Thuật Sĩ Hàng Ma

Chương 39: Cương thi khôi giáp



"Trâu bò, hành thi... Hành thi đến!"

Mọi người bị tiếng la của Trần Đại Long kinh động. Vốn dĩ Cục Than đứng bên trong vòng tròn chuẩn bị ngủ, cũng bị Trần Đại Long bật dậy, tỏ ra không cao hứng.

Trần Đại Long ba chân bốn cẳng chạy đến, mọi người chưa kịp hỏi rõ, câu trả lời ở ngay trước mắt.

"Không phải hành thi!" Bác Năm nói.

Có ba thân người đi vào trong nghĩa địa, ăn mặc khôi giáp, da thịt khô rút đen xì. Đặc biệt là gương mặt, da mặt ôm sát hộp sọ, hai hốc mắt tối tăm không có con mắt, trên đầu chỉ còn lơ thơ mấy cọng tóc. Ngay miệng bọn chúng không có vành môi, lộ những khối răng đen còn dính máu tươi trên đó.

Cục Than đứng phắt lên, dữ tợn sủa mấy tiếng.

Lý An Đăng không ngờ có đến ba cương thi ở đây. Hắn nhận ra là do tiếng xe tải vừa rồi, đoán là lão Hoàng Vân đã cho người chở cương thi đến đây. Như vậy lão muốn chơi tới bến sao.

Cương thi không giống hành thi, không thể điều khiển. Hoàng Vân sẽ tìm cách dẫn dụ cương thi vào trong xe tải, sau đó chở đến nghĩa địa, bung cửa phía sau. Tài xế cũng nhanh chân chạy lên xe vặn ga trối chết. Cương thi theo phản ứng nhảy xuống xe, được thả lang thang như mục đích.

Vừa rồi Trần Đại Long chạy ra gần cổng nghĩa địa, chúng đánh hơi người xông cửa vào trong.

Lý An Đăng không nghĩ lão Hoàng Vân cả gan dẫn dụ cương thi. Hắn nhìn khoé miệng ba cương thi tưới đầy máu, là dùng mạng người dẫn dụ, hắn không khỏi có một cơn căm thù.

Cương thi di chuyển có hơi chậm chạp, từng bước chân giẫm đạp trên mặt đất đi đến, mỗi bước chân bịch bịch mang cảm giác nặng nề. Chúng không nhìn thấy mà chỉ nghe được tiếng động, có thể lần theo hơi người, lúc đến gần, hai bàn tay đưa ra lộ mười móng tay dài.

Người ta vẫn nghĩ xác chết xảy ra quá trình thi biến thì mọc ra tóc cùng móng tay, thực chất do da thịt bị khô rút lại, nhìn vào có cảm tưởng móng tay dài ra.

Lê Yến Xuân vừa nhìn đã bị điện chạy trong não bộ, những loại hình ảnh này đối với cô có một sự khắc nghiệt, gương mặt không điểm máu.

Lý An Đăng nhìn lên bầu trời đen thùi, gọi bác Năm lên đèn. Bác Năm lấy ra bộ điều khiển màu trắng, ngón tay nhẹ nhấn lên một cái. Mấy dây đèn đủ màu sắc được mắc quanh xe tải sáng lên, như một ngôi sao duy nhất trên nền trời đen.

"Mọi người không được bước ra ngoài vòng tròn!" Lý An Đăng quay lại nói, xốc ba lô tiến lên.

"Đây là..." Bất U nhìn qua những người còn lại.

Bác Năm căng thẳng đáp. "Cương thi."

"Ồ... Ra là vậy!" Bất U xoa xoa đầu trọc, theo chân Lý An Đăng, chống kim thiền trượng đi lên.

Bác Năm đem theo hi vọng nhìn hai người rời đi, bị Trần Đại Long kéo lại. "Bác trai, không lên sao?"

"Ta không muốn làm điểm tâm!"

Trần Đại Long có muốn cũng không thể lên, mới nhìn qua bác Năm và Lê Yến Xuân. "Tôi phụ trách bảo vệ!"

Cục Than bèn đưa lên ánh mắt khinh bỉ, dựa vào ngươi muốn bảo vệ ta. Lê Yến Xuân sợ hãi quá, ngồi xuống ôm lấy Cục Than làm điểm tựa. Nó liền chuyển thái độ vui vẻ lắc đuôi.

Trần Đại Long ném ra xấp giấy hoàng chỉ, ngồi xuống đất, đưa đầu bút chu sa trên lưỡi liếm "Khoẹt" một cái, bắt đầu vẽ bùa.

Lý An Đăng nắm trong tay kiếm gỗ đào, thân thể lao vọt lên phía trước. Ba cương thi cảm nhận được cũng nhào đến, đồng thời chúng rống lên thật to, đưa những móng tay chứa đầy chất độc.

Lý An Đăng búng người nhảy một cái tránh đi, mũi kiếm quét ra đằng sau ót của một cương thi. Tức khắc ngay ót nó bị xịt khói, chảy ra dòng dung dịch màu đen như nhớt máy, mùi hôi tanh hướng theo cũng không dễ chịu.

