Thuần Hoá

Chương 5: Đêm thứ ba rưỡi: Vị thần đầu tiên chiếm đoạt ngươi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Amelie.Vo

Nước trong bồn tắm trong vắt như gương, trôi nổi bên trên là những cánh hồng đỏ tươi phiêu đãng. Trên người Gloria không một mảnh vải che thân, bao quanh chiếc cổ mảnh mai của nàng là đôi bàn tay của người đàn ông đang cực kỳ phẫn nộ.

Giờ phút này, hắn đang bóp chặt cổ nàng.

Chỉ cần hắn dùng nhiều hơn một chút sức lực, kết cục của Gloria sẽ chẳng khác nào một nhánh hồng bị bẻ gãy dễ dàng như trở bàn tay. 

Xương cốt của con người yếu ớt tựa thực vật.

Nhưng đã không còn kịp nữa rồi.

Hiện lên trên năm ngón tay thon dài trắng xanh của người đàn ông là hoa văn hình chim gai [1] và đoá hồng dại [2] đang toả ra những tia sáng đỏ âm u. Đây chính là khế ước được ký kết giữa Gloria và hắn, mà ấn ký chủ nhân trên vòng eo nhỏ nhắn của nàng cũng dần xuất hiện. Cái nóng như thiêu như đốt bên trong cơ thể hoà cùng cơn đau đớn từ dấu ấn như kiến lửa cắn bất ngờ tập kích nàng.

Tà thần không thể giết chết Gloria được nữa.

Ấn ký của khế ước đã ngăn cản hắn thực hiện những hành động thương tổn đến tính mạng của chủ nhân. Là một thần linh, hắn lại ký khế ước với sinh vật mà trước nay hắn vẫn luôn khinh thường. Quả thật không còn gì sỉ nhục hơn thế.

Mà lúc này đây, trên mặt Gloria – thiếu nữ đang bị bóp chặt cổ, đã sớm mất đi dáng vẻ đáng thương trước đó. Sau khi đạt được âm mưu, nàng ngạo mạn liếc nhìn người đàn ông đứng đối diện. Bởi vì dược tính của loại thuốc kỳ quái đã phát tác, làn da nàng trở nên hồng nhuận như mận đào, mà mê hoặc hơn hết, chính là hơi thở nóng bỏng tản mát từ cơ thể của người thiếu nữ.

Hương thơm ngọt lịm kia đang câu dẫn trái tim hừng hực khắc khoải của hắn. 

Chủ nhân ư?

Tà thần còn không khuất phục trước thần linh, huống hồ là một con người vô dụng.

Đối mặt với ánh mắt rét lạnh của hắn, cô gái nhân loại này vẫn giữ được bình tĩnh, thậm chí đáy mắt nàng còn ẩn chứa cả dục vọng.

Tà thần bước vào trong bồn tắm, nước làm thấm ướt chiếc áo sơ mi và quần dài, quần áo ướt sũng dính chặt vào người hắn, từng giọt nước men theo đường cong cơ thể đàn ông rơi xuống. Kẻ nọ nhìn chằm chằm Gloria.

Bàn tay đang bóp cổ nàng bất giác buông ra.

Đôi chân thon dài tái nhợt của nàng cũng dính nước cùng những cánh hồng hoa.

Đặt một tay sau gáy hắn, Gloria ngước nhìn tà thần, nở một nụ cười ngạo nghễ:

“Bắt đầu đi, ngươi hãy làm cho đến khi ta hài lòng mới thôi.”

Cơn bỏng rát từ ấn ký trên mu bàn tay của tà thần nhất thời thiêu đốt trái tim hắn.

Gloria vẫn ung dung nhìn kẻ nọ. Cho dù thân thể suy nhược bị dược tính tra tấn hết sức đau đớn, nàng vẫn có đủ lý trí và kiên nhẫn để chờ đợi hắn đến phục tùng.

Không thể làm trái mệnh lệnh.

Tà thần buông tay ra, nhìn xuống dấu tay hắn in hằn trên chiếc cổ trắng bệch của người con gái:

“Là ngươi tự mình yêu cầu đấy.”

Gloria cảm giác được tà thần đang rục rịch manh động, một cơn đau đột ngột ập đến, đôi môi nàng lập tức tái mét, nàng nghiến răng mắng:

“Bỏ cái thứ dơ bẩn của ngươi ra.”

Dơ bẩn?

Hiển nhiên, lời này của nàng càng điên cuồng chọc giận hắn. Thay vì tức giận, kẻ nọ mỉm cười nhìn Gloria, gương mặt tuyệt đẹp kia lộ rõ vẻ ác độc.

Hắn đã đổi ý.

