Thương Tiến Tửu

Chương 223: Sóng triều




Trong tíc tắc đầu óc Thích Trúc Âm xoay vần, nàng cân nhắc nặng nhẹ cả đôi bên, buộc phải tìm được đồng minh phù hợp nhất cho Khải Đông trên bàn cờ này. Thắng hay thua đều quan trọng chẳng kém đối với Khải Đông, thậm chí nó còn quyết định Thích Trúc Âm có thể ngồi vững trên vị trí đại soái binh mã được bao lâu mai này.
Thích Trúc Âm hạ quyết định: “Thần vẫn chưa nói chuyện với chư vị đại nhân của bộ Binh và bộ Hộ, không biết dự trữ kho lương của các địa phương khác thế nào. Có điều thu hoạch năm ngoái của bốn quận tương đối tốt, nếu xuất binh, các kho lương cùng gom góp vào thì có thể miễn cưỡng cầm cự được hai tháng.”
“Ngươi là tướng quân, đương nhiên phải hiểu nhiều hơn ai gia, nếu muốn tiếp tục tiến sâu vào đại mạc, chỉ riêng hành quân thôi đã mất hẳn một tháng.” Giọng Thái hậu ôn tồn, “Bây giờ đã là tháng Ba, đã lỡ mất vụ xuân của bốn quận rồi, nếu sau hai tháng mà không quay về thì sẽ lỡ mất cả vụ thu tháng Bảy nữa. Trúc Âm, không phải là ai gia không muốn xuất binh, mà là không thể xuất binh.”
Thích Trúc Âm có vẻ đã bị dồn vào thế khó, Minh Lý đường lại một lần nữa rơi vào yên tĩnh.
Thái hậu khoan thai đứng dậy, chỉnh trang y phục nhìn chư thần trong nội đường, tận tình khuyên can: “Nếu kho lương của Đại Chu dồi dào, trận chiến này dù Thích Trúc Âm không cầu, ai gia cũng sẽ đánh. Chỉ là hiện tại quốc khố triều đình đương khó khăn, quả thực là lực bất tòng tâm. Vả lại dân lấy cơm ăn làm đầu, nếu đánh trận này, bách tính ba vùng ắt sẽ phải đói bụng, vậy há chẳng phải là được một mất mười ư? Bạc Nhiên, đầu năm nay ngươi đã xem báo cáo của bộ Hộ rồi, cũng thấu tỏ tình hình ở các nơi rồi đấy.”
Có Thích Trúc Âm ở nội đường, chúng chiều thần sao dám thẳng thừng bác lại? Thái hậu bình chân như vại cỡ này, buộc bọn họ phải khơi tám thành ra, Khổng Tưu nắm bản tấu của mình, đứng bên cạnh mặt không biểu cảm.
Qua hồi lâu sau, Khổng Tưu mới lên tiếng: “Việc xuất binh của Khải Đông không phải chuyện nhỏ, dầu gì cũng phải có một kế hoạch cụ thể. Đại soái mới vào đô, nếu vẫn chưa bàn bạc với nội các thì chi bằng đợi đêm nay nói chuyện với chúng ta rồi hẵng quyết.”
Khổng Tưu đây là đang dùng kế hoãn binh, vừa không nhượng bộ Thái hậu, cũng vừa không tự quyết định thay mặt Tiết Tu Trác. Ông có bản sao của sổ sách mà Lương Thôi Sơn đã chỉnh lý lại, giờ đang nắm trong tay mà lại không hạ được thành Đan thì quá là đáng tiếc.
Lúc tan triều, mọi người lục tục rời Minh Lý đường, Phong Tuyền khoác áo choàng cho Lý Kiếm Đình ở đằng trước, Lý Kiếm Đình thả chậm bước chờ Khổng Tưu đi ra. Khổng Tưu nâng tay chỉ đường cho Lý Kiếm Đình, dẫn trữ quân đi xuống bậc thềm, cất bước trên con đường mênh mang.
“Hôm nay điện hạ rất thẳng thắn,” Khổng Tưu mở lời, “tập hợp kho lương của các nơi quả thực cũng là một biện pháp.”
