Thương Thiên

Chương 726: Đại Tôn tụ hội




Truyện Sắc Hiệp - https://trumtruyen.vn

Trong Thập Phương Điện, Diệu Cô Tử cùng chín vị trưởng lão cung kính đứng đó, dường như đang đợi thứ gì.

Không bao lâu sau, một đạo thanh quang từ trên trời giáng xuống, xuyên qua đỉnh đại điện, hạ xuống trung ương.

Thanh quang đại thịnh, một thân ảnh vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt mọi người...

Người này đứng lơ lửng trên bầu trời, thanh quang quanh thân lượn lờ, khiến cho người ta không nhìn rõ diện mạo của hắn, vừa thần bí vừa cường đại giống như thần linh cao cao tại thượng, khiến cho người ta phục tùng không dám nhìn thẳng.

- Bái kiến Thiên Khung Đại Tôn.

Đám người Diệu Cô Tử khom người hành lễ, người tới chậm rãi hạ xuống, lộ ra diện mục vốn có... Hạc phát hồng nhan, râu trắng phiêu dật, giữa trán có một cỗ thiên địa mênh mông cuồn cuộn oai nghiêm.

- Không cần đa lễ.

Thanh âm vang lên mang theo sự nhu hòa, nghe vậy đám người Diệu Cô Tử không tự giác được mà đứng thẳng lên, loại cảm giác này giống như là hiệu triệu của thiên địa, không được phép cho người ta có nửa điểm trái ý.

- Ngôn tùy pháp hành?

Đám người Diệu Cô Tử cả kinh, lại càng cung kính thêm.

Phải biết rằng, "Ngôn tùy pháp hành" là đại biểu cho việc lĩnh ngộ quy tắc thiên địa tới trình độ cực cao, mỗi một hành động lời nói đều có uy giống như thiên địa. Người như vậy, cho dù là ở thời thượng cổ, cường giả san sát cũng rất ít, huống chi lại ở trong Tu Hành Giới hiện tại.

Thiên Khung Đại Tôn hững hờ không nói, lúc này lại có vài đạo huyền quang hạ xuống.

Cực Kiếm Đại Tôn một thân hắc bào, khuôn mặt hiện lên vẻ già nua, từng nếp nhăn trên mặt hắn như minh chứng tuổi tác của hắn. Thế nhưng, hắn đứng ở nơi đó, phảng phất như là một thanh thần kiếm tuyệt thế vô song, không chỉ là người của hắn, mà cả mỗi một lỗ chân lông đều là thần kiếm, khiến cho người khác kinh hồn bạt vía.

Nguyên Hoang Đại Tôn nhìn qua giống như một trung niên, tướng mạo tục tằn, toàn thân tản ra khí tức hoang dã, nhất là mái tóc đỏ quăn như lửa trên đầu hắn, giống như một đoàn hỏa diễm đang thiêu đốt, bất luận kẻ nào đứng ở trước mặt hắn, so với việc đối đầu với hồng hoang mãnh thú còn kinh khủng hơn.

Thánh Ngôn Đại Tôn thì dùng một đám hàn vụ bao phủ, không khí chung quanh phảng phất như bị đông lại, không ai có thể nhìn thấy rõ diện mạo thực của nàng, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh lung linh trong hàn vụ.

So với bọn họ, thần bí nhất thì phải kể đến Minh Huyễn Đại Tôn, một thân bạch y, trong tay cầm một thanh tiểu kiếm nhỏ bé trong suốt, nhìn qua vô cùng phong độ, khí chất bất phàm, nhưng mà khuôn mặt hắn lại được một đạo thất sắc quang thải che đi, thỉnh thoảng biến ảo màu sắc. Có người nói, từ khi Minh Huyễn Đại Tôn thành danh tới nay, không ai có thể nhìn rõ bộ mặt thực của hắn, vô cùng quỷ dị.

...

