đưa qua.

Thực sự, bài luận văn lúc trước của Loria được viết rất hấp tấp, hầu hết thời gian sau giờ học cô đều dành cho công việc làm thêm. Vả lại cô cũng không cách nào mua những quyển sách đắt tiền, mà việc tra cứu trong thư viện của trường lại quá phức tạp, hậu quả là luận điểm bài viết của cô không mấy chặt chẽ. Lúc này bị giáo sư chỉ đích danh, cô xấu hổ đến mức muốn kiếm cái lỗ chui tọt xuống đất.

Trong lúc đang hí hoáy múa bút thành văn, cô liếc thấy giáo sư đứng dậy mở cửa phòng rồi đi ra ngoài. Cổ tay Loria hơi đau nhức, cô đặt bút xuống xoa xoa cổ tay mình. Nhìn khắp một lượt đồ đạc bài trí kiểu cổ điển, cô chợt ngáp dài.

Vốn dĩ Loria chỉ định nằm ra bàn nghỉ ngơi một lúc, chẳng ngờ đâu cô lại ngủ mất đất tự khi nào không hay.

Cô mơ một giấc mơ dị thường.

Giấc mơ oái ăm này như đang tiếp nối những hình ảnh kỳ quái xuất hiện trong đầu cô ban nãy…

Từ góc nhìn của Thượng đế, Loria nhìn thấy một lâu đài được xây theo lối kiến trúc Rococo đầy tinh tế. Cô còn chưa kịp quan sát kỹ càng hình dáng của lâu đài thì bị hút vào một phòng ngủ có cửa sổ rộng mở.

Chính giữa gian phòng được thắp sáng bởi hàng loạt những ngọn nến lung linh, ngay trung tâm là một chiếc giường rộng rãi đủ cho bốn người nằm nghỉ, tấm rèm cửa được vén lên, khắp căn phòng tràn ngập hương thơm nguyệt quế pha lẫn hương hoa hồng nồng nàn.

Trên chiếc giường lớn màu đỏ rượu, vị giáo sư mặc chiếc áo sơ mi màu đen để lộ gần hết cơ bụng, đang đè lên người một thiếu nữ tóc vàng trong chiếc váy xanh lục tuyệt đẹp. Áo quần của hắn hỗn loạn, một tay bóp gương mặt của cô gái, tay còn lại thì xoa đùi nàng.

Nằm dưới ánh sáng của những ngọn nến, thiếu nữ đang kêu gào bằng thanh âm thảm thiết:

“Cho dù ngày hôm nay ngươi ức hiếp ta, ta cũng không thể vĩnh viễn sống tại nơi này. Đồ quỷ dữ.”

Lời nói này dường như đâm vào trái tim người đàn ông đau nhói, bàn tay hắn khẽ dời đi, thiếu nữ cũng thừa dịp vùng vẫy được, vì vậy Loria liền nhìn rõ mặt nàng.

Ấy mà lại là gương mặt của chính Loria.

Cảnh tượng này làm cho cô hết sức bàng hoàng. Ngay sau đó, góc nhìn của Loria bị thay đổi, cô trở thành người bị đè bên dưới thân thể của người đàn ông.

Người nọ nhìn xuống cô, đôi mắt hắn đen láy như phủ một tầng sương mù dày đặc. Tuy rằng gương mặt hắn không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, nhưng Loria vẫn cảm nhận được sự phẫn nộ cùng tuyệt vọng đang đè nén bên trong hắn.

Tựa như là đánh mất người mình yêu.

Loria choáng váng mặt mày. Chiếc váy tơ lụa của cô bị xé rách, đôi tay đang giãy giụa bị hắn kéo lên trên đầu rồi giữ thật chặt. Giấc mơ này quá đỗi chân thật và kịch liệt, Loria kêu la thất thanh, liều mạng kháng cự. 

Lúc này, người đàn ông cúi người hôn lên má cô. Hắn run rẩy gọi cô bằng giọng nói trầm ấm quen thuộc mà cô đã nghe thấy ngày hôm qua:

“Gloria, lần đầu tiên đều sẽ như thế này, em nhịn một chút, nhịn một chút thôi có được không?”

Loria không đáp lời. Không kịp phòng bị, cô bất ngờ chạm vào một thứ không thuộc về loài người. Cô kinh hãi ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông gần trong gang tấc nhưng cô lại không hề cảm nhận được hơi thở của hắn ta.

Ánh mắt đẹp đẽ đầy nghiêm nghị nhìn cô đặc biệt phức tạp.

