Thuận Tụng Thời Nghi

Chương 13



Edit: Yne | Beta: À nhớ ra rồi

Năm sau, mọi người bắt đầu chuẩn bị cho hôn sự của ta với Tạ Từ.

Ta mặc một thân hỉ phục thêu bằng chỉ vàng, cực kỳ xa hoa đến chói mắt.

Đội ngũ đón dâu vô cùng long trọng, ta tùng bảo Tạ Từ làm khiên tốn chút, hắn lại nhất quyết không đồng ý, quyết tâm muốn dùng quy cách của vương hầu.

Lụa đỏ bay đầy trời, đàn sáo hát vang vui mừng.

Người đời đều nói hắn là kẻ ăn chơi trác táng không ai kiểm soát nổi, nhưng những lời ta nói, từ trước đến nay hắn đều ghi nhớ từng câu từng chữ.

Hắn xây phủ riêng tại kinh thành, đó là vì ta nói muốn đưa Thôi Chi Ý rời khỏi tướng phủ kia.

Sau khi những quý nữ nơi kinh thành biết việc ta, Chi Chi và Tạ tiểu hầu gia ở cùng một phủ, các nàng đều thường xuyên tới thăm.

Đặc biệt là Cao Minh Ngọc, nàng ta lúc nào cũng dùng lá vàng để dụ Thôi Chi Ý theo nàng về phủ quận chúa.

Ta lạnh lùng nói: “Cao Minh Ngọc, đừng nghĩ là ta không biết ngươi đang toan tính chuyện gì.”

Cao Minh Ngọc còn nở nụ cười cao ngạo, vẻ mặt cực kỳ gợi đòn: “Ta thích Chi Chi thì đã sao nào? Đó cũng đâu phải muội muội của mình ngươi.”

Ta: “?”

Cao Minh Ngọc cao giọng nói với đám quý nữ quanh đó: “Các tỷ muội, ta nói đúng không nào?”

“Đúng!” Trong đám quý nữ đó, Dương Dục là người hô to nhất.

Ta muốn gọi Thôi Chi Ý qua ngồi cạnh mình.

Ai ngờ Cao Minh Ngọc mới chỉ lắc túi vàng trong tay thôi mà muội ấy đã bắt đầu do dự rồi.

Ta đỡ trán: Đúng là không có tiền đồ mà.

Ngoài đám quý nữ ăn không ngồi rồi này thì người thường xuyên tới phủ nhất còn có Trọng Cảnh tiên sinh.

Người Trung Nguyên rất ghét cổ thuật, đó là do cổ thuật thường bị người đời xem là thứ hại người hại mình.

Nhưng tam sinh vạn vật*, cái gì cũng có hai mặt của nó.

*Tam sinh vạn vật: Trích từ một câu của Đạo giáo: Đạo sinh nhất – nhất sinh nhị – nhị sinh tam – tam sinh vạn vật.

Cổ thuật có thể hại người thì cũng có thể cứu người.

Trong mắt Trọng Cảnh tiên sinh chỉ có vế sau.

Ông hành y tế thế nhiều năm, chưa từng thu nhận đồ đệ, giờ gặp được Chi Chi thì bắt đầu có ý định nhận đệ tử.

Trọng Cảnh tiên sinh mỉm cười hỏi Thôi Chi Ý có đồng ý đi cùng mình không.

Thôi Chi Ý nắm lấy góc áo ta: Tỷ tỷ ở đâu, ta sẽ ở đó.

Ta phiên dịch ý của muội ấy lại cho Trọng Cảnh tiên sinh.

Có lẽ ông không ngờ rằng một người có danh vọng như mình lại bị đối phương từ chối, trong giây lát cũng không biết có nên cười hay không.

Có điều, da mặt Trọng Cảnh tiên sinh vẫn khá dày, bình tĩnh đáp: “Không sao, ta có thể làm sư phụ tự tìm tới cửa.”

Ta: Ngài vui là được.