Thuần Hoá

Chương 9: Đêm thứ năm: Tiểu thư quý tộc



Dịch: Amelie.Vo

Gloria ôm lấy cái đuôi của tà thần, đôi mắt nàng được hắn che kín, cả đến khứu giác cơ hồ cũng được ngăn cách với thế giới bên ngoài. Mùi máu tanh khiến nàng buồn nôn ban nãy đã tan biến vào hư vô. Cái đuôi trong lòng bàn tay nàng thật ấm áp, mớ lông tơ mềm mại làm nàng hồi tưởng đến chiếc thảm bông ngày bé của mình.

Đối với thần hộ mệnh, ấn tượng của nàng vẫn luôn dừng lại ở sự ngang ngược và tàn bạo của hắn. Nàng những tưởng cái gã không có hình hài này chỉ biết bắt nạt nàng bằng cách ấn nàng vào thành bồn tắm hoặc hành hạ nàng trên đệm chăn mà thôi. Nàng không ngờ hắn lại có thể chủ động an ủi nàng bằng một cách thức vụng về như vậy. 

Nàng vuốt ve mớ lông xù mềm mềm âm ấm, tưởng tượng như đây là bữa sữa bò thơm ngon được đưa lên phục vụ nàng, trái tim nàng bỗng nhiên giật thót một cái.

Đến tận khi cảm nhận được làn gió lạnh thổi vào mặt, Gloria vẫn túm chặt cái đuôi, giọng điệu nài nỉ:

“Nếu được, ngươi có thể mang cả vú Molly đi cùng chúng ta hay không?”

Mối quan hệ giữa nàng và sinh vật vô danh này đã được phơi bày trước mặt mọi người, Gloria không dám nghĩ đến việc cha nàng sẽ phẫn nộ mà “giận chó đánh mèo”, trừng phạt vú nuôi Molly ra sao.

Tà thần cự tuyệt nàng: 

“Ta không có hứng thú đi giải cứu một con kiến con.”

Gloria cầu khẩn: “Nếu vậy cha ta sẽ giết…”

“Cha nàng?” Tà thần mỉm cười như không như có:

“Từ rày về sau nàng sẽ không còn cần phải gọi tiếng ‘cha’ này nữa.”

Gloria tức khắc hiểu ý hắn ta.

Nàng không hề cảm thấy cảm thấy bi thương vì chuyện này, ngược lại trong lòng chỉ có sự nhẹ nhõm.

Màn đêm cô tịch và lạnh lẽo, Gloria chỉ mặc một bộ váy ngủ đơn sơ trên người, lớp lụa mỏng tang không cách nào ngăn chặn sự ăn mòn của làn hơi rét buốt. Nàng co mình lại trong vòng tay của tà thần, lạnh đến nỗi hắt xì hai cái. Tà thần không có tí khái niệm nào về việc “nhân loại sẽ biết lạnh”, cứ thế ôm Gloria đi thẳng một đường về hướng toà lâu đài hoang phế…

…Nằm sâu trong một khu rừng cấm được che đậy bởi vô số bụi hoa hồng xen lẫn cây gai đan chéo tầng tầng lớp lớp.

Nhìn thấy vị tà thần vừa mới tỉnh dậy gần đây sau một giấc ngủ dài, toàn thân mặc bộ áo quần màu đen, trên tay ôm một thiếu nữ tóc vàng ốm yếu mong manh, những sinh vật hắc ám bèn chậm rãi đi đến.

Đôi cánh đen tuyền vĩ đại từ từ thu lại, mỗi bước đi của hắn đều được những sinh vật xung quanh kính cẩn đón chào, dù là động vật hay thực vật.

Những bụi gai chắn đường tự động tách ra, nhường lại lối đi cho tà thần. Con chó săn địa ngục vẫn còn bị thu nhỏ, bốn cái chân ngắn lon ta lon ton đi theo phía sau. Chỉ một thoáng lơ đễnh, nó liền ngã chúi mặt xuống đất, đầu ụp vào một vũng bùn, miệng ngậm đầy đất, chỉ còn hai cái chân sau ngắn tí teo đang chới với trong không trung một cách bất lực.

Vào ban đêm, những sinh vật hắc ám thường thích tụ tập đi lông nhông ở bên ngoài, nếu có nhân loại nào tự tiện xông vào lãnh thổ của bọn chúng, những con quái vật hung ác này sẽ lập tức ăn tươi nuốt sống thân xác cùng với linh hồn của người đó.

Đây là phiên bản mà Gloria từng được nghe kể.

