Thuần Túy

Chương 11: Niềm vui



Thời tiết dần trở nên mát mẻ hơn, cũng sắp bước sang tháng 10 rồi.

Thẩm Quân cầm cốc giữ nhiệt đi tới bình nước nóng ở tòa nhà phía Nam lấy nước, lại vô tình nghe thấy một giáo viên đang nói chuyện với chủ nhiệm lớp 16, về Hình Kính Dương.

Đại ý chính là Hình Kính Dương dạo này không biết làm sao, lên lớp một mực cúi đầu xem sách, tuy rằng đây cũng là một biểu hiện của việc không chú ý nghe giảng, nhưng tóm lại là đã bắt đầu để ý đến học tập.

Nghe được những lời này, Thẩm Quân đầu tiên là cảm thấy có chút cảm giác thành tựu, nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, hắn liền gửi cho Hình Kính Dương một tin nhắn: 

“Lên lớp phải nghe thầy cô giảng bài, tài liệu tôi đưa cho cậu về nhà hẵng đọc.”

Chưa đầy một phút Hình Kính Dương đã trả lời:

“Thầy giảng còn không dễ hiểu bằng cậu, nghe không lọt.”

Cuối tin nhắn còn đi kèm một biểu tượng cảm xúc giận dữ, lông mày dựng ngược lên.

Thẩm Quân nhìn biểu tượng nhỏ kia, lại liên tưởng đến khuôn mặt của Hình Kính Dương, đột nhiên mỉm cười.

Không còn cảm giác thờ ơ, cũng không còn là phiền phức, Hình Kính Dương từ từ đen đếm niềm vui cho Thẩm Quân.

Vì một người mà cảm thấy vui vẻ.

Đây là một chuyện rất nguy hiểm.

Thế nhưng hắn không nhận thức được điều này. 

Lễ Quốc khánh Thẩm Quân đi Thượng Hải liền mấy ngày, khi hắn trở lại Thẩm Dương, Hình Kính Dương đã biến mất. 

Điện thoại không thông, người cũng không tới trường.

Mất liên lạc tới ngày thứ ba, Thẩm Quân mới giật mình cảm thấy người kia có khả năng xảy ra chuyện rồi.

Thẩm Quân đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi về phía Trịnh Giai Gia, gõ nhẹ vào bàn: “Cậu ra đây, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”

Hai người đi một đoạn đường dài, đến tận góc cầu thang phía đông, Thẩm Quân mới quay đầu: “Trịnh Giai Gia, Hình Kính Dương đâu?”

“Tớ … tớ không biết.”

Trịnh Giai Gia cũng nghỉ suốt mấy ngày, hôm nay mới đến lớp, cô phờ phạc hẳn ra, hốc mắt sưng lên như quả hạch đào*, rõ ràng là đã khóc rất nhiều, có ngu cũng biết cô đang nói dối.

Nếu đã không muốn nói cho hắn biết tin tức của Hình Kính Dương, Thẩm Quân cũng không làm khó cô. 

Đi một chuyến đến phòng hiệu trưởng, mọi chuyện liền rõ ràng.

Đánh nhau, cùng đám lưu manh ngoài trường tụ tập ẩu đả, Hình Kính Dương cũng tiễn luôn chính mình vào viện.

Thẩm Quân cầm tờ giấy ghi địa chỉ bệnh viện mà hiệu trưởng La đưa, nhìn lướt qua rồi ném vào thùng rác.

Hình Kính Dương, cũng thật là biết nhịn.

____

“Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, con đây không phải là đã tỉnh rồi sao?” Bà Trịnh ngồi bên cạnh vừa gọt táo vừa nghẹn ngào khóc. Hình Kính Dương biết mẹ mình mau nước mắt, khẽ nhúc nhích ngón tay nói: “Cam có vẻ ngọt, bóc cho con một quả đi, con muốn ăn.” Đánh lạc hướng sự chú ý của mẹ.

“À à, được.”

