Thuần Hoá

Chương 19: Ngày thứ năm: Cái đuôi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Amelie.Vo

Ngày thứ năm.

Loria vẫn luôn không thể phân biệt tuổi tác thật của người phương Tây.

Trong nhận thức trước giờ của cô, giá trị nhan sắc của bọn họ rất cao. Ở giai đoạn đỉnh cao mười mấy hoặc hai mươi mấy tuổi, họ vẫn giữ nguyên một dáng vẻ không thay đổi. Song, rất dễ nhận thấy rằng biện pháp chống lão hoá của bọn họ có phần kém hơn so với người phương Đông, quá trình hình thành nếp nhăn hay làn da chảy xệ xảy ra sớm hơn người phương Đông rất nhiều.

Tuy nhiên, giáo sư của nàng lại là một ngoại lệ.

Ở phần giới thiệu trên trang web chính thức của trường, giáo sư có bằng tiến sĩ tại trường đại học hàng đầu thế giới. Những bài báo được xuất bản trong Danh mục Trích dẫn khoa học của thầy còn nhiều hơn số bài tiểu luận mà Loria viết, đủ để gom lại thành một quyển sách.

Tuổi của giáo sư hẳn là không nhỏ nhưng là da của hắn lại mịn màng đến mức khó mà nhìn thấy được lỗ chân lông, trong khi lỗ chân lông to luôn là vấn đề thường gặp ở người phương Tây. Hắn không có nếp nhăn, không có tàn nhang, hoàn hảo tựa như một pho tượng được điêu khắc bởi một nghệ sĩ.

Loria từng cho rằng hắn đã sớm kết hôn hoặc ít nhất cũng đã có bạn gái.

Thế nhưng giáo sư lại bình tĩnh nói với cô rằng:

“Em là nụ hôn đầu của tôi.”

“Là người đầu tiên nhìn thấy cơ thể tôi.”

“Và cả chỗ…”

“Được rồi.” Loria ngắt lời, vội vàng khép hai đùi lại. Cô hơi mất tự nhiên: “Nhưng điều này không được đúng đắn, thầy và trò yêu nhau là không phù hợp.”

Tà thần ngồi dậy mặc áo sơ mi. Loria liền quay mặt đi chỗ khác, nhưng lại không nhịn được phải liếc nhìn một cái.

Ở trường học hoặc những nơi khác, hắn luôn ăn mặc nghiêm chỉnh, cúc áo luôn được cài đến hàng cao nhất, áo sơ mi cùng với áo khoác ngoài luôn được ủi phẳng phiu. Hắn hiếm khi mặc những màu sắc khác, cho dù là quần áo hay phụ kiện, về cơ bản cũng đều chỉ có hai màu đen và trắng.

Giáo sư bên ngoài và bên trong giấc mơ giống hệt như đúc. Cơ bắp hắn vừa đủ đẹp để không bị mất cân đối như những anh trai người mẫu trong các cuộc thi thể hình, cộng thêm nước da trắng trẻo có thể làm giảm bớt tính công kích của hắn. Nhìn hắn bắt đầu cài từng chiếc cúc làm bằng đá silica [1], Loria lại quay mặt đi, cô liên tục tự nhủ: bình tĩnh, bình tĩnh, phải bình tĩnh!

“Không phù hợp?” Tà thần cau mày: “Không hợp chỗ nào?”

“Quốc tịch nè, ngôn ngữ nè.” Loria liệt kê từng thứ một: “Vả lại sau này bố mẹ muốn em về nước làm việc. Bối cảnh văn hoá của chúng ta cũng không giống nhau, nên đôi khi có thể xảy ra một vài vấn đề không tránh khỏi.”

“Theo tôi biết, việc yêu người ngoại quốc cũng không hiếm gặp. Tôi nói được tiếng Hoa, cũng đã sinh sống ở đất nước em một thời gian dài.” Tà thần nói: “Còn về bối cảnh văn hoá, cha nuôi của tôi là người Hoa, tôi cũng quen thuộc với môi trường trưởng thành của em. Còn vấn đề nào nữa sao?”

Loria nói không nên lời.

“Vậy thì ngoan ngoãn ngủ một giấc đi.” Tà thần đứng bên mép giường, vuốt ve má Loria rồi hôn nhẹ lên tóc cô: “Tôi đã giúp em xin nghỉ học rồi, nghỉ ngơi cho tốt nhé.”

Loria: “……” 
Loria chợt nhận ra giáo sư đã sắp xếp mọi thứ ổn thoả cho cô.

