Thuỷ Chung Như Nhất

Chương 11: Sự thật về cái chết của tiền hoàng hậu Bội Linh



Uyển Linh ôm đại hoàng tử về Phượng Nghi cung. Khuôn mặt nàng không nén nổi nụ cười.

Đứa trẻ Hiên nhi quả thật làm cho người ta cảm thấy yêu thích không thôi.

“Hoàng mama, ngày mai ngươi thu xếp tìm nhũ mẫu khác cho đại hoàng tử. Tìm người nào thật thà, đáng tin cậy một chút. Ta không muốn thấy người của Lâm quý phi hầu hạ hắn thêm một giây phút nào nữa”

“Đúng rồi, các đại cung nữ hầu cạnh, cũng nên thay đổi đi thôi”

Nghe hoàng hậu nương nương nói vậy, Hoàng mama cũng vâng dạ một tiếng rồi cáo lui.

Trong phòng, Nguyệt Phù và Nguyệt Cát cũng đứng im bên cạnh Uyển linh, lâu lâu bọn họ lại lén nhìn trộm tiểu hoàng tử một lát.

Từ ngày bọn họ nhận được sự giáo huấn của Hoàng mama, hầu như đã thay đổi hẳn thành một người khác. Mất đi một phần tuỳ hứng, lại thay vào đó là sự kính cẩn, tôn nghiêm mà các nha hoàn hầu cạnh hoàng hậu nương nương nên có.

Kiều Kiến Văn đưa tay lên miệng ngáp dài một cái, hắn cảm thấy quá vô vị. Trong khi mọi người đang cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, thì hắn vẫn luôn đi theo bên cạnh Uyển Linh. Chẳng qua là không ai trong số bọn họ thấy được hắn.

“Nguyệt Phù, Nguyệt Cát. Dạo này sao hai ngươi lại thay đổi hắn tính nết đi như thế? Làm ta cảm thấy có chút không quen”

Nguyệt Phù không những không đáp mà còn quay qua lườm hắn một phát.

“Được rồi, hai ngươi thả lỏng đi. Phòng này cũng không có ai là người ngoài, cần gì phải làm ra vẻ như thế”

Nguyệt Phù nghe vậy thì nhanh nhảu tính ngồi xuống, nhưng lại bị Nguyệt Cát cản lại.

“Nương nương, người không nên dạy chúng nô tỳ như thế. Dù sao bây giờ chúng nô tỳ cũng là đại nha hoàn bên cạnh hoàng hậu, không thể vì tuỳ hứng mà làm cho người phải mất mặt. Càng là không có ai, chúng ta lại càng phải cẩn thận”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Nguyệt Cát, sau đó lại nhìn thấy sự bất lực trên gương mặt Nguyệt Phù, Uyển Linh cảm thấy hết sức vui vẻ. Đến một nơi xa lạ như này thì sao chứ? Có mấy bọn họ bầu bạn thì nàng cũng đã cảm thấy rất vui rồi.

“Ba ngươi còn đứng đó làm