Kiếm gỗ đào trong tay Lý An Đăng có màu vàng gỗ từ đầu đến đuôi. Hai bên bề mặt lưỡi kiếm được khắc nổi con rồng uốn lượn. Gỗ đào còn gọi là long bố, mang long khí, vừa vặn khắc hình rồng lấy thần, đối với tà vật có mấy phần chấn nhiếp.

Gỗ đào đã hơn năm trăm năm, có thể thành tinh, bị sét đánh cháy rụi. Sau đó trải qua đoạn thời gian, lửa sét bên ngoài không ngừng đốt, nung chín phần lõi trong thân cây, gọi là 'mộc tâm'. Sau khi được tôi luyện, gỗ đào cứng cáp không thua gì sắt thép. Do bị sét đánh nên mang lượng sát khí lớn, làm ra một thanh kiếm nhìn đơn giản nhưng nó là bảo kiếm, không phải hàng Online.

Một chút dịch đen dính trên mũi kiếm, trực tiếp bị hung xịt khói trắng.

Cương thi so sức mạnh lớn hơn hành thi rất nhiều, da thịt cũng như cái vạc đồng khó lay chuyển. Bù lại chúng chậm chạp lại khá ngu ngốc, Lý An Đăng có thể dùng thân thủ linh hoạt đối phó với chúng.

Bất quá bên này Bất U gạt kim thiền trượng ngang ngực một cương thi. Có thể thấy những cương thi này lúc còn sống đều có thân hình to lớn, tuy nhiên nhìn lại Bất U còn khủng bố hơn, như là hai cha con.

Cương thi rống lên một tiếng, bị đánh bay mấy mét vắt thân thể lên một ngôi mộ.

Lý An Đăng kinh ngạc trước sự cục súc này, đây hẳn là tác dụng của đạm động vật.

Cương thi kia lại dữ tợn chạy nhanh đến, Lý An Đăng tiếp tục tránh qua.

Đợi nó xoay người lại, trung môn mở rộng, Lý An Đăng đâm kiếm gỗ đào ngay bụng nó, rạch ra một đường. Một luồng dịch đen ào ạt đổ xuống, có mấy con thi trùng ngọ nguậy bò ra ngoài, trông như những con nhộng đen to bằng ngón tay cái.

Phía Bất U, bị cương thi còn lại đánh lén từ sau lưng, nó mở rộng hai hàm răng cắn vào bả vai đầy thịt. Trong lúc nguy kịch, nó chợt buông tha mà há miệng rống to, bả vai Bất U không sao, ngược lại nó đã bị gãy mấy cây răng.

Bất U giật cùi chỏ ra phía sau khiến cho cương thi móp méo xương mặt, phần cổ cũng sắp gãy. Bất U lại dùng kim thiền trượng quét ngang, đầu cương thi bị đánh bay khỏi thân thể như một cú sút phạt trời giáng.

"Trưởng lão, không tệ!" Lý An Đăng đưa ngón tay cái lên nói.

Bất U tỏ ra khiêm tốn nói. "Đương nhiên!"

"Ầm..."

Một vụ công phá mãnh liệt từ phía ngôi mộ bị nứt, bia đá vỡ nát, đất cát tung lên mịt mù. Tức khắc có một thân ảnh từ trong đám hỗ lốn bay ra trên không trung

Lý An Đăng liền nghe lạnh sống lưng, bạch cốt tinh đã xuất hiện.

Nó mang một bộ quần áo mục nát, lộ ra những mảng xương trắng, một cái đầu lâu trắng hếu, hai bàn tay đưa ra cũng đều là xương.

Lê Yến Xuân nhìn mà rét run, so với mấy bộ xương trong phòng thí nghiệm không sai biệt lắm. Cục Than có linh cảm không tốt vùng dậy sủa inh ỏi.

Bạch cốt tinh bay đến vòng tròn, Lý An Đăng thất kinh chạy theo.

Vừa đến vòng tròn, bạch cốt tinh bị đường ranh giới dưới đất nổ toé lửa, thân thể giật lùi ra phía sau.

Lý An Đăng rút một cây cờ màu đỏ phóng đến. Cây cờ lao vút như ná bắn, đầu cờ ghim sâu vào bên hông bạch cốt tinh. Trong nháy mắt cây cờ bốc lửa đỏ, bạch cốt tinh đem một bàn tay xương nắm lấy cây cờ rút ra, oán hận vứt xuống đất.

Sau đó lại cười. "Á ha ha..."

Âm thanh vô cùng sắc nhọn, bác Năm và Lê Yến Xuân bên trong đã suy nhược. Chỉ có Trần Đại Long bày đầy bùa giấy, trên đùi còn có quyển sách. "Sao còn chưa được?"

"A Di Đà Phật! Thí chủ đừng tạo nghiệp!" Bất U nhắc nhở, thân thể phóng lên cao, đưa kim thiền trượng đánh xuống đầu bạch cốt tinh.

"Hoà thượng, tìm chết!" Bạch cốt tinh dùng hai tay bắt lấy đầu trượng, một hơi thở ném đi.

Bất U cảm thấy trời đất đảo lộn, bị ném bay ra xa, lăn mấy vòng trên mặt đất.