Hắn không phải là con người.

Phát hiện này khiến Loria vô cùng hốt hoảng.

Người đàn ông muốn hôn lên mặt cô, nhưng Loria kịp thời nghiêng đầu sang một bên để trốn tránh, vì thế chiếc hôn rơi vào mép má bên tai cô.

“Ngoan, đừng khóc”, người đàn ông hôn cô trìu mến, thanh âm dịu dàng của hắn hoàn toàn tương phản với sức lực mà hắn đang bộc phát: “Còn ai có thể đối xử với em tốt hơn ta? Ta đã chờ đợi em quá lâu rồi.”

“Ta đợi em lâu như vậy”, giọng nói hắn nặng trĩu, phảng phất chút tuyệt vọng: “Làm sao em có thể phản bội ta?”

“Từ khi bắt đầu, ta vẫn luôn canh giữ bên em, em muốn gì ta cũng đều cho em.” Người đàn ông dùng mu bàn tay mân mê vết bớt trên cơ thể cô: “Như vậy còn chưa đủ hay sao? Em muốn bỏ chạy nữa đấy à?”

……

“Lo?”

Loria bị một đôi bàn tay ấm áp đánh thức khỏi cơn mơ, hiện tại cô vẫn còn đắm chìm tại toà lâu đài bên trong giấc mộng hoang đường vừa nãy. Cô ngơ ngơ ngác ngác mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt nghiêm túc của giáo sư.

Loria giật mình đứng lên, làm đổ nhào chiếc ghế.

“Ầm.”

Chiếc ghế nặng nề ngã xuống đất, phát ra tiếng động ầm ĩ. Loria cảm thấy tay chân mình cùng với bộ phận khó nói kia đau nhức cực kỳ, hệt như trong giấc mơ vừa rồi vậy.

Nhất là khuôn mặt của vị giáo sư trước mắt này giống y như đúc kẻ đã xâm phạm cô trong mộng.

“Sao thế?” Tà thần cau mày nhìn cô: “Bài luận viết xong rồi à?”

Đầu óc cô ong ong.

Cuối cùng cũng thanh tỉnh lại.

Dù tạm thời không rõ tại sao trên người cô lại có cùng cảm giác khó chịu như trong mơ, nhưng ngay lập tức Loria liền thành thật nộp cho thầy một nửa thành phẩm của mình và xin lỗi vì chuyện thất thố ban nãy.

May thay, vị giáo sư mới cũng không quá xét nét. Hắn đọc kỹ bài tiểu luận Loria vừa đưa rồi tiện tay cầm lấy cây bút đánh dấu những chỗ cần sửa chữa, sau đó trả lại cho cô.

Hắn nói: “Về nhà sửa lại lần nữa.”

Loria: “…”

“Từ đây cho tới khi bài của em đủ để tôi hài lòng”, tà thần nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Mỗi ngày đều phải đến đây học thêm giờ. Cho phép em đụng vào mấy quyển sách của tôi.”
Loria khá bất ngờ trước tinh thần trách nhiệm của vị giáo sư mới.

Điều càng làm cho cô ngoài ý muốn chính là, một đứa con gái độc thân mười mấy năm, chỉ biết cắm đầu cắm cổ học hành, chưa từng yêu đương với ai bao giờ như cô lại có thể mộng tinh, mà đối tượng trong mơ lại là thầy giáo mới của mình!

Cảm giác nhức mỏi vẫn cứ quanh quẩn không chịu tan đi, chừng như cô đã thực sự “làm” xong một hiệp với giáo sư. Loria rúc mình vào trong chiếc áo khoác đen rồi đi đến nhà hàng để làm thêm như mọi ngày. Cô tự hỏi có phải chăng là do gần đây áp lực học hành quá lớn, thế nên cô mới có thể mơ một giấc mơ không tưởng như vậy.

Trong mơ, giáo sư không những biến thành một con “quái vật” xâm phạm người khác, mà thậm chí hắn còn không phải là con người. Nghĩ đến sự va chạm đáng sợ kia cùng với việc nhìn thấy và tiếp xúc với “thứ đó”, Loria không khỏi đỏ mặt tía tai.

Có trời cao chứng giám, trên thực tế Loria còn chưa bao giờ nhìn thấy “hàng thật”, chứ đừng nói chi đến việc cảm nhận nhiệt độ và hình dạng của nó. Chuyện này cũng quá đáng sợ đi thôi.