Vẫn ôm khư khư cái đuôi của tà thần, nàng nhìn một lượt những sinh vật mà con người vẫn gọi là tàn ác vô tình…

Một tên sứ giả thần chết [1] với chiếc răng nanh bự chảng, trên đầu đội một chiếc mũ rơm to tướng dị thường, đang hí hoáy vẽ tranh. Có điều nội dung bức vẽ lại là những hình ảnh abc xyz rất cạn lời.

Gần đó, có một người sói với nửa thân người nửa thân sói, cao tầm hai mét, đang cầm một cây kim thêu chuyên tâm ngồi thêu hoa dưới ánh trăng mờ ảo.

Bên trái, một đám âm binh [2] với cặp mắt liên tục chảy máu, ngồi quây quần bên nhau để uống trà chiều bằng những chiếc tách hết sức tinh xảo. Tiếc thay nước trà vừa đổ vào miệng liền chảy ra khỏi cuống họng bị thủng lỗ chỗ của bọn chúng, làm dơ hầy mớ quần áo lộng lẫy xa hoa.

Ngoài ra còn có một đám quỷ lùn tròn lông lốc [3] đang vật lộn để cứu vớt con chó địa ngục vừa cắm đầu vào vũng bùn. Mấy cục tròn vo đáng yêu này đồng tâm hiệp lực túm lấy cái chân ngắn ngủn, lấy đà kêu lên một tiếng “hò dô ta” rồi thành công vớt được con chó săn từ trong vũng bùn.

……

Cảnh tượng hoà thuận thân thiện này so với các sinh vật chết chóc trong tưởng tượng của Gloria khác biệt một trời một vực. Nàng ngây ngốc hồi lâu rồi ngẩng đầu nhìn tà thần.

Tà thần liếc nàng, hờ hững hỏi:

“Sao nào? Không giống với những gì nàng trông đợi à? Nàng cho rằng sinh vật hắc ám đều phải xấu xa và có đầu óc đen tối hay sao?”

Gloria đáp: “Xin lỗi, là ta suy bụng ta ra bụng người.”

Tà thần hừ nhẹ, ôm lấy nàng rồi ngạo nghễ bước vào toà lâu đài đóng bụi đã lâu chưa dọn dẹp.

Vừa thấy bọn họ khuất khỏi tầm nhìn, sứ giả thần chết tức tốc ném cái mũ rơm đi, lộ ra một nửa phần đầu bị chém, trông vô cùng kinh dị. Hắn dùng sức bẻ gãy đám cọ vẽ:

“Ngạt chết ta rồi.”

Tên người sói phiền muộn xé đôi chiếc khăn tay:

“Lại bắt ông đây đi thêu thùa? Lãnh chúa Fassbinder sao lại đưa ra yêu cầu kiểu này vậy?”

Đám âm binh cũng lao nhao: 

“Cái con người mà ngài ấy đang ôm là nhặt từ đâu về thế?”

“Là công chúa à? Có phải là công chúa không? Ngài ấy cũng thích đi bắt công chúa sao?”

“Công chúa ở lại đây bao lâu vậy? Chúng ta còn cần phải giả bộ bao lâu nữa mới xong?”

……

Giữa những tiếng ồn ào hỗn loạn, con chó địa ngục vừa mới nhấc đầu ra khỏi vũng bùn, chưa kịp lên tiếng thì đã bị đám quỷ lùn mũm mĩm chộp lấy với ý đồ chôn sống lại như lúc đầu.

Con chó địa ngục chân ngắn vừa vùng vẫy vừa gầm lên: 

“Các ngươi phải tôn trọng ta, ta là chó địa ngục ba đầu tiếng tăm lừng lẫy. Ta……”

Đám quỷ lùn mập mạp phớt lờ nó, mỗi một con ấn một bên mông, dìm nó lại vào trong vũng bùn.

Ngay khi con chó địa ngục còn đang choáng váng, thủ lĩnh đám quỷ lùn tròn tròn đáng yêu kia liền bôi một mớ bùn lên mặt nó:

“Con thú bốn chân chết tiệt, ở đây nói chuyện bằng thực lực nhé.”
Bởi vì tà thần đã ngủ quá lâu, toàn bộ toà lâu đài đều u ám và tĩnh mịch. Không có ánh nến, không có thức ăn, không có đệm chăn và cũng không có nước!

Môi trường như thế này hoàn toàn không thích hợp để cho con người tồn tại. Ôm Gloria trong tay, hắn đi thẳng một mạch vào phòng ngủ. Bên trong chỉ có một chiếc giường xập xệ bị gãy mất hai chân cùng, trên đó có đặt một tấm đệm sắp sửa hoá thành cát bụi.

Đâu đâu cũng đều có mạng nhện, không có đèn, chỉ có một cái cửa sổ mở với những chấn song mục nát đang hứng lấy ánh sáng từ mặt trăng màu đỏ máu.

