Thuần Xà

Chương 10



Gần đây y mua được một đồ chơi thú vị ở ngoài chợ.

Y không tin vào lời giới thiệu công dụng của sản phẩm từ người bán, người đó chỉ muốn bán sản phẩm của mình mà không tiếc lời mời chào, nhưng y lại nhớ đến rắn nhỏ của mình đang ở nhà, ngẫm nghĩ nếu thật sự hữu dụng như tên bán hàng này nói, có thể dùng ở trên người nó xem sao.

Rắn nhỏ không còn cảnh giác với y, nó đã tiếp nhận việc y dạy dỗ và nuông chiều, đã không còn phản kháng kịch liệt như ban đầu, cho nên không biết được y đã bỏ thứ gì đó vào đồ ăn của nó.

Nhưng nó vẫn phát hiện một ít thay đổi.

Ví dụ như gần đây mỗi một lần làm, y sẽ không bắn ra ngoài mà bắn thật sâu vào trong thân thể, mỗi lần như vậy y thường cố ý đâm sâu vào hơn một chút, đè chặt nó lại không cho phép nó trốn tránh, lông dương v*t thô cứng cọ xát dưới đáy chậu nó, động tác ma sát kịch liệt đến nỗi làn da nó cũng trở nên phiếm hồng, cảm giác như sắp trầy da.

Nó chống tay lên giường, bị y làm không ngừng và kích thích vật phía trước, y túm tay, cưỡng ép nó đặt tay lên trên bụng, dương v*t của y cắm tới nơi sâu như vậy, thậm chí nó còn cảm giác dạ dày của mình như bị xuyên thủng.

Y cúi người cắn lỗ tai nó thì thầm: “Cảm giác được không? Em ấn vào chỗ này, có cảm thấy nó đang phồng lên không? Bên trong em đã bị dương v*t tôi đâm đến nổi cộm lên như thế này ko.”

Nó khóc nức nở lẩm bẩm: “Sâu quá… A…”

Y bắt lấy tay nó, tiếp tục đẩy mạnh eo hơn một chút: “Sâu như vậy mới tốt, đâm sâu hơn một chút để có thể phá nát lỗ nhỏ dâm đãng của em.”

Nó khóc lóc, thở hổn hển thừa nhận y xâm phạm, khi ở trên giường y thích nói những lời như vậy, lần này cũng như thế.

Cho đến một hôm nó phát hiện bụng nó đang phồng lên từng ngày.

Ngay từ đầu nó không chú ý đến chuyện này, mà nó chỉ nghĩ có lẽ gần đây mình ăn quá nhiều, thực tế thì, lượng đồ ăn mà y cho nó dùng cũng thay đổi rất nhiều.

Sau đó nó nhận ra có khi y sẽ thất thần mà chăm chú nhìn bụng nó, còn tranh thủ sờ sờ lên bụng nó, ở trên giường cũng không còn thô bạo như trước, thậm chí có thể nói là dịu dàng.

Từ “dịu dàng” này đặt ở trên người của y hoàn toàn không phù hợp, đương nhiên nó cũng biết, vậy nên nó xem xét lại mọi chuyện trong khoảng thời gian này, và hoảng sợ phát hiện mình đang mang thai.

“Ngài đã làm gì tôi?” Nó cuộn người trốn ở góc tường, kinh hoàng đến nỗi không biến được thành người, không hề hay biết cái đuôi lại lòi ra.

Y đứng ở mép giường, cách một khoảng không gần không xa nhìn nó, y bình tĩnh mà nói ra sự thật: “Tôi muốn làm em mang thai.”

Tất nhiên là nó khó có thể tiếp thu chuyện này, nó mau chóng rơi vào trong hỗn loạn: “Làm sao có chuyện như vậy? Sao có thể chuyện này? Tôi là rắn đực…”

Kiên nhẫn của y cũng có giới hạn, không cho nó quá nhiều thời gian để hoài nghi về cuộc sống, một lát sau y ngồi xuống trước mặt nắm lấy cánh tay đem nó kéo lên, ôm vào trong lồng ngực, trấn an nói: “Được, được rồi. Không có gì cả. Cùng lắm thì em sinh cho tôi một đứa.”

Nó lại trì độn không biết có nên động tay động chân với y hay không nữa.

Nó không rõ vì sao y muốn làm như vậy. Nó ở dưới thân y, hầu hạ y cũng không hoàn toàn là do cưỡng ép, có tư thế nào thì y cũng làm trên người nó hết rồi, cho nên nó có thể tiếp thu chuyện này, nhưng y vì điều gì lại muốn đem nó biến thành một con rắn cái chứ?

Nó mê man suy nghĩ, dựa vào trong lòng ngực y, chôn mặt vào hõm vai của y, hô hấp đồng nhịp với y, có lẽ nó đã quen thuộc, đã giao hòa quá nhiều thứ với y.

Nó duỗi tay ôm lấy y, đuôi rắn quấn lên trên cánh tay y, nó không thể kiềm chế mà dùng răng nanh cắn xuống da thịt trên cổ y, chỗ bị nó cắn chảy ra dòng máu đỏ tươi.

Đã lâu lắm rồi, một lần nữa nó lại dùng răng nanh cắn y, vẫn là ở chỗ cũ. Lần đầu tiên nó cắn y là khi nó bị uy hiếp, y nói rằng nếu nó còn cắn một lần nữa thì y sẽ nhổ sạch răng nó, nhưng hiện tại răng nanh của nó vẫn còn ở trong miệng của nó mà lớn lên từng ngày, nay nó vẫn còn có thể dùng răng để cắn y.

Nó cắn thật mạnh, y “Ưm” một tiếng, mặc cho nó cắn, vẫn không buông ra.

Trong khoảng thời gian nó cắn y, y cũng tự hỏi mục đích mình lại dùng loại thuốc kia trên người nó là gì. Không có gì quan trọng, y không cần có con nối dõi tông đường, cũng không nghĩ mình sẽ lưu lại hậu quả lớn về sau, nhưng khi y biết món đồ kia xuất hiện trong chợ đen, trong lòng vừa mới phủ nhận rồi lại chuyển sang một ý nghĩ mới, y nghĩ nếu làm cho con rắn nhỏ kia chứa giọt máu của hai người họ rồi tạo ra một sinh mệnh mới, đó cũng là một sự lựa chọn không tồi.

Thời điểm nó nhích miệng ra khỏi cổ y thì máu đã khô lại. Mắt nó vẫn còn ươn ướt, nhìn vào đôi mắt của y, nhẹ giọng nói: “Tôi hận ngài.”

Y cười một tiếng, cúi đầu hôn lên đôi môi đã cắn đầy máu của nó, khóe miệng dính máu đỏ tươi lại mở ra, cùng y dây dưa quậy loạn với nhau.

Y ôm nó thả lên trên giường, cúi người xuống hôn một lần nữa, luồn ngón tay sờ sờ mái tóc đen mềm, nói: “Tốt nhất là em mãi hận tôi.”