Gắng chịu đựng sự bất ổn trên cơ thể, Loria vẫn làm việc chăm chỉ suốt hai tiếng đồng hồ. Hôm nay nhà hàng khá đông khách, vì vậy mãi đến tận tám giờ rưỡi tối công việc mới kết thúc.

Ông chủ trả cho cô tiền làm thêm ngoài giờ gấp đôi tiền lương căn bản, ngoài ra còn có tiền boa hôm nay cô nhận được. Loria bỏ tiền vào trong túi áo khoác, cứ thế mọi mệt mỏi chiều nay đều tan biến vào trong hư vô.

Tâm tình hạnh phúc này vẫn tiếp tục kéo dài cho tới tận khi Loria mở cửa nhà trọ cũ của mình ra. Thứ đầu tiên cô nhìn thấy đó chính là vị giáo sư đang ngồi uống trà trên sofa.

Còn có anh chàng tóc đỏ đang ngồi chồm hổm ở bên mé còn lại của chiếc ghế – một tư thế ngồi thật kỳ lạ.

Ánh mắt vừa chạm nhau, tà thần đặt tách trà trong tay xuống, còn người đàn ông tóc đỏ thì hớn hở gọi cô:

“Công chúa nhỏ!”

Loria lùi lại một bước, cô ngập ngừng hỏi:

“Dạ cho hỏi, hai người có phải là khách của bà Eve không ạ?”

“Tiểu thư Loria”, Molly – người bạn cùng phòng như thần tiên giáng trần của cô bước tới với chiếc bánh bích quy nướng trên tay và một nụ cười tươi tắn trên môi: “Bà Eve đã bán nhà lại cho ngài Fassbinder, nhưng cô đừng lo lắng, hợp đồng thuê nhà vẫn được giữ nguyên như cũ.”

Hai câu nói đó đã giải toả nỗi lo sợ lớn nhất của Loria.

Hiện tại cô không còn dư tiền để bù thêm vào tiền thuê nhà.

Loria nhìn tà thần bằng ánh mắt khiếp sợ. Người đàn ông đang miết quai tách mặc một chiếc áo măng tô [2] màu đen, bên trong là áo gi-lê [3]. Hắn cởi bỏ đôi găng tay, để lộ một đôi bàn tay trắng tái, hoa văn thần bí của dấu ấn kia càng thêm rõ ràng. Trông hắn hết sức xa cách và cẩn trọng, là vẻ lãnh đạm khác hẳn bộ dáng phóng túng như trong giấc mộng của cô.

Thậm chí hắn còn không thèm nhìn Loria một cái.

Molly đưa khay bánh sang cho Loria, tiện thể nhón một chiếc bánh quy đưa cho người đàn ông tóc đỏ, phần còn lại đều dành hết cho cô: 

“Nếm thử đi cưng, tôi vừa mới nướng xong, bên trong còn cho thêm mấy quả nam việt quất [4] và nho khô nữa đấy. Ngon tuyệt cú mèo luôn.”

Lòng tốt như vậy thật khó mà từ chối. Cầm cái khay bánh trong tay, Loria vẫn chưa ăn thử mà lại quay sang nhìn người đàn ông tóc đỏ.

Dưới cái nhìn của cô, anh chàng tọng ngay cái bánh quy vào họng, sau đó giơ ngón tay cái lên và mỉm cười rạng rỡ: 

“Ngon xuất sắc!”

Lúc bấy giờ, tà thần ngồi trên sofa cũng liếc mắt nhìn Loria. Bốn mắt chạm nhau, tuy hắn không nói lời nào nhưng ánh mắt ấy lại khiến Loria nghĩ tới giấc mơ dâm dật đó. Cơn đau tai quái từ bụng dưới đột ngột ập đến, Loria lập tức quay mặt sang chỗ khác. Cô chỉ kịp vội vã để lại một câu: “Em về phòng trước” rồi lạch bạch đi lên lầu.

Khi cánh cửa phòng vừa đóng lại, vẻ mặt con chó săn địa ngục với quả đầu màu đỏ lập tức tái mét. Nó cố gắng nôn thốc nôn tháo miếng bánh quy vừa nuốt vào nhưng mãi mà không nôn được. Nó tức tối mắng Molly:

“Sao ngươi lại đưa bánh quy cho ta? Rõ ràng ngươi biết bây giờ ta đâu ăn được mấy thứ này!”

Molly nguýt nó một cái: “Ai bảo hôm qua ngươi không canh chừng tiểu thư cho đàng hoàng? Tiểu thư là bị người ta tông ngã ra đất đấy! Nếu không phải có Lãnh chúa ở đó, chẳng lẽ người định để tiểu thư nhà ta phải phiền lòng vì mất tiêu cái bóp tiền ư?”