Ngồi trong lòng tà thần, một tay Gloria đặt trên vai hắn, tay còn lại vẫn xoa xoa  cái đuôi phủ lông tơ.

Suy nghĩ hồi lâu, nàng liền cất tiếng khen ngợi:

“Chà, thẩm mỹ và phong cách trang trí nhà cửa này của ngươi thật là độc đáo.”

Tà thần: “Im miệng.”

Bàn tay rảnh rỗi còn lại của hắn búng một phát vào khoảng không. Trong nháy mắt, cả căn phòng ngủ đổ nát đột nhiên bừng sáng rạng rỡ như ban ngày.

Tấm thảm lông mềm mại và sang trọng, chiếc giường lớn rộng rãi và chắc chắn, bộ bàn ghế làm từ gỗ hồ đào với hoạ tiết đẹp mắt, tấm rèm cửa khảm ngọc trai va vào nhau đinh đinh đang đang…

Tà thần ném thiếu nữ còn đang bàng hoàng xuống giường, làm nàng ngã mạnh vào trong chiếc chăn nhung êm ái. Gloria chống khuỷu tay vừa định ngồi dậy thì đã bị tà thần đè ở dưới người. 

Hắn nói: “Ta đã thực hiện lời hứa của mình, đã đến lúc nàng nên trả thù lao cho ta.”

Gloria đưa tay ra bịt miệng hắn: “Ta muốn vú nuôi Molly.”

Tà thần cau mày: “Ta đã nhắc nhở nàng…”

“Ta cần có một người chăm sóc, bằng không một kẻ không có khả năng sinh tồn như ta sẽ sớm đi gặp Thượng đế.” 

Gloria bình tĩnh giải bày nhu cầu của mình, ám chỉ cho hắn biết nàng là một tiểu thư quý tộc có cơ thể khiếm khuyết và cực kỳ mong manh, nếu không có ai chăm lo thì chỉ có thể tự chôn mình xuống đất làm phân bón.

“Ta cần người quét dọn sân vườn.”

Tà thần đáp: “Gọi sứ giả thần chết lại quét.”

“Ta muốn có quần áo đẹp.”

“Pháp sư âm binh rất giỏi mua sắm.”

“Ta phải ăn đồ ăn thật ngon.”

“Bảo người sói đến nấu cơm.”

……

Câu hỏi nào cũng đều bị bác bỏ, Gloria cụp mắt xuống. Sau một lúc nghĩ ngợi, nàng nói:

“Ta còn cần người giúp ta tắm rửa, giúp ta thoa sữa bò, giúp ta mặc quần áo…”

Yết hầu của hắn khẽ chuyển động: “Ta có thể giúp nàng.”

“Vậy được thôi”, Gloria thở dài: “Nếu ngươi đã nói như vậy.”

Thấy tiểu thư quý tộc mảnh mai trước mắt rốt cuộc cũng không tranh cãi với mình nữa, tà thần nghiêng người, cái đuôi mất khống chế của hắn vòng quanh cơ thể nàng, đầu đuôi hất làn váy mỏng như cánh ve sầu lên.

Trước khi hắn tiến thêm một bước, Gloria mở mắt ra, đôi mắt ngọc lục bảo phản chiếu lại ngọn đèn trên cao đang đốt ba mươi tám ngọn nến thơm mùi nguyệt quế. Nàng điềm tĩnh nói:

“Ngoài những điều lúc nãy ra, nhiệt độ nước tắm của ta phải được điều chỉnh cao hơn một phần ba so với nhiệt độ cơ thể người. Tỷ lệ nước, hoa hồng và sữa bò phải được kiểm soát ở mức 5:4:1. Sữa bò nên được vắt vào mỗi buổi sáng sớm, sau đó đem đi khử mùi tanh. Chất liệu đồ ngủ phải được làm bằng tơ lụa, tùng phồng và áo nịt ngực phải làm bằng xương cá voi. Mỗi ngày ta phải tắm ba lần, bữa sáng ta muốn ăn bánh biscotti kèm mật ong Ý, sau khi ngủ trưa dậy phải uống trà chiều, tách và ấm trà phải được làm bằng sứ xương mạ vàng, còn trà thì phải…”

“Im miệng.” 

Vẻ mặt tà thần lúc này đã đen thui như đáy nồi, cái đuôi hắn quấn quanh một bên chân của Gloria rồi nhẹ nhàng kéo rộng chân nàng ra. Một tay đặt lên eo nàng, hắn trầm giọng nói:

“Ta sẽ lập tức phái người mang vú Molly của nàng đến đây ngay.”