Lý Kiếm Đình khẽ nhếch môi, ngoảnh lại cười một nụ, đáp lời Khổng Tưu: “Đầu năm nguyên phụ đã nói qua cho ta, đương nhiên ta không dám quên. Chỉ là nhìn tình hình bây giờ, muốn gom đủ quân lương quả thực quá khó.”
Trời đã sáng, vũng nước trên mặt đất hắt lại vòm không xanh biếc, hàng hiên che khuất ánh chạng vạng cuối cùng.
Lý Kiếm Đình lại cất mấy bước, nói: “Vị Sùng Thâm đại nhân ấy rất giỏi, nghe ngài ấy tính nhẩm vừa nhanh vừa chính xác, sổ sách xem qua không phát hiện một lỗi sai. Giờ án thuế ruộng thành Đan đã tạm thời hoãn lại rồi, sao nguyên phụ không nhờ ngài ấy tính thử lương thực còn dư của các vùng xem? Ba vùng không đủ thì còn tám thành mà, mọi người cùng đồng tâm hiệp lực.”
Khổng Tưu cười khổ: “Bây giờ phải điều quân lương từ Quyết Tây, khổ nỗi chẳng biết phải mở lời mượn lương từ tám thành kiểu gì đây…”
Khổng Tưu bỗng khựng lại, nghiêng mặt nghiêm túc nhìn Lý Kiếm Đình.
Lý Kiếm Đình bảo là để nội các tính, chứ không bảo để nội các tra, tuy chỉ khác nhau có một chữ thôi, song ý nghĩa lại một trời một vực. Cái trước bất kể Thái hậu có đồng ý hay không, nội các vẫn có thể để Lương Thôi Sơn đi kiểm kê lương thực còn dư của tám thành, bởi vì sổ sách thành Đan có vấn đề, Phan Lận lại còn đang bị giam, đáng ra bây giờ bộ Hộ phải kiểm lại lương dư của tám thành mới phải, ấy vốn là trách nhiệm của bộ Hộ, không hề sai.
Đóa hoa điền giữa chân mày Lý Kiếm Đình đỏ thắm, vậy mà lại không hề cướp đi cái thần của trữ quân. Dường như nàng chỉ buột miệng thôi, thậm chí còn hơi bối rối trước ánh nhìn đăm chiêu của Khổng Tưu.
***
Vừa trở ra cổng cung, Thích Trúc Âm đã bắt gặp Tiết Tu Trác đang đứng cách đó không xa. Nàng tuột chiếc áo đang choàng trên vai xuống vứt cho Thích Vĩ tiếp, chỉ chỉ về đằng trước với Tiết Tu Trác, ý bảo vừa đi vừa nói
“Mới nãy ta nghe Trần thượng thư bảo, quân lương lần này là ngươi cung cấp,” Thích Trúc Âm nói, “đa tạ.”
Câu đa tạ của Thích Trúc Âm dĩ nhiên chẳng hề đơn giản như thế, Tiết Tu Trác nghe ra ý, sóng bước theo Thích Trúc Âm: “Đại soái đánh bộ Thanh Thử là để kiềm chân A Mộc Nhĩ, chiến sự phương Bắc gay go, trận này phải đánh.”
Thích Trúc Âm tránh nhắc đến việc mình đã có quân lương, lại bảo: “Trước khi vào đô ta thấy bảo quân lương lần này sẽ điều từ Quyết Tây, Giang Thanh Sơn không đồng ý đúng không? Các ngươi cũng khó xử.”
Khuất đô lúc tảng sáng không lạnh đến thế, thương buôn bận bịu hớt hải trên đường. Bọn họ đều mặc quan phục nên chung quanh chẳng ai cả gan tới gần, người dân bình thường cũng tránh xa ba thước. Đến lúc bọn họ đi qua, lại thấy Thích Trúc Âm đang ghé đầu rủ rỉ gì đó.
Người ta chỉ đồn rằng Thích Trúc Âm phong dẫn liệt dã người cao thân gầy mà thôi, nàng vừa không cường kiện uy vũ, cũng vừa không oai phong lẫm liệt, nhưng thứ nàng có là cái khí chất ung dung điềm nhiên chịu đựng nổi những săm xoi ước đoán này.