So với điều này, cô lo lắng hơn về việc sử dụng biện pháp an toàn đêm hôm qua. Đây là một vấn đề lớn vì cô không hy vọng việc có con làm ảnh hưởng đến chuyện học hành. Khi cô cẩn thận dò hỏi giáo sư thì hắn thản nhiên trả lời: “Em sẽ không có thai đâu.”

Loria đã an tâm hơn một chút.

Ký ức ngày hôm qua của cô cực kỳ mơ hồ. Cô không rõ có phải là do tác dụng của những loại thuốc kỳ lạ đó hay không mà cô hoàn toàn không thể nhớ được bản thân đã làm những chuyện gì. Dù vậy, duy nhất có một chuyện mà cô nhớ rất rõ…

… Làm chuyện đó với giáo sư rất thích và thoải mái.

Cũng không giống với cảm giác thảm thương khổ sở như trong mơ, trải nghiệm ngoài đời thật vui sướng và hạnh phúc hơn rất nhiều.

Loria không đi lang thang trong toà lâu đài của giáo sư. Một ngôi nhà cổ điển theo phong cách thời Trung cổ luôn khiến cô nghĩ vẩn vơ đến những điều không tốt đẹp. Tuy giáo sư không tiết lộ về gia thế của mình nhưng Loria có thể đoán được rằng hắn hẳn là con cháu của một gia đình quý tộc, bằng không làm sao có thể có được một lâu đài cùng vườn hoa đẹp đẽ như vậy? Người trong lâu đài không nhiều, sau khi dùng bữa trưa cùng với giáo sư, Loria ngồi trên xe của hắn để cùng trở về trường học.

Thời tiết hôm nay thật đẹp. Loria cứ thế ngủ thiếp đi trong xe. Bên dưới lớp quần áo dày cui là thân hình mà hắn đã cố kiềm chế không để lại những dấu hôn thật sâu. Loria không phát hiện ra chiếc xe màu đen đang “phi nước đại” trong rừng rậm đột nhiên chuyển sang chạy trên đồng bằng.

Loria không trực tiếp đồng ý lời tỏ tình của giáo sư, nhưng mối quan hệ của hai người đã tiến triển một cách vi diệu.

Tà thần bắt đầu đợi Loria tan làm bằng cách gọi một bữa ăn đơn giản trong nhà hàng và ngồi cho đến khi công việc của cô kết thúc, hắn mới lái xe đưa cô về nhà.

Cả hai đều không hôn, không ôm, càng không nhắc đến những hành động cuồng nhiệt vào đêm đó.

Tựa như đang yêu, mà cũng tựa như bị ngăn cách bởi một lớp màn mơ hồ mỏng dính.

…Rất mập mờ.

…Như lúc cô trải bát đĩa ra bàn, ngón tay hai người sẽ vô tình hữu ý chạm vào nhau. Dù bề ngoài giả vờ đứng đắn lịch thiệp, nhưng nơi tiếp xúc ở đầu ngón tay đã trở nên nóng rực.

Lúc uống trà, Loria sẽ nhớ cho một viên đường vào trong tách trà của tà thần, hoặc lẳng lặng chọn phần bánh kem có nhiều kem nhất, có trái cây to nhất trong khay bánh mới nướng rồi đưa cho hắn.

Và khi lên lớp Loria mở cặp sách ra, sẽ nhìn thấy giáo sư đã bí mật đặt vào trong đó một hộp anh đào Nhật [2]. Trái anh đào trông đỏ mọng như đôi gò má đang nóng bừng vì thẹn thùng của cô gái nhỏ và ngọt ngào như cách cô trộm liếc nhìn hắn rồi va phải ánh mắt người bên kia có lẽ cũng đang nhìn trộm mình.

Trong giờ học, tà thần không hề quan tâm đặc biệt đến Loria, nhưng mỗi lần cho cả lớp tự suy nghĩ làm bài, ánh mắt của hắn lại vô thức dừng lại nhiều hơn trên người Loria. 

Bất cứ khi nào bốn mắt chạm nhau, Loria sẽ lập tức hoảng loạn chống khuỷu tay lên bàn và cúi đầu vờ như đang xem sách.

Dưới ánh nắng chiếu qua ô cửa sổ, vành tai cô bất giác ửng đỏ.

Loria không thể nói rõ tình cảm của mình với giáo sư là gì. Bởi cô chưa từng yêu ai, nên chuyện được một vị giáo sư điển trai có học vấn uyên thâm theo đuổi vừa mang lại cảm giác mừng rỡ bất ngờ mà cũng vừa mơ hồ mông lung. Còn về đêm “tai nạn” với giáo sư, cô chỉ buồn mất một ngày rồi sau đó liền nghĩ thông suốt. Nhưng tình cảm và tình dục là hai chuyện khác nhau, cô không biết liệu mình có đang quyết định đúng đắn với tình yêu mà cô cho là cấm kỵ này hay không.

