Thuật Sĩ Hàng Ma

Chương 25: Trả tội



"Oan có đầu nợ có chủ! Ông nhận tội với tôi không có tác dụng!" Lý An Đăng dùng ngữ khí nghiêm nghị nói.

Ngô Như Cầm và Lê Yến Xuân dần hiểu ra câu chuyện, chẳng biết đi đến đây là lợi hay hại, đứng yên tạm thời chưa biết xử lý ra sao.

Cơ bản người lớn trong gia đình tự định đoạt, con của bác hai cùng Tiểu Mai duy nhất không biết chuyện này. Đặc biệt là Tiểu Mai, sống trong sự bao bọc đã quen, đối với việc mẹ mình phá thai có một sự đả kích.

Trần Đại Long biết chuyện, ngược lại có chút tức giận, trong lòng thầm mắng mấy câu.

Cho dù đây là ý kiến của ông nội Tiểu Mai, nhưng Lưu Tùng Phong và Đỗ Thanh Ngọc chính là không chịu được sự cực khổ, không dám trái ý. Người trong nhà cũng không ai can thiệp. Nói chung từng người đều chia nhau một phần tội lỗi.

Đến nước này, ông nội Tiểu Mai chỉ biết cúi gầm mặt.

Lý An Đăng bất đắc dĩ nhẹ lắc đầu, xoay người hướng Đỗ Thanh Ngọc. "Mỗi người trong gia đình, trừ Tiểu Mai, cho tôi một giọt máu ngón tay!"

Ông nội Tiểu Mai lúc này đã có thể đứng dậy, nhìn xung quanh. "Còn đứng đó làm gì? Mau lên, đi lấy kim!"

Lý An Đăng nhìn qua nhìn lại, chọn một cái bàn kéo đến. Trần Đại Long nhìn thấy, thức thời chạy đến hỗ trợ. "Công việc như thế này cứ để tôi!"

Lý An Đăng nhìn cậu ta kéo cái bàn đặt cạnh giường, trong lòng có cỗ cảm giác quái dị. Sau đó hắn đốt lên một cây nến trắng cắm xuống bàn. Lấy một tờ tiền giấy quấn phần trên của cây nến, để thừa một mảnh, trông như lá cờ nhỏ. Thuật sĩ gọi là "cờ chiêu hồn".

Tiếp theo hắn thực hiện công đoạn xé giấy vàng ra một người giấy. Kéo cuộn chỉ đỏ ngắt thành hai đoạn, cột hai bên tay người giấy. Phần kia hai sợi chỉ cột vào thân nến, cố định người giấy đứng trên bàn.

Đây là Lý An Đăng dự định làm « Hoàn Tội Pháp».

Bên kia, ông nội Tiểu Mai cầm một chén máu, lấy nốt máu ngón tay của Đỗ Thanh Ngọc, giao lại cho Lý An Đăng. Hắn nhận lấy chén máu, nhân tiện nói. "Tôi nói luôn, mỗi người đều bị trừ mấy năm dương thọ!"

"Không sao, cậu cứ làm!" Ông nội Tiểu Mai nói. Nhưng mà ông ta, hay cả gia đình nghe qua có chút hoang đường nên không ai sợ.

Lý An Đăng đặt chén máu phía trên một khoảng đầu nến, cho lửa đốt nóng phần máu bên trong. Tay kia hắn lấy chuông Pháp Linh, định làm cái gì. Lúc này Trần Đại Long xen vào. "Lắc chuông, đúng không? Cứ để tôi!"

Có chút bất ngờ, đem chuông Pháp Linh đưa cho Trần Đại Long, Lý An Đăng lại có cỗ cảm giác quái dị.

"Rồi, lắc đi!"

Theo lời, Trần Đại Long dùng hai tay nắm chặt chuông điên cuồng lắc. Ở bên trong chén, máu bị đốt đến khô rút lại, tựa hồ bên dưới có vật gì đó hút cạn. Mà giây phút này, lá cờ nhỏ bắt đầu lất phất.

Một chuyện hết sức khó tin xảy ra. Cái bụng bầu của Đỗ Thanh Ngọc như thủng, dần nhỏ lại có thể dùng mắt thường nhìn được. Nhỏ đến hơn phân nửa kích thước ban đầu, nhưng đây mới chính là một bụng bầu chín tháng bình thường.

Không tới một hồi, mọi người đang hết sức tập trung, đột nhiên một cái bóng nhỏ từ bụng bầu chui lên. Mọi người xem như từ trong đầu đem tất cả quấy nhiễu bỏ ra bên ngoài, cực độ căng thẳng.

Cái bóng của một đứa bé, toàn thân ùn ùn luồng ánh sáng đen, gương mặt nhăn nhó vô cùng hung ác. Kinh khủng hơn đó là máu tươi từ trên đầu đứa bé không ngừng tưới xuống.

Đỗ Thanh Ngọc nhìn lên rất hoảng sợ, lúc sau thì không tin vào mắt, đây... Thật là con của cô?

Trần Đại Long cũng không thèm lắc chuông nữa, sao con quỷ này khác xa so với nghĩa địa, rất có tính chất doạ người.

Lý An Đăng ném một tờ tiền giấy trước bàn. Người giấy như mọc ra mắt tự động phối hợp, kéo căng hai sợi chỉ, thân thể cúi xuống mặt bàn giống động tác con người dập đầu lạy.