“Có điều, ngươi nói đúng, trận này phải đánh.” Ngũ châu điểm trên mái tóc Thích Trúc Âm la đà theo gió, tóc mai nàng quấn quýt lơ thơ bên gò má. Nàng nói tiếp: “Ly Bắc đã làm phản, nhưng thiết kỵ Ly Bắc vẫn là tường đồng vách sắt phía Đông Bắc của Khuất đô. Ly Bắc vương tử trận, năm nay đến tận bây giờ vẫn chưa có tin mừng chiến thắng của chiến địa, chiến sự quả thực truân chuyên. Các ngươi ở Khuất đô xa xôi, không hiểu nhiều về mười hai bộ Biên Sa, chỉ dựa vào vài ba bức quân báo thì chẳng thể hình dung được hùng tâm tráng chí của A Mộc Nhĩ đâu, đừng tưởng rằng bọn chúng thật sự không vào được.”
Khuất đô là đô thành của thiên tử, phồn vinh trăm năm của Khuất đô đều quy tụ về nơi đây, nó không giống biên thùy phong trần mỏi mệt, đến nay chưa một lần cận kề đao kiếm. Chỉ mới ngót bảy năm kể từ khi Trung Bác binh bại, vậy mà đã chẳng còn tìm thấy sự kinh hoàng quãng ấy ở Khuất đô nữa, nỗi sợ hãi kỵ binh Biên Sa ở nơi đây đã phôi phai từ lâu rồi.
“A Mộc Nhĩ đã thống lĩnh được sáu bộ, bắt chước Đại Chu thực thi quân đồn ở Cách Đạt Lặc, năm nay Khải Đông mà không xuất binh thì Khuất đô cũng không thể ngồi ngoài cuộc nữa. Ta nói thẳng nhé, quân của ta không chạy lại kỵ binh Biên Sa, nếu Ly Bắc mà thất thủ, thành Lạc Hà mà không cầm cự được, kỵ binh Biên Sa có vào tàn sát Khuất đô ta cũng chả đến kịp.”
Gió thoáng dềnh lên, Thích Trúc Âm đứng lại, xoay mình nhìn Tiết Tu Trác. Sau lưng nàng là tường son sừng sững, mái cung trập trùng đón gió giữa thinh không, trên đỉnh đầu chẳng có lấy một vẩn mây, Khuất đô cứ vậy phô bày trong nắng sớm.
“Ta phải xuất binh.” Trong mắt Thích Trúc Âm không hề có hào hứng.
Khải Đông rất hiếm khi tham gia vào chính sự ở Khuất đô, Thích Thời Vũ rất thông minh, dù là xử trí quan hệ giữa Khải Đông và Ly Bắc, hay là duy trì tình hữu nghị giữa Khải Đông với thế gia, ông ta đều có thể bắt được thời cơ ngã ngũ chuẩn chỉ nhất. Nhưng Thích Trúc Âm không làm được, nàng không kiên nhẫn được như Thích Thời Vũ, nàng thà mạo hiểm bị Khuất đô cách chức điều tra để đánh bộ Thanh Thử, bởi vì nàng hiểu chiến cục còn cấp bách gấp bội lần chính cục.
Nước cờ để Thái hậu ép Tiết Tu Trác nhượng bộ rất cao minh, song bà ta còn ép cả Thích Trúc Âm cưới Phí Thích, chứng tỏ bà ta sẽ không trao cho Thích Trúc Âm bất kỳ tước vị nào hết, thậm chí còn để lộ ra ý định chia rẽ binh quyền trong tay Thích Trúc Âm nữa kia.
Có lẽ quả thực có người chiến đấu cừ khôi hơn Thích Trúc Âm, song trong thời điểm này, trong thời điểm can hệ đến chiến trường Nam Bắc này, Thích Trúc Âm sẽ không giao binh quyền Khải Đông cho bất kỳ ai ngoài bản thân, nếu Thái hậu đã có ý định di chuyển nàng, nàng tuyệt đối sẽ không ngồi yên chờ chết.
“Chỉ cần trước khi ta đi tấu chương xuất binh có thể được phê hồng, điều lệnh của bộ Binh sẽ có thể truyền xuống,” Thích Trúc Âm chợt cười, “có quân lương của ngươi rồi thì không còn khó nữa, ta sẽ không o ép lương thực của Quyết Tây đâu.”