Đau quá, vết thương nơi khóe miệng vừa động đậy liền rỉ máu. Hình Kính Dương bỏ một miếng cam vào miệng, không nhai nổi, trực tiếp nuốt xuống. Cậu vẫn muốn ăn thêm miếng thứ hai, chỉ có điều bà Trịnh không tiếp tục đút nữa.

“Sao mẹ lại khóc nữa rồi?” Hình Kính Dương cảm thấy cho dù đầu cậu không bị người ta đánh phế, cũng sẽ làm cho mẹ cậu khóc phế.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa rất nhẹ, bà không nghe thấy. Hình Kính Dương bất đắc dĩ nhắm mắt: “Mẹ, có người tới kìa.”

Bà Trịnh lau mặt đứng lên, mở cửa hỏi: “Cậu là?”

“Chào bác, cháu là bạn học của Hình Kính Dương.” Hắn đưa giỏ trái cây sang, “Bác cứ gọi cháu là Thẩm Quân.” Từ bé đến giờ Hình Kính Dương chưa từng có người bạn nào trông có giáo dưỡng như vậy, bà Trịnh vui vẻ nhận lấy trái cây, “A Dương, bạn của con đến thăm kìa.”

Hôm nay Thẩm Quân tới đột xuất, hắn bước đến bên giường, Hình Kính Dương vẫn còn đang nhắm mắt.

“Cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại sao?”

“Hả? Lúc nãy vừa mới….”

Thẩm Quân đưa tay lên miệng, khẽ suỵt một tiếng, lại chỉ chỉ xuống cái ghế biểu thị hắn muốn ngồi một lát. 

Hình Kính Dương đầu quấn mấy vòng băng, trên mặt chỗ xanh chỗ tím, hai mắt nhắm chặt không chút sinh khí.

Ở cạnh nhau một thời gian, Thẩm Quân đã thay đổi cách nhìn của mình về Hình Kính Dương, người này ngoại trừ có chút tuỳ hứng, dễ vui dễ buồn, thì bản chất của cậu không xấu.

Vậy nên khi nghe tin Hình Kính Dương gây gổ đánh nhau, bệnh cũ tái phát, Thẩm Quân không thể không nổi giận.

Hắn ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm khuôn mặt bị thương nặng của Hình Kính Dương, ngọn lửa mới vừa rồi trên đường tới còn hừng hực, dần dần liền chậm rãi biến mất.

Thẩm Quân muốn chạm vào cậu, chỉ là chạm một chút, nhưng bàn tay lại không dám đưa ra, chỉ đặt ở bên cạnh giường.

Cứ như vậy, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng cửa, người trên giường hé mắt, run rẩy hỏi: “Mẹ, hắn đi rồi sao?”

Chân mày Thẩm Quân run lên, cho rằng đó là ảo giác của chính mình. Hình Kính Dương không nghe thấy câu trả lời, liền thò tay ra ngoài mò mẫm.

Lạnh như băng.

Là nhiệt độ chỉ bàn tay của Thẩm Quân mới có.

Hình Kính Dương theo phản xạ nhắm mắt, vội vàng thu tay. Thế nhưng Thẩm Quân không có ý định bỏ qua cho cậu, nắm ngược lại, “Vì sao giả vờ ngủ?”

“…. Không muốn bị cậu trông thấy….” dáng vẻ bây giờ của tôi.

“Cậu là không có mặt mũi gặp tôi.” Thẩm Quân không khách khí. “Cậu có biết tôi đợi cậu mấy ngày không?” Ý chỉ chuyện học bổ túc. 

Hình Kính Dương nhìn hắn: “Thực xin lỗi.”

Nhìn nhãn cầu bị thương của người trước mặt đáng sợ đến rợn người, hốc mắt thâm tím sưng tấy, đột nhiên Thẩm Quân không nỡ nổi giận nữa. 

Hắn buông cổ tay Hình Kính Dương ra, từ trong cặp sách lấy ra một sợi dây màu đỏ, buộc vào tay cậu. Thẩm Quân từ khi còn nhỏ đã rất yếu, những thứ này cũng giống như vật bất ly thân, chưa từng rời khỏi người hắn. Thẩm Quân nhìn chiếc vòng mà hắn vừa buộc vào tay cậu, vừa vặn có thể trông thấy rõ ràng hình xăm trên ngón giữa: phông chữ Gothic màu đen, rất đẹp.