Cô không biết rốt cuộc niềm vui thích nho nhỏ khi được giáo sư tỏ tình xuất phát từ sự ham mê phù phiếm đối với một người theo đuổi chất lượng cao như giáo sư, hay là chính cô cũng thật sự muốn chấp nhận hắn.

Thật quá sức phức tạp!

Huống hồ, với thầy giáo…

Phải tôn sư trọng đạo, kính thầy như cha.

Loria lỡ đễnh đặt bút xuống, cô phải phí sức lắm mới có thể ép bản thân tập trung vào bài kiểm tra trước mặt.

Đây là một đề kiểm tra mở chính thức, cho phép sinh viên mang theo tài liệu tham khảo. Vào giây cuối cùng trước khi giờ kiểm tra kết thúc, Loria mới nộp bài.

Không bao lâu, kết quả kiểm tra được công bố, và hiển nhiên thành tích của cô không quá lý tưởng.

Bài kiểm tra là đích thân giáo sư phát. Lúc đưa tờ giấy cho Loria, hắn lạnh mặt và nghiêm túc nói:

“Sau giờ học hôm nói, đến văn phòng của tôi. Tôi có chuyện cần nói với em.”

Loria nhận tờ giấy bằng hai tay, cô bỗng dưng cảm thấy có lỗi vì đã làm thầy thất vọng.

Dạo gần đây, Loria thật sự rất mất tập trung, cô cũng không còn thức sáng đêm học bài như trước nữa… Bị mắng âu cũng là chuyện tất yếu.

Sau khi gấp tờ giấy kiểm tra lại bỏ vào trong cặp, Loria đã gọi điện xin phép ông chủ nhà hàng cho mình được nghỉ một ngày, đồng thời từ chối luôn lời mời đến các buổi tụ tập.

Giáo sư không có ở trong văn phòng, chắc là thầy đã đi lấy tài liệu.

Vừa mới ngồi vào ghế, Loria bỗng nhận được điện thoại của mẹ mình, bà dịu dàng hỏi Loria: “Con gái, người mà hôm qua con đăng trên vòng bạn bè là ai đấy? Cái người dáng cao cao, mặc chiếc áo sơ mi màu đen.”

“Là giáo sư mới của tụi con.” Loria cầm chặt điện thoại di động: “Sao ấy ạ?”

“Chả sao cả, mẹ chỉ hỏi vậy thôi.” Mẹ cô cười vang: “Nhìn có chút giống với vị bác sĩ mẹ từng gặp trước đây. Ha ha ha. Bố của con cứ khăng khăng nói là cùng một người, mẹ mới bảo ông ấy làm gì có khả năng là cùng một người. Với lại làm gì có ai mười mấy năm không già, chẳng lẽ lại là ma quỷ…”

Trái tim Loria chợt chấn động.

Ma quỷ.

Ác quỷ.

Trong những giấc mơ không thể tưởng tượng đó, cô luôn dùng từ này để gọi giáo sư, còn có cả toà lâu đài phong cách thời Trung cổ của hắn nữa.

Loria chầm chậm hỏi: “Mẹ à, mẹ nói vị bác sĩ đó, mẹ gặp khi nào vậy. Mẹ có hình chụp không?”

Mẹ của Loria không có giữ hình của người nọ.

Nhưng bà có một thứ khác…

Lúc nhỏ Loria bị bệnh nặng nguy hiểm đến tính mạng, có một vị bác sĩ người châu Âu đã chữa trị miễn phí cho cô.

Vị bác sĩ ấy còn lưu lại địa chỉ nhà của Loria, suốt mười năm qua vẫn liên tục gửi tiền trợ cấp.

Bố của Loria rất cảm động, liền đề nghị bác sĩ làm cha đỡ đầu cho Loria nhưng lại bị người ta từ chối thẳng thừng.

Cha mẹ Loria rất biết ơn tấm lòng nhân ái có phần thần thánh này, dĩ nhiên bọn họ muốn báo đáp nhưng tiếc là bên kia không hề thiếu thốn gì, cũng chẳng cần họ cảm tạ, chỉ cần họ chăm sóc con cái cho tốt là được.

Mẹ của Loria vẫn luôn giữ gìn cẩn thận những bức thư lúc trước bên kia gửi, ở bên trên viết bằng tiếng Anh, ở bên dưới là bằng tiếng Hoa.

Bà chụp lại gửi cho Loria xem.