Nhìn mấy vị Đại Tôn phủ xuống, đám người Diệu Cô Tử thi lễ, sau đó im lặng lui về một bên. Tuy nói Thập Phương Điện có địa vị tối cao trong Thiên Tuyệt Cốc, thế nhưng một đám Đại Tôn hội tụ như vậy, không phải là chuyện bọn họ có thể tham dự vào.

- Tròn hai mươi năm không gặp, tu vi của chư vị đạo hữu tăng tiến không ít.

Thiên Khung Đại Tôn mỉm cười, có chút đắc ý nói.

Quả thực, Thiên Khung Đại Tôn rất đắc ý, những năm gần đây Thánh Vực của hắn phát triển rất mạnh, cao thủ như mây, trước đó vài ngày lại có một người bước vào Đại Tôn chi cảnh, có thể nói là một môn song Tôn, thanh thế cực lớn, đã vững vàng áp chế những Đại Tôn khác.

Nguyên Hoang Đại Tôn luôn không bằng lòng với Thiên Khung Đại Tôn, lại thấy đối phương đắc ý như vậy, trong lòng tự nhiên không vui, vì vậy hắn cười nói:

- Thiên Khung lão nhi, từ bao giờ mà ngươi trở nên khách khí như vậy? Hiện nay thêm tiểu tử gọi là Hiên Viên Bạch kia thành đạo, Thánh Vực các ngươi có hai Đại Tôn, rất uy phong nha! Nhìn dáng vẻ của ngươi, ngay cả cái mông cũng vểnh lên trời rồi !

Những người ở đây đềy biết, Nguyên Hoang Đại Tôn này lời nói luôn thô tục như vậy, cho nên không có để ý tới, bất quá, ý tứ trong lời nói của hắn chỉ thẳng Tháng Vực, không nhẹ không nặng đánh vào tâm lý của những Đại Tôn khác. Câu này nhìn như vô ý, thế nhưng trên thực tế cũng đem mâu thuẫn giữa các thế lực và Thánh Vực phơi bày ra ánh sáng.

Thiên Khung Đại Tôn nghe vậy cũng không tức giận, nhàn nhạt mỉm cười:

- Hiên Viên Bạch có thể có được thành tựu ngày hôm nay, cũng chính là kết quả của sự nỗ lực của hắn, không có quanh hệ quá lớn với lão phu, chỉ là, Hiên Viên Bạch nói như thế nào cũng là người của Thánh Vực ta, lão phu tự nhiên thật lòng cao hứng cho hắn. Nhưng mà, ta xem Nguyên Hoang Đại Tôn nét mặt hồng hào, chẳng lẽ cũng gặp được việc vui gì? Ồ? Lão phu nghe nói, Cửu Di bộc lạc các ngươi cùng Hách Liên thị qua lại chặt chẽ, dường như muốn đánh chủ ý tới Vạn Phật Quật a?

- Thì đã làm sao?

Nguyên Hoang Đại Tôn thẳng thắn nói:

- Một núi không thể có hai hổ, Cửu Di bộc lạc chúng ta và Phật Tông cùng tồn tại ở phía tây, từ trước đến nay luôn có tranh chấp, đây cũng không phải là chuyện xảy ra ngày một ngày hai. Hiện tại lão tiểu tử Vô Danh kia sắp viên tịch, bản tọa tự nhiên muốn chuẩn bị tiếp quản phía tây hoang mạc, miễn cho đám người nào đó muốn cháy nhà đi hôi của... Hừ! Đừng tưởng mắt ta mù mà không nhìn ra dự định của các ngươi, Phật Tông có ngày hôm nay cũng là do các ngươi bức, chí ít bản tọa làm chuyện gì cũng minh bạch, không như một số người, chỉ thích dùng âm mưu quỷ kế.

Nguyên Hoang Đại Tôn này nhìn như thô tục nhưng kỳ thực vô cùng thông minh. Mà Thiên Khung Đại Tôn tuy rằng mỉm cười, thế nhưng trong lòng giấu diếm sát cơ, âm trầm.