Tiết Tu Trác gạt cành liễu sà tới ra, nói: “Đồng ý.”
***
Hương xông trong điện hơi nồng, Hoa Hương Y ngửi lâu bắt đầu thấy ngấy. Lưu Tương cô cô bèn vội bảo người mở hết các cửa sổ ra, dìu Hoa Hương Y tới ngồi ở chiếc giường cạnh cửa sổ, thủ thỉ tâm tình: “Tam tiểu thư mới đi có nửa năm thôi mà nô tỳ thấy gầy đi nhiều quá, Khải Đông chỉ có sa mạc, khổ thân Tam tiểu thư.”
Hoa Hương Y cầm chiếc khăn tay, đáp: “Cô cô mới gầy đi ấy.” Nàng đảo mắt, trông thấy phật đường nhỏ trong phòng.
Lưu Tương cô cô nói: “Thái hậu mong nhớ Tam tiểu thư, ngày nào cũng cầu phúc cho Tam tiểu thư trước Bồ Tát ở đây. Đêm hôm trước bị trúng lạnh, muốn gặp Tam tiểu thư, thuốc uống cũng không vào, chỉ bảo nô tỳ thắp đèn để đọc thư Tam tiểu thư gửi tới thôi.”
Bọn họ đang trò chuyện thì thái giám bên ngoài điện hô lên một tiếng. Hoa Hương Y bèn ra ngoài nghênh đón, Thái hậu không cho nàng hành lễ, nắm chặt đôi tay nàng, đứng ở cửa nhìn nàng một lượt tẩn mẩn, nói: “Sao lại gầy thế này? Đồ trong phủ ăn không quen sao? Ai gia lựa mấy đầu bếp cho con từ chính thành Địch của chúng ta, bao giờ đi con đưa theo nhé.” Thái hậu nói mà bùi ngùi, trong mắt thấp thoáng ánh lệ, vuốt ve mái tóc Hoa Hương Y, “Bé con có khỏe không?”
Hoa Hương Y cầm ngược lại tay Thái hậu, hơi nghẹn ngào: “Nhớ cô mẫu ạ.”
Thái hậu dẫn nàng vào trong, nghe câu ấy mà tan nát cả cõi lòng, lúc ngồi xuống giường cũng không cho nàng sang bên kia mà bảo ngồi xuống cạnh mình, rồi hỏi: “Thích Thời Vũ đối xử với con có tốt không? Thích Trúc Âm đối xử với con có tốt không? Ai gia nghe bảo các di nương trong viện của lão không biết an phận hả, nếu ai dám xúc phạm con, con cứ bảo bà bà trói lại, tống cổ thẳng ra ngoài, có ai gia đảm bảo cho con đây rồi.”
Hoa Hương Y đương rớm lệ cũng phải phì cười.
Thái hậu ôm lấy nàng như ôm đứa bé con, nói: “Trước kia cứ nghĩ gả ra ngoài rồi vẫn có thể viết thư, nay mới hiểu nghìn trùng xa cách là cảm nhận gì.”
Thái hậu vốn muốn tuyển cho Hoa Hương Y một tấm chồng tốt nhất, chẳng ngờ lại gả cho Thích Thời Vũ, xong mới nghĩ dầu gì Thích Thời Vũ cũng là anh hùng một đời, ngoại trừ lớn tuổi ra thì cũng coi như miễn cưỡng tương xứng, dè đâu cuối cùng lại bị trúng gió. Bà hối hận nước cờ này, chỉ hận mình không thể trao tất thảy những điều tốt đẹp cho Hoa Hương Y.
Hoa Hương Y tựa vào Thái hậu, chờ sắp xếp lại hết ngôn từ rồi mới hỏi: “Cô mẫu khỏe không ạ?”
“Tiền đường loạn quá, ai gia ăn ngủ chẳng ngon.” Thái hậu vừa nói lại ngưng lại một chốc, tự giễu, “Rốt cuộc cũng là có tuổi rồi, tinh thần chẳng bì được với khi xưa nữa.”
Hoa Hương Y chầm chậm nhổm dậy, dịu dàng: “Cô mẫu tội gì phải nhọc nhằn thế? Việc nước có nguyên phụ phụ tá, con nghe bảo trữ quân kia cũng hiếu học lắm.”