Chữ viết kia, Loria đã quá quen thuộc

Là chữ viết tay của giáo sư mà cô đã từng lén lút mô phỏng lại.

Cùng với chữ ký và tên của người đàn ông vẫn gửi tiền bấy lâu nay.

Fassbinder.

Sau khi nhìn rõ những thứ này, trái tim Loria như ngừng đập vài giây, dòng máu nóng từ từ chảy khắp cơ thể. Phản xạ đầu tiên của cô chính là: phải cấp tốc rời khỏi căn phòng này.

Rời khỏi địa bàn của hắn.

Thế nhưng cô nghe thấy sau lưng mình tiếng cửa mở rồi đóng lại nặng nề, là tiếng động đặc trưng của chất liệu bằng gỗ.

Theo sau đó là tiếng bước chân của giáo sư cùng với thanh âm nhàn nhạt vốn có: 

“Lo?”

Điện thoại trong tay Loria rơi xuống đất, cô định cúi người nhặt lên nhưng người đàn ông cao lớn đã nhanh hơn cô một bước. Bàn tay đeo găng đen đã cầm lên chiếc điện thoại vừa bị vỡ màn hình:

“Chà, hư rồi.”

Giọng điệu không có chút dao động

Không mảy may tiếc nuối.

Loria đứng thẳng dậy.

Trái tim cô đập loạn xà ngầu.

Có lẽ điều chính xác nhất ngay lúc này cô cần làm là rời đi hoặc chạy trốn.

Nhưng cô không muốn làm điều đó.

Cô muốn nghe hắn giải thích, muốn nghe xem hắn sẽ nói thế nào. 

Vì thiếu sáng nên văn phòng khá tăm tối, phong cách nội thất retro kết hợp ánh chiều tà chiếu lay lắt qua ô cửa sổ mang lại cảm giác mờ ảo như trong một bộ phim điện ảnh kiểu cũ. Trong cơn mơ màng, Loria nhìn thấy vị giáo sư cao lớn đang đứng trước bàn làm việc và quay lưng về phía mình. Hắn đang cởi bỏ đôi găng luôn mang trên tay lúc lên lớp.

Giáo sư đặt chiếc điện thoại di động bị hỏng lên bàn và kéo kín rèm để chặn lại toàn bộ ánh mặt trời từ bên ngoài. Hắn bật chiếc đèn có ánh sáng ảm đạm rồi ngồi xuống ghế sofa, một nửa người chìm hẳn vào trong bóng tối.

Rõ ràng Loria là người tới trước nhưng hắn lại làm như thể đã chờ đợi cô từ rất lâu rồi.

Lâu hơn cô tưởng tượng gấp nhiều lần.

Giáo sư chìa bàn tay về phía Loria: “Lại đây.”

Loria nhìn người đàn ông với danh tính là một bí ẩn, tuổi tác cũng là một bí ẩn, và hắn dường như không bao giờ già đi.

Cô không hỏi thành lời, chỉ chậm chạp đi đến bên cạnh giáo sư.

“Nằm sấp lên đùi tôi.” Giáo sư nhỏ giọng nói: “Điểm kiểm tra tệ quá, tôi phải phạt em mới được.”

Loria yên lặng trong hai giây, rồi nằm lên chiếc quần Tây chỉnh tề, thoang thoảng mùi băng tuyết. Cô cảm nhận được hắn đang dùng một tay giữ lấy eo và bụng cô, tay còn lại điều chỉnh mông cô cho ngay ngắn.

Hai tay Loria cấu chặt đùi hắn, nỗi sợ hãi trong tiềm thức khiến cô muốn bấu víu vào một thứ gì đó. Ánh sáng mờ dần đi, tầm nhìn của cô bị ảnh hưởng nghiêm trọng, cô quơ tay loạn xạ và túm lấy được một thứ gì đó mềm mại, ấm áp nhưng không kém phần dẻo dai.

Não Loria như ngừng hoạt động.

Cô run rẩy hỏi: “Đây là gì vậy ạ?”

“Không có gì.” Tà thần thong thả trả lời, rồi vỗ một cái vào mông cô: “Là một cái đuôi có thể khiến một đứa trẻ không chuyên tâm học hành sung sướng đến phát khóc.”

“Có thích không? Em từng xài nó rồi đấy.”
Chú thích:

[1] Đá silica hay còn gọi là đá vỏ chai hoặc đá thuỷ tinh núi lửa được hình thành từ dung nham đã phun trào của núi lửa ở dạng đá macma, thường dùng làm trang sức đá phong thuỷ, có tác dụng điều hòa làm cân bằng năng lượng tiêu cực giúp giảm căng thẳng.