Đám người Diệu Cô Tử ở bên cạnh nghe vậy kinh hãi, thế nhưng lại không dám biểu lộ gì... Đám Đại Tôn này, không chỉ lực lượng cường đại, tâm trí lại càng hơn người, bọn họ có được thành tựu ngày hôm nay quả nhiên không hề là chiếc đèn cạn dầu.

Hai người đấu khẩu, những vị Đại Tôn khác lại thờ ơ lạnh nhạt.

Sau đó, Liễu Nhân mang theo thập nhị phật lão tiến vào đại điện.

- Đệ tử Liễu Nhân, dẫn theo thập nhị phật lão bái kiến chư vị Đại Tôn...

- A di đà phật!

Mười ba người nhất tề khom người, sau đó đứng sang một bên, không dám chính diện đứng với đám Đại Tôn.

- Vì sao Vô Danh Đại Tôn còn chưa tới?

Cực Kiếm Đại Tôn mở mắt hỏi.

Nhắc tới hai chữ Vô Danh, Thánh Ngôn Đại Tôn hừ lạnh nói:

- Không cần để ý tới tên điên này, chính hắn đi tìm chết, không trách được người khác.

Liễu Nhân chắp tay, cung kính nói:

- Tôn giả tự biết sinh cơ đã hết, cho dù đi hay không cũng không có gì khác nhau, vì vậy người an bài Liễu Nhân và thập nhị phật lão đến đây, xin chư vị Đại Tôn chiếu cố nhiều hơn.

Nghe nói Vô Danh Đại Tôn sinh cơ hao hết, mọi người lại không cảm thấy mừng rỡ mà tâm trạng có chút trầm trọng.

Một người quen biết mấy trăm năm sẽ rời khỏi nhân thế, mặc kệ đối phương là địch nhân hay bằng hữu, cũng không phải là chuyện đáng mừng. Nói thật, mấy vị Đại Tôn đối với Vô Danh Đại Tôn vô cùng kính phục, tuy rằng bọn họ cũng không quá thích tính tình bộc trực của hắn, thế nhưng so với mấy vị Đại Tôn khác, Vô Danh Đại Tôn chính là người mà bọn hắn yên tâm nhất.

Chỉ tiếc thiên đạo vô tình, muốn cầu đạo trường sinh, chẳng lẽ lại có thể không tranh đấu? Mà Vô Danh Đại Tôn viên tịch, đã nói ra vấn đề này, không tranh cũng bị thiên đạo xô đẩy, nhập vào luân hồi.

...

Trầm mặc một lát, Minh Huyễn Đại Tôn từ đầu không nói gì nhàn nhạt mở miệng nói:

- Thời gian đã không sai biệt lắm rồi, chúng ta cũng nên tiến vào thôi.

Một thanh âm mờ ảo truyền vào lỗ tai mọi người, tâm tình mọi người lập tức bình phục.

Trong lòng chư vị Đại Tôn giật mình, không khỏi sinh ra vài phần đề phòng với Minh Huyễn Đại Tôn.

Thấy mọi người gật đầu, Thiên Khung Đại Tôn lấy ra "Cửu Cực Đại La Bàn", trực tiếp ném lên bầu trời.... Sau đó, ngón tay của Thiên Khung Đại Tôn bắn ra, một đạo huyền quang bắn vào trong la bàn, sau đó quang mang đại thịnh, bắn ra mười đạo quang trụ, phân biệt rót vào thập phương chi môn.

Ong ong ong!

Sau khi cửa đá mở ra, Thiên Khung Đại Tôn thu hồi "Cửu Cực Đại La bàn" quay về phía đám người Diệu Cô Tử nói:

- Thời gian chúng ta không có ở đây, mọi sự vụ trong cốc sẽ do ngươi chủ trì, nếu có người quấy rối, trực tiếp xử tử.

Dứt lời, Thiên Khung Đại Tôn dẫn đầu đi vào một cánh cửa, những Đại Tôn khác cũng chọn cánh cửa của mình mà đi vào.

Sau đó, đám người Liễu Nhân cũng theo vào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.