Thái hậu đã từng phù trợ Hàm Đức đế, nay cũng có thể phù trợ trữ quân. Trong mắt Hoa Hương Y, Lý Kiếm Đình còn đáng tin cậy hơn hai người trước nhiều, tuy nàng ở Khải Đông, song trong lòng cũng thông tỏ những chuyện lớn ở Khuất đô.
Thái hậu thở dài, bà nhớ lại ban nãy ở Minh Lý đường, dáng vẻ của Lý Kiếm Đình lúc cất lời, trong lòng lại càng dè chừng trữ quân, mới nói: “Con nghĩ chưa đủ sâu rồi, sống với trữ quân ấy nào có dễ dàng chi? Chẳng qua chỉ là một đứa trẻ thấp kém từ bên ngoài vào, bị mấy kẻ vô sỉ xúi giục đấu đá với ai gia mà thôi.”
Hoa Hương Y im lìm phút chốc, nói: “Lần này con gả đến Khải Đông, cũng hiểu thêm phần nào về Biên Sa và Trung Bác. Cô mẫu, Thẩm Trạch Xuyên đã thành đại thế ở Trung Bác, nhưng mà bản tính y không xấu, thu hồi Đoan châu cơ cấu lại ruộng đất đều là việc tốt… Năm ngoái con hỏi Chiếu Nguyệt thành Đan thế nào rồi, nàng ấy bảo Phan Dật cũng chẳng rõ, nhiều người chết đói quá. Hai vợ chồng bọn họ muốn cứu giúp lưu dân, nhưng trong kho không có lương, cho nên cũng đành bó tay.”
Thái hậu chậm rãi nhắm mắt lại, lắng nghe một hồi lâu, cuối cùng mới nói: “Ai gia biết bản tâm con lương thiện, thế nhưng hiện tại chính là lúc quyết định thắng thua,” Thái hậu lại mở mắt, nhìn Hoa Hương Y, “con ở trong cung, cách xa thành Địch, có những chuyện không biết. Năm Hàm Đức nhà cửa bị tịch thu, ai gia bị mắc kẹt ở hậu cung, đận ấy thái giám nha môn trong triều cũng còn dám đến trước điện ai gia để lừa bạc, nếu không có Hách Liên hầu hối lộ thì đã có vô số người định vùi dập chúng ta rồi. Con xem Tiết thị đi, con trưởng vô tích sự, thua sạch banh của cải gia tài, để người ta hô tới quát lui, có còn chút thể diện danh môn nào không? Con lại xem Tiết Diên Thanh đi, hạng vô sỉ trong vô sỉ, hắn đòi tính thuế ruộng thành Đan, chính là hòng dùng chúng ta làm bàn đạp cho trữ quân. Nếu thật sự bị hắn điều tra ra, được mấy thành trong tám thành có thể chạy thoát đây?”
Thái hậu cũng ngồi thẳng dậy.
“Nếu chẳng còn gia thế, ai gia còn cái gì để đấu với bọn họ nữa? Thuế ruộng có vấn đề, mai mốt tự ai gia sẽ xử lý, không đến lượt người khác nhúng tay vào. Còn Thẩm Trạch Xuyên kia, cùng hội cùng thuyền với Tiêu Trì Dã, bọn chúng muốn làm gì, ai gia thừa biết. Con tưởng thứ y để trong lòng là mặt đất dưới chân, nhưng kỳ thực ấy rõ ràng là vương cung cửu trùng. Loạn thần tặc tử bực ấy, mọi chuyện làm ra đều chỉ hòng mua danh rửa tiếng mà thôi, Thẩm Vệ hãy còn hãm chân y mà!”
Hoa Hương Y lựa lời rất uyển chuyển, nàng thấy ngực Thái hậu phập phồng, hiểu ngay Thái hậu đã quyết tâm rồi, tuyệt sẽ không chịu cùng tồn tại với trữ quân. Nàng muốn nói nhưng rồi lại thôi, nghe tiếng mưa lác đác chợt len vào từ ngoài kia, cuối cùng mưa lại rơi vào một ngày quang đãng.
===

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.