Con chó săn địa ngục im miệng ngay tức khắc.

Lúc Molly vẫn còn là con người, những sinh vật hắc ám vẫn hết mực đối xử cung kính với bà. Sau khi Gloria mất đi, Molly tình nguyện vứt bỏ thân xác con người để cưỡng chế linh hồn đặt vào trong một con búp bê bằng bông…

…Chỉ bởi vì một câu nói của tà thần rằng hắn sẽ “dẫn dắt linh hồn của Loria, buộc nàng phải đầu thai sớm.” 

Trớ trêu thay, sự cưỡng ép tái sinh trong thời gian ngắn đi ngược lại với lẽ tự nhiên. Chính vì điều này, tà thần đã phải trả một cái giá vô cùng thảm khốc.”

“Dù sao đi nữa cũng không được để nàng phát hiện điều dị thường.” Tà thần nhìn về phía con chó săn địa ngục: “Ta cũng không muốn những chuyện xảy ra lần trước được phép lặp lại.”

Con chó săn địa ngục khẽ kêu ư ử.

“Đặc biệt là ngươi.” Tà thần nói: “Thời gian ngươi sống ở địa ngục tương đối dài, bây giờ cũng không như lúc còn ở lâu đài, đừng để lộ sơ hở trước mặt nàng.”

Con chó săn địa ngục vỗ ngực: “Vâng, ta bảo đảm sẽ không để lộ đâu!”
Loria cẩn thận kiểm tra thân thể mình trong lúc tắm rửa.

Không có bất cứ thứ gì khác thường, cũng không hề có dấu vết nào kỳ quái.

Có lẽ đó chỉ là một giấc mộng “ẩm ướt” ngớ ngẩn, việc bất ổn trên cơ thể chỉ là ảo giác trong tâm lý mà thôi. Nghĩ vậy, Loria mặc bộ đồ ngủ bằng vải cotton đã sờn màu, lau khô tóc xong cô bèn đi ăn cơm tối.

Khi bước ra khỏi cửa phòng tắm với một chiếc khăn trắng quấn quanh trên đầu, Loria liền nhìn thấy vị giáo sư và người đàn ông tóc đỏ đang ngồi chễm chệ ngay bàn ăn trong phòng khách nhỏ.

Loria: “!!!”

Trong cả căn phòng, chỉ có mỗi cô mặc bộ đồ ngủ mua từ thời học trung học phổ thông với đường viền màu trắng, bên trên còn gắn chuông và một chú vịt con màu vàng. Vì giặt giũ quá nhiều mà cổ áo đã bị giãn thun.

Cô không tài nào ngờ được mình sẽ lại giáp mặt với giáo viên của mình trong hoàn cảnh như thế này. Đứng hình hết hai giây, cô thản nhiên đi sang và chào hỏi:

“Em chào thầy ạ.”

Tà thần chỉ liếc cô một cái rồi lập tức thu hồi ánh mắt: “Ừm.”

Thiệt là lạnh lùng mà.

Loria hết sức rầu rĩ, cô cho rằng mình lại xử sự thiếu phép tắc với giáo sư nữa rồi.

Chắc hẳn thầy ghét cô lắm.

Con chó săn địa ngục ngồi bên cạnh nhìn bàn tay cầm cốc của tà thần đang run rẩy, nó biết rõ Lãnh chúa của mình đang cực lực kìm chế.

Từ bên dưới bộ trang phục nghiêm chỉnh và đứng đắn của hắn, một chiếc đuôi đen thò ra ngoài do mất kiểm soát. Tại nơi mà Loria không thể nhìn thấy, nó liên tục liều mạng đung đưa một hồi lâu như muốn quấn lấy thiếu nữ bên trên nhưng lại bị một lực lượng khác áp chế, vì vậy chỉ đành quẫy mạnh điên cuồng.

Con chó địa ngục thì thào nhắc nhở: “Cái đuôi.”

Tà thần mặt không đổi sắc: “Ta biết.”

Hắn đặt mạnh chiếc cốc xuống bàn, mu bàn tay giờ đây đã nổi đầy gân xanh. Mà tiếng động đặt cốc của hắn làm Loria giật bắn mình, cô vừa kinh hoảng vừa sợ sệt, ánh mắt toát lên vẻ bất an.

Con chó săn địa ngục nhìn thấy đôi mắt của tà thần trở nên u ám.