Tà thần chống tay lên thành bồn, nhìn Gloria ngâm mình trong nước. Cặp mắt đỏ sẫm của hắn ngày càng thêm tối tăm: “Chắc chưa?

Gloria đáp: “Đây là mệnh lệnh của chủ nhân.”

Tà thần bật cười, chỉ bằng một động tác, bàn tay to lớn của hắn đã nhấc bổng Gloria lên. Bởi vì sự khiếm khuyết trong gen di truyền mà thiếu nữ nhân loại dậy thì không mấy thành công. Nàng nhẹ đến độ bị hắn nâng lên trên không trung và ngắm nghía nụ hoa còn mềm mại hơn cả những cánh hồng đang trôi nổi trên mặt nước.

Gloria nắm chặt lòng bàn tay, nhìn người đàn ông có tướng mạo đẹp đẽ cúi xuống ngậm lấy một cách chuẩn xác.

Nàng ngửa cổ ra sau theo bản năng.

Vốn dĩ nàng phải vịn cả hai tay lên thành bồn để chống đỡ cơ thể không bị ngã, nhưng hiện tại các ngón tay đã buông ra, nàng khẽ há miệng, liều mạng hít lấy không khí bên ngoài, đồng thời vươn tay túm lấy tóc người đàn ông trước mặt.

Đây chính là ngưỡng cửa mà lần trước kẻ nọ ức hiếp nàng.

Thế nhưng lần này hắn đã hoàn toàn vượt qua ranh giới.

Gloria tựa người vào thành bồn để thở dốc. Nàng cảm giác được môi người đàn ông rời khỏi nơi đó.

Một cơn mỏi mệt cực độ nhấn chìm thân thể yếu ớt của nàng. Ngay khi Gloria vừa định đưa ra mệnh lệnh thứ hai cho thần hộ mệnh thì hắn đã kịp thời đàn áp nàng. Người đàn ông híp mắt nhìn nàng, bàn tay to lớn bịt miệng Gloria lại, khiến nàng không cách nào phát ra âm thanh. 

Gloria bỗng đoán được hắn chuẩn bị làm việc gì tiếp theo.

Không thể nào.

Nàng đột ngột mở to mắt ra.

Đôi chân mảnh khảnh của nàng cố đá vào ngực kẻ nọ nhằm làm hắn bị thương. Thế nhưng, chút sức lực cỏn con này nào đủ để hắn bỏ vào trong mắt. Tà thần cúi đầu nhìn người con gái vẫn đang hưởng thụ dư âm còn sót lại, đôi mắt nàng dần đỏ hoe.

“Cô bé đáng thương”, tà thần chợt gọi tên nàng.

“Hãy nhớ cho thật kỹ, ta tên là Fassbinder.”

Bằng một sức lực không cách nào tránh né, một tay hắn che miệng nàng lại, tay kia nắm lấy eo nàng, ấn mạnh vào phần dưới hông hắn.

“Vị thần đầu tiên chiếm đoạt ngươi.”

(Tác giả: Khúc này xin được phép lược bỏ 7749 chữ mà tôi và bạn đều rõ nó là gì =]]])

Khi còn bé, có một lần Gloria tình cờ đi nhầm vào nhà bếp và vô tình thoáng thấy cảnh người đầu bếp làm cá.

Chú cá bạc nhỏ [3] xinh đẹp bị một con dao sắc nhọn đâm thủng lớp da mềm mỏng, chảy ra một dòng máu đỏ thẫm.

Bây giờ, nàng cũng đang chảy máu.

Không khác chú cá bạc bé nhỏ ấy là bao.

Bị hắn bịt kín miệng, nước mắt nàng tuôn rơi ào ạt. Tà thần chưa từng nhìn thấy kẻ nào có thể rơi nhiều nước mắt đến vậy. Hắn hừ nhẹ một tiếng, trong lòng chợt dâng lên chút xúc cảm thương hại mà chính hắn cũng không mấy rõ ràng. Hắn cúi xuống nhìn đôi gò má của Gloria, cười giễu cợt:

“Khóc cái gì? Ban nãy ra lệnh cho ta không phải khí thế bừng bừng hay sao?”

Gloria không trả lời hắn được.

Có lẽ nàng sắp chết rồi.

Nàng thật sự nghĩ như vậy.

Tà thần vươn cánh tay ra, quệt ngón tay vào máu tươi của thiếu nữ, sau đó hắn đưa ngón tay dính máu vào trong miệng ngay trước mặt nàng.

Hắn bảo: “Thật ngọt.”

Đôi mắt đẫm lệ nhoà của Gloria phản chiếu lại hình bóng tà thần đang cúi đầu liếm đi những giọt nước mắt trên má nàng.

“Ngươi nên lấy việc này làm vinh hạnh, nhân loại bé bỏng à” – tà thần nói.