Người giấy lạy liên tiếp mấy cái, tiểu quỷ phía trên mở tròn xoe mắt, biểu tình hung ác giảm đi, sau đó máu tươi thay nước mắt nhỏ xuống.

Người giấy lạy thêm mấy cái nữa, tiền giấy bốc lửa, hắc khí xung quanh tiểu quỷ tản ra. Lạy mấy lần cuối cùng, người giấy bốc cháy, cờ chiêu hồn cũng cháy. Lúc này quanh thân tiểu quỷ hoàn toàn xua đi hắc khí, nhìn nó còn có sự khác biệt.

Một đứa bé, tuy nhiên thân ảnh rất mờ nhạt, ngũ quan không rõ ràng. Nhưng nhìn vào nó có cảm giác là một đứa bé ngây ngô, cũng là lúc oán niệm đều đã được giải trừ.

Ông nội Tiểu Mai như lặng đi, nhìn chằm chằm rất lâu. Lưu Tùng Phong định chạy lên, bị cánh tay Lý An Đăng đưa ra ngăn lại. "Nhân duyên đã hết! Không thể làm ba mẹ, ít ra... Cho nó quên hết quá khứ mới là tốt nhất! Có nhớ lại cũng là chuyện đau buồn!"

Đỗ Thanh Ngọc nhìn lên đứa bé, dù không thấy rõ nhưng có nét đáng yêu, trong ruột như có đao cắt. Cô nghẹn trong giây lát, nước mắt không tự chủ tràn xuống lệ đường.

Lý An Đăng đem hồ lô Địa Tàng, nói. "Bé gái, sao con lại ở đây?"

Đứa bé lắc đầu.

"Đừng sợ, chú dẫn con đi nơi khác, chỗ đó chắc chắn vui hơn!"

Đưa bé chồm lên như muốn nói thật sao.

"Đúng rồi, ở đây toàn người xấu, con mau đi!"

Đứa bé có chút đồng tình, thân ảnh mờ ảo mất đi. Lý An Đăng đóng nút hồ lô, thở dài.

Trần Đại Long đặt chuông xuống bàn. "Trâu bò, anh nói đó là quỷ gì, không giống quỷ ở nghĩa địa?"

"Là quỷ thai! Cũng may chưa thành 'anh linh', nếu không sẽ rất đau đầu!" Lý An Đăng nói, thu gom đồ đạc.

Lê Yến Xuân bước lên. "Lừa gạt, đã xong chưa?"

Lý An Đăng gật đầu, xốc ba lô đi về.

Lưu Tùng Phòng chạy đến bên Đỗ Thanh Ngọc, thấy sắc mặt cô đã hồng nhuận. "Em thấy sao?"

"Ăn uống tẩm bổ mấy ngày là được!" Lý An Đăng bỏ lại một câu, bước qua cửa.

Ông nội Tiểu Mai đứng hình, hồi phục tinh thần vội đi theo hắn. "Đại sư, gia đình chúng tôi có mắt như mù! Tôi sẽ gửi một trăm triệu, xin nhận lấy!"

Trần Đại Long nuốt ngụm nước bọt chạy theo.

"Hai trăm, hai trăm được không?"

Lý An Đăng vẫn là đi.

"Ba trăm, đại sư xin nhận, đây là lòng thành của tôi!"

"Cứ chuyển qua chị Cầm!" Lý An Đăng bước xuống cầu thang.

Trần Đại Long chà nóng hai bàn tay, đôi mắt đảo quanh, bám sát Lý An Đăng. "Trâu bò, định ăn chia thế nào?"

"Hửm? Anh làm gì mà phải chia?"

Trần Đại Long cười hề hề. "Khiêng bàn, lắc chuông."

Lý An Đăng nhìn qua cậu, thì ra cỗ cảm giác quái dị là lý do này. "Bỏ chuyện này đi, anh làm bao nhiêu đó cũng đòi chia?"

"Ba bảy, tôi ba anh bảy?" Trần Đại Long như đỉa đói không từ bỏ.

Lý An Đăng cười nhạt, xua tay.

"Hai tám, chốt giá đi, dù sao cái bàn cũng khá nặng!"

"Không có chuyện đó!"

Trần Đại Long quyết tâm đưa một ngón tay. "Một... Chín? Hết nước hết cái với anh rồi đó! Chưa chịu hả? 0,5 với 9,5?"

"Thôi thôi được! Một chín!" Lý An Đăng cảm thấy bó tay, nổi giận nói.

Trần Đại Long chậc lưỡi, mặt dày đúng là lợi hại.

"Tôi nói anh nghe! Lúc trước tôi có quen nhiều người cũng cần làm pháp sự. Nào là bị chồng bỏ đi, muốn kéo quay về, nào là chồng yêu thương quá, lại muốn đuổi tìm người khác. Chúng ta hợp tác với nhau, tôi sẽ giới thiệu cho anh mấy mối ngon!"

Hai người ra đến bên ngoài cổng, Trần Đại Long liên tục nói.

Trong nhà, Ngô Như Cầm hỏi thăm Đỗ Thanh Ngọc một lát, Lê Yến Xuân thì an ủi Tiểu Mai. Lúc sau cả hai người ra ngoài xe, trợ lý Thành Hải cũng ngủ được một giấc.

***

Một căn phòng treo đầy đầu người. Có một ông già thấp bé, bày ra trên bàn hai mươi người rơm nhỏ, mỗi người rơm đều có kim châm đâm vào.

Lão tên là Hoàng Vân.