Thuần Hoá

Chương 20: Ngày thứ 5.5: Chủng tộc



Dịch: Amelie.Vo

Có chút cảm giác nhoi nhói truyền đến từ mông. Loria nằm sấp trên đùi hắn, một tay cô túm lấy chiếc quần Tây, tay còn lại cầm chặt chiếc đuôi khiến tim cô đập vài giây loạn nhịp.

Theo chủ nghĩa vô thần từ trước đến nay, lần đầu tiên tại một đất nước xa xôi, Loria phải đối mặt với một sinh vật có danh tính không xác định.

À, cô còn làm những chuyện đi quá giới hạn với cái sinh vật này nữa.

Lần thứ hai bị đánh vào mông, Loria bắt đầu sụt sùi.

Khi cô vẫn còn nhỏ, hắn đã để mắt đến cô.

Ôm ấp một bí mật mà cô không hề biết đến…

Cái đuôi nhẹ nhàng cọ cọ vào lòng bàn tay Loria. Cô chắc mẩm nó là một vật sống chứ không phải là món đồ chơi giả được chế tác tinh vi như lời hắn nói vào đêm Halloween.

Theo lô gíc của người bình thường, hẳn là lúc này cô nên liều mạng chạy trốn, cơ mà hình như hắn cũng không… làm gì hại đến mình.

Sau khi xác định được điều này, Loria định ngẩng đầu lên, thì bị bàn tay người đàn ông đè xuống.

“Ngoan ngoãn một chút”, hắn nói: “Hình phạt vẫn còn chưa kết thúc.”

Hơ hơ, còn chưa kết thúc sao?

Một sinh vật vô danh lại quan tâm đến kết quả học tập của cô.

Điều này vô lý hệt như chuyện trái dâu tây mọc trên dây leo vậy.

Loria bỗng thấy phần phía sau mông tự dưng mát lạnh. Nằm sấp trên đùi hắn trong tư thế xấu hổ, cô bất giác rụt người lại nhưng bị người nọ đánh mạnh vào mông, mà lần này nơi đó đã không còn lớp vải quần che đậy nữa. Cơn đau đớn gia tăng đột ngột, Loria bật khóc thút thít, bên tai cô phảng phất giọng nói của tà thần.

“Đừng trốn.”

Loria trút giận bằng cách cắn mạnh vào cái đuôi. Người phía sau “hự” một tiếng, rồi lại tét vào mông cô thêm một cái nữa. Loria nắm chặt cái đuôi, nếu như không có hai chân của hắn chống đỡ, chắc giờ này cô đã ngã cắm đầu xuống đất.

Hắn trầm giọng hỏi: “Trước đây không phải thề thốt rằng sẽ học hành đàng hoàng ư? Sao bài kiểm tra lại tệ như vậy?”

Những vệt đỏ từ từ xuất hiện một cách rõ ràng trên làn da trắng nõn. Đương nhiên, tà thần không có đánh cô mạnh tay, chỉ muốn phạt cô một chút để cô biết sai mà sửa chữa. Song giờ phút này, hình phạt ấy mang lại thu hoạch ngoài ý muốn. Những nơi mà hắn trân quý, cẩn thận nâng niu từng chút dần dà hiện ra.

Vì thế, cú tét mông lần thứ năm giáng xuống.

Với quần áo chỉnh tề, hắn nghiêm nghị hỏi cô học trò cưng mà hắn gửi gắm hy vọng rằng tại sao cô lại không tập trung vào việc học.

Bị đánh tổng cộng mười cái.

Nước mắt Loria giờ đã lưng tròng.

Tà thần ôm cô lên rồi lặng lẽ xoa dịu cơn đau cho cô, chỉ có những vệt đỏ trên da là hắn vẫn để nguyên như vậy. Hắn bế cô đi đến chiếc bàn làm việc lớn rồi đặt nửa người cô nằm sấp trên mặt bàn.

“Chắc là em đã quên mất trước đây em thích nó như thế nào.” Chiếc đuôi vuốt ve cơ thể Loria, tà thần nói: “Để tôi giúp em nhớ lại.”

Diễn biến tiếp theo khiến Loria hốt hoảng. Có một nỗi sợ hãi không tên từ sâu trong bản năng mà cô không thể kiểm soát được. Và tất nhiên, tà thần càng thêm yêu thích việc khống chế cô, hắn thích ngắm nhìn những sắc thái biểu cảm biến ảo trên gương mặt cô.

Ánh trăng tựa sương mờ, gió nhẹ hiu hiu thổi.

Lúc này đây, áo của Loria vẫn còn nguyên vẹn, mà áo của giáo sư trông vẫn đoan chính như thường ngày.  Nếu chỉ nhìn nửa thân trên, chỉ thấy một đôi tình nhân đang thân mật trao nhau những nụ hôn cháy bỏng, còn bộ phận khuất sau chiếc bàn theo phong cách Rococo bên dưới mới chân chính là xâm nhập cùng đê mê.

Hai cánh tay Loria chống trên chiếc bàn tinh xảo bày biện những chồng sách giáo trình cùng với tài liệu.