Phản xạ vô thức của công chúa nhỏ đã làm tổn thương hắn.

Loria thận trọng ngồi vào bàn ăn rồi khẽ thở hắt ra một hơi.

Căn nhà cổ xưa này vẫn phải dựa vào chiếc lò sưởi cũ để giữ ấm vào mùa đông, mùi gỗ cần thăng bốc cháy thoang thoảng hương thơm dìu dịu. Vừa nếm thử món cháo mà Molly nấu, Loria kinh ngạc tột cùng.

Hương vị này giống y hệt món cháo mà mẹ cô nấu!

Loria không thể che giấu vẻ ngạc nhiên hiện lên trong đôi mắt đen lay láy đang toả sáng long lanh của mình, nhiệt độ trong phòng làm đôi má cô hây hây đỏ.

Những sinh vật hắc ám đang ngồi bên trong lẫn rình mò bên ngoài ngôi nhà, giây phút này tinh thần của tất cả bọn chúng đều sôi sùng sục.

Woaaaaaaaaaah, công chúa nhỏ cười rồi!

Đã bao lâu rồi bọn chúng không làm cho cô vui vẻ?

Molly vừa mỉm cười an tâm vừa nhìn Loria bằng ánh mắt dịu dàng. Thình lình, bà thoáng liếc xuống và giật nảy người…

Nếu như con chó săn địa ngục không khống chế nổi cái đuôi của mình thì cũng thôi đi, nhưng đằng này tại sao cái đuôi của tà thần lại lắc cuồng nhiệt như vậy!!!

Để tránh làm tiểu thư đáng thương của mình sợ hãi, Molly bèn đằng hắng một tiếng rồi đánh lạc hướng sự chú ý bằng cách nhắc đến một chuyện:

“Tuần sau có một người bạn của tôi từ thành phố Z sẽ đến đây, em bảo gia đình em cũng ở thành phố Z à? Có cần thứ gì không? Tôi bảo bạn tôi mang sang cho.” 

Chưa đợi Loria đáp lời, con chó săn địa ngục đã liến thoắng:

“Ừ đúng rồi đó, nếu chị muốn gọi điện thoại cho bố mẹ, ở đây em có điện thoại cầm tay này.”  

Loria: “Sao cơ?”

Trong ánh nhìn đầy nghi hoặc của Loria, con chó săn địa ngục lấy ra một vật đen thui như cục đá, trên đầu nó còn gắn cả ăng-ten. Rốt cuộc Loria cũng nhận ra đây chính là chiếc đập đá DynaTac [5] huyền thoại đình đám một thời khi bố mẹ cô còn nhỏ.

Dĩ nhiên con chó săn nào biết thời thế đã thay đổi, nó lắc lắc chiếc điện thoại to tướng trước mặt Loria, cười to đầy tự hào:

“Nhìn này, chiếc điện thoại di động này là mẫu mã mới nhất đấy. Nếu chị muốn dùng, em có thể cho chị mượn mọi lúc mọi nơi…”

Mẫu mã mới nhất???

Đây còn không phải là đồ từ những thập niên 80-90 ư?

Bỗng dưng nhìn thấy một người cầm đồ vật từ hàng chục năm về trước rồi bảo đây là kiểu dáng mới nhất, cảm giác này quả thật là……hmmm, dị hết sức mà.

Trong lúc Loria còn đang ngây ngốc, tà thần vươn tay ra sau lưng ngắt mạnh cái đuôi không nghe lời của mình, bắt nó nằm im không ngọ nguậy nữa, để tránh cho cô vô tình nhìn thấy.

Sau khi giấu kỹ cái đuôi không an phận ở dưới gầm bàn – tại nơi mà Loria không nhìn tới, tà thần trầm tĩnh dùng năm chữ để loại bỏ nghi vấn của Loria:

“Nó bị thần kinh đấy.”
Chú thích:

[1] Cam hương Bergamot (Citrus Bergamia) là một loại chanh đột biến, lai giữa cam chua và chanh, trồng rộng rãi ở phía nam nước Ý, tinh dầu của nó được dùng làm dược liệu hoặc hương liệu.



[2] Áo măng-tô (manteau) hay còn gọi là áo khoác dạ (overcoat)



[3] Áo gi-lê (gilet), hay còn gọi là áo cánh nhỏ không tay (waistcoat)



[4] Nam việt quất (Cranberry)



[5] Điện thoại DynaTAC là chiếc điện thoại di động cầm tay thương mại đầu tiên