Đây không phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy nó, nhưng lại là lần đầu tiên nhịn không được muốn hỏi: “Chữ J này có hàm ý gì sao?” 

Hình Kính Dương thu tay về, khoé miệng nhếch lên: “Bởi vì một người.”

Nhìn cậu lộ ra ánh mắt si ngốc, Thẩm Quân khó mà không liên tưởng tới Trịnh Giai Gia: “Cậu cũng thật lợi hại, rõ ràng thích cô ấy như vậy, lại còn chạy đến chỗ tôi ăn nói mê sảng.”

Hình Kính Dương miệng cắn sợi “dây tơ hồng”, sắc mặt tái nhợt, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Cậu cho rằng người đó là ai?”

Thẩm Quân vừa định mở miệng, Hình Kính Dương đã hạ lệnh đuổi khách.

“Cậu về trước đi, Thẩm Quân.” Hình Kính Dương trùm chăn lên đầu, “Tôi hơi mệt.”

“Vậy ngày mai tôi lại tới.”

“Không cần.” Hình Kính Dương ngữ khí cường ngạnh. Thẩm Quân mặt đầy dấu chấm hỏi, không hiểu mô tê gì. Hắn cũng lười chấp nhặt người ốm, đứng dậy rời đi.

Ngày hôm sau tan học, Thẩm Quân ngồi lên xe, mở điện thoại ra liền thấy một đống tin nhắn của Hình Kính Dương.

14:30, Tôi xin lỗi.

14:31, Hôm qua tôi không nên đuổi cậu.

18:23, Cậu đang giận tôi sao?

Thẩm Quân đặt cặp sách xuống, đáp một câu: “Không có.”

Hình Kính Dương phản ứng rất nhanh, gần như ngay lập tức gọi điện qua, Thẩm Quân ấn nút nghe máy: “Sao vậy?”

“Cậu còn tới thăm tôi không?” Giọng Hình Kính Dương không còn yếu ớt như ngày hôm qua, lại như đang run sợ.

Thẩm Quân cố ý chỉnh cậu: “Cậu muốn tôi tới?”

“Muốn!” Nói một câu dường như còn chưa đủ, Hình Kính Dương thấp giọng bổ sung: “Tôi rất muốn.”

Thẩm Quân cười, “Vậy muốn ăn gì?”

“Gì cũng không muốn, chỉ muốn cậu.”

Câu nói này của Hình Kính Dương, so với câu “Tôi muốn có cậu” trước đó còn không bình thường hơn. Trước đây cảm thấy rất kì lạ, thế nhưng bây giờ Thẩm Quân đã rất tự nhiên mà tiếp nhận, hắn đã quen với việc thoải mái đáp ứng các loại yêu cầu của Hình Kính Dương: “Qua một lúc nữa mới tới nơi, cậu cứ nghỉ ngơi trước đi, tôi cúp máy đây.”

“Đợi đã.”

Thẩm Quân kịp thời dừng tay, nghe người ở đầu dây bên kia nói: “Chữ J đó là chữ cái đầu tiên của … Là tên của tôi … Không phải của người khác.”

“Biết rồi.”

“Không muốn cậu hiểu lầm chuyện này.”

“Sẽ không.” Thẩm Quân nghĩ đến hình xăm kia, “Rất hợp với cậu.”

“Cậu cũng cảm thấy nó hợp tới tôi sao?”

“Ừ.”

Giải thích chút chữ J trên ngón tay của bạn Dương:

Cả 3 bạn Hình Kính Dương (Xing Jingyang), Thẩm Quân (Shen Jun), Trịnh Giai Gia (Zheng Jiajia) tên pinyin đều có chữ J. Nên Thẩm Quân mới nghĩ chữ J bạn Dương xăm là J trong Jiajia.