Ngoài ra, còn có những trang báo cáo hắn vẫn chưa hoàn thành bị thấm nước ướt nhẹp, nét chữ bằng mực đen lem nhem trên mặt giấy trắng.
Ngồi trên sofa, Loria nhìn giáo sư và đợi hắn cất lời.

“Em sẽ không mang thai.” Tà thần giải thích cho việc không dùng biện pháp an toàn: “Tôi không thể làm em có thai.”

Nhìn chung, Loria có thể hiểu được điều này.

Những sinh vật không cùng giống loài rất khó có thể sinh sản ra những thế hệ sau.

Loria nhắm mắt lại: “Em muốn uống nước.”

Sau đó lại lí nhí nói: “Bụng và mông của em đau…”

Vừa nói xong, một bàn tay to lớn liền xoa lên những chỗ bị ê ẩm, cơn đau tức thì tiêu biến không dấu tích.

Cái đuôi của tà thần vẫn chưa thu lại, nó vẫn đang ngúng nguẩy không chịu yên phận. Ngồi trên sofa uống nước, một tay cầm quai cốc, Loria nhìn xuống vị  giáo sư đang quỳ một chân xỏ lại giày cho cô.

“Thầy bao nhiêu tuổi?” Loria hỏi: “100 hay 200 tuổi?”

Cô đoán già đoán non.

Chiếc đuôi màu đen cứ quét qua quét lại trên mặt sàn. Hắn đáp:

“Thời còn trẻ tôi từng đi qua đất nước của em. Lúc đó, nó vẫn chưa có tên gọi như hiện tại, có rất nhiều người đang cùng xây một bức tường dưới cái nắng thiêu đốt.”

“Bây giờ thế giới gọi nó là Vạn Lý Trường Thành.”

Loria: “……”

Trời ơi, thầy già dữ vậy rồi sao???!!!

Loria sốc đến mức nghẹn lời, chuyện này hoàn toàn vượt ra ngoài tầm dự đoán và hiểu biết của cô.

Tà thần không nói tiếp nữa. Sau khi mang giày cho cô xong, hắn lấy ra một tờ khăn giấy ướt, cẩn thận lau đôi bàn tay Loria vừa mới tiếp xúc với bộ phận phi phàm nào đó của hắn.

Nhiệt độ cơ thể của hắn rất cao.

Sống lâu như vậy nhưng theo thời gian lại không có bất kỳ dấu hiệu lão hoá nào.

Thể lực của hắn khiến người khác rất đỗi kinh ngạc, đồng thời hắn có thể tạo ra một số thứ từ không trung.

Hắn cũng biết cách giảm đau cho người khác.

Còn có chiếc đuôi màu đen nữa.

……

Não của Loria không thể tiếp nhận và xử lý quá nhiều thông tin cùng một lúc, lực tác động này quá khủng khiếp rồi.

“Vậy… thầy chấm em từ lúc nào vậy?” Cô ngập ngừng hỏi: “Thầy gửi tiền cho bố mẹ em suốt…”

“Chúng ta từng là người yêu của nhau.” Giáo sư chăm chú nhìn cô: “Tôi vẫn luôn chờ đợi em.”

Loria không nói nên lời. Đồng hồ treo tường đánh vang một tiếng, cô do dự trong chốc lát rồi hỏi:

“Vậy Jerry rồi Molly, và những vị khách em gặp đêm Halloween…”

Đều không phải là con người sao???

“Molly từng là vú nuôi của em.”

Loria: “!!!”

Thảo nào… Thảo nào Molly luôn nhìn cô với ánh mắt như mẹ hiền. 

“Mọi người thường gọi Jerry là chó săn địa ngục.”

Loria: “Được rồi, em hiểu rồi.”

Rốt cuộc, cô cũng chịu đặt ra câu hỏi mấu chốt:

“Vậy còn thầy thì sao?”

Tà thần trầm mặc.

Hắn nhìn xuống Loria, đôi môi mím thật chặt, cái đuôi ban nãy vẫn ngọ nguậy không ngừng nghỉ, giờ nằm im thin thít.

“Có lý nào lại có chuyện bất công như vậy?” Loria nhẹ nhàng nói: “Ít nhất em cũng phải biết được bạn trai em thuộc chủng tộc nào chứ đúng không?”

Gì cơ? Bạn trai?

Bởi vì ấp ủ chờ đợi một kỳ vọng từ rất lâu nhưng mãi không dám đối mặt, trái tim vốn lạnh lẽo của hắn lúc này mới đập lại từng nhịp chậm rãi, bóng đêm tĩnh mịch không lối thoát cuối cùng cũng xuất hiện một tia sáng ấm áp. Trong ánh sáng ấy, cô chìa đôi bàn tay mềm mại và nở một nụ cười thanh thoát, cùng ánh mắt dịu dàng mà mấy trăm năm nay hắn chưa từng dám vọng tưởng.

Tà thần hơi sửng sốt.

Cái đuôi chợt lúc lắc hai cái. Hai giây sau, khi chủ nhân của nó kịp thời bừng tỉnh lại, nó liền quẫy cực lực không thèm nghe lời nữa.

Tà thần cầm lấy bàn tay Loria và nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay của cô.

Hắn thì thầm:

“Ta là thần hộ mệnh mà nàng đích thân triệu hồi, là bầy tôi trung thành mà nàng tự tay thuần hoá.”