Có lẽ giờ phút này trông nàng quá mức thảm hại, giọng điệu cứng như sắt đá của vị thần tà ác có phần buông lỏng:

“Nàng thích ta đến mức nào?”

Gloria không nói nổi nên lời.

Để ngăn cản nàng lại thi triển thần chú, tà thần dứt khoát bịt miệng nàng lại.

Nhân loại thực yếu ớt quá đi.

Tà thần hài lòng thưởng thức gương mặt nàng cho đến tận khi Gloria không thở nổi mà bất tỉnh.

Ôi, sinh vật xinh đẹp này thật là đáng thương.
Gloria tỉnh lại trong tiếng hót véo von của chim sơn ca.

Ngay tức khắc, ký ức về việc xảy ra ở bể tắm vào đêm qua ồ ạt ùa về trong tâm trí.

Kèm theo đó là những cơn đau đớn dị thường trên thân thể.

Gloria không đủ can đảm để kiểm tra bộ phận bị tàn phá nghiêm trọng nhất. Nàng hơi khom người, cố gắng thử xoa dịu chính mình bằng một câu thần chú chữa lành.

Không mảy may hiệu quả.

Ngày hôm qua, dường như tất cả sức lực của nàng đã bị rút cạn, thế nên giờ đây hoàn toàn không đủ để chống đỡ cho nàng chữa trị cơ thể này.

Gloria không hề hay biết tà thần đã làm gì.

Bởi vì năng lực của hắn vượt xa trí tưởng tượng của nàng.

Không một ai biết chuyện thần hộ mệnh đã xâm hại nàng trong bồn tắm đêm qua. Về phần Công tước bên kia, lão thậm chí còn tưởng rằng bản thân đã chiếm được nàng.

Gloria không có mấy hứng thú với mớ vàng bạc và hoa tươi mà lão ta gửi đến. Thứ mà nàng cần nhất lúc này chính là một thời gian dài nghỉ ngơi và tĩnh dưỡng.

Công tước cũng đã nhận lời để nàng được trở về nhà vào ngày mai.

Là trở về chiếc lồng giam ban đầu của nàng.

Gloria phải hao tâm tổn trí mới có thể bày ra cái bẫy dẫn dụ “thần hộ mệnh” ký khế ước chủ tớ cùng nàng mà không làm kinh động bất kỳ kẻ nào khác. Và mọi chuyện cũng đã diễn ra đúng y hệt những gì nàng tính toán, duy chỉ có một biến số, đó là thần hộ mệnh đã cưỡng bức nàng.

Gloria không triệu hồi thần hộ mệnh thêm một lần nào nữa.

Khế ước chủ tớ gắn kết sinh mệnh của cả hai người – và điều đó có nghĩa là, nếu nàng gặp phải nguy hiểm thì tính mạng của thần hộ mệnh khó thuần kia cũng sẽ là “nghìn cân treo sợi tóc”.

Để xác thực vấn đề này, Gloria cố tình tự nhấn đầu mình vào trong nước khi đang tắm. Thời khắc nàng sắp ngạt thở chết thì một đôi bàn tay to lớn nắm lấy cổ nàng kéo lên khỏi mặt nước. Gloria nghe thấy thanh âm trầm thấp của người đàn ông:

“Nàng đang làm gì vậy?”

Gloria hờ hững quay mặt đi. Nàng đã đoán được sơ bộ tính khí của người đàn ông này, biết loại cử chỉ nào có thể khiến hắn nới lỏng cảnh giác.

Nàng nói: “Mất đi sự trong trắng, ta còn sống tiếp để làm gì?”

……Đương nhiên là không phải như thế, Gloria không mấy quan tâm tới cơ thể mình, nàng chỉ khát vọng tự do.

……Cái gọi là trinh tiết, vốn là một loại xiềng xích mà đàn ông tự huyễn hoặc để trói buộc phụ nữ ở lại bên cạnh họ mà thôi.

Tà thần nhíu mày, chăm chú nhìn nàng: “Linh tinh.”

Giọng điệu hắn vẫn hết sức kiêu ngạo:

“Nàng cho rằng làm chuyện đó với ta là một loại nhục nhã?”

Gloria phớt lờ hắn. Với mái tóc ướt đẫm, đôi mắt vô hồn đẹp tựa ngọc lục bảo, trông nàng hệt như một con búp bê đồ chơi tinh xảo.

Tà thần nắm cổ nàng lôi ra khỏi bồn tắm như xách một chú gà con. Gloria cơ hồ không kịp nhìn thấy động tác của hắn, cũng không cảm nhận được sự động chạm nào. Một chiếc khăn lông chợt xuất hiện trong tay người đàn ông, bao bọc lấy nàng từ trên xuống dưới. Vừa rồi tóc và thân thể nàng còn đang ẩm ướt mà hiện tại đã hoàn toàn khô ráo và sảng khoái.

Còn có cả hương hoa hồng phảng phất đâu đây.

“Ta cho phép nàng được cầu xin ta một điều ước”

Tà thần ngắm nhìn nàng một chốc rồi khẽ bẹo má nàng:

“Nàng muốn điều gì? Thứ gì mới có thể làm nàng muốn sống tiếp?”

Hmm, cần phải suy tính việc lâu dài.

Gloria im lặng hết ba giây rồi đưa một yêu cầu đơn giản:

“Ta muốn có một chú cún con.”

Tà thần cau có: “Đây là thứ mà ngươi muốn?”

“Ngày trước mẹ ta từng tặng ta một chú cún, nhưng sau đó nó bị bệnh chết mất rồi.” Gloria nói: “Ta muốn một con thú cưng bầu bạn với mình.”

Yêu cầu đơn giản này là cách mà nàng đang thử thăm dò hắn.

Nàng muốn biết rốt cuộc thì thần hộ mệnh của mình có làm được những điều này hay không.

Rút kinh nghiệm từ bài học bị hắn cưỡng đoạt, Gloria quyết định kể từ giờ trở đi nàng sẽ không liều lĩnh đòi hỏi hoặc ra lệnh cho hắn.

Ai mà biết được cái kẻ điên này còn có thể làm được loại chuyện súc sinh nào nữa. 

Để xác nhận, tà thần hỏi lại: “Nàng chắc chứ?”

Gloria gật đầu.

“Nếu nàng mong mỏi có được nó đến vậy”, tà thần nói: “Vậy thì tối nay ta sẽ mang chó đến”.

Gloria không chắc lắm lần đặt cược này, mình đã thắng hay chưa.

Từ lúc bữa cơm chiều bắt đầu, nàng liền ngóng đợi tà thần mang đến cho nàng một chú cún nhỏ đáng yêu. Trong trường hợp ngược lại, hắn sẽ trực tiếp phá vỡ lời hứa, không thèm mang theo bất cứ thứ gì. 

Tâm trạng thấp thỏm này kéo dài cho tới tận lúc mặt trăng lên cao, Gloria nghe được tiếng thầm thì của tà thần bên tai mình:

“Ra ngoài sân đón thú cưng của nàng đi.”

Cùng lúc đó, Gloria nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của lính canh và Công tước vọng vào từ ngoài sân.

Trái tim nàng chợt căng thẳng.

Chẳng lẽ chú cún con mà tà thần tặng cho nàng đã làm kinh động đến Công tước?

Không đúng! Nó chỉ là một chú chó nhỏ, dù thân hình có lớn đến mấy cũng không thể khiến cho Công tước phát ra tiếng thét kinh tâm động phách như vậy…

Ánh lửa bùng lên ngút trời. Gloria nâng váy bước ra ban công, tay nàng bám vào lan can nhìn xuống.

Vừa liếc mắt, nàng liền nhận ra được “chú cún con” mà tà thần ban tặng…

…Là một con chó săn địa ngục [4] khắp người bốc ra một ngọn lửa tà ác. Nó có ba đầu, miệng phun ra lửa, còn đôi mắt màu đỏ như máu đang long lên sòng sọc.
Chú thích:

[1] Chim gai: loài chim trong tác phẩm “Tiếng chim hót trong bụi mận gai” (The thorn bird)

“Có một truyền thuyết về con chim chỉ hót có một lần trong đời, nhưng hót hay nhất thế gian. Có lần nó rời tổ bay đi tìm bụi mận gai và tìm cho bằng được mới thôi. Giữa đám cành gai góc, nó cất tiếng hót bài ca của mình và lao ngực vào chiếc gai dài nhất, nhọn nhất. Vượt lên trên nỗi đau khổ khôn tả, nó vừa hót vừa lịm dần đi, và tiếng ca hân hoan ấy đáng cho cả sơn ca và họa mi phải ghen tị. Bài ca duy nhất, có một không hai, bài ca phải đổi bằng tính mạng mới có được. Nhưng cả thế gian lặng đi lắng nghe, và chính thượng đế trên thiên đàng cũng mỉm cười. Bởi vì tất cả những gì tốt đẹp nhất chỉ có thể có được khi ta chịu trả giá bằng nỗi đau khổ vĩ đại…”



[2] Hoa hồng dại, hay còn gọi là hồng tầm xuân hoặc dã tường vi.



[3] Cá bạc nhỏ (Grunion)



[4] Và cuối cùng là… Hế lô đây là “chó cưng” của bạn Gloria, làm mình liên tưởng tới con quỷ chó ba đầu canh cái bẫy sập trong Harry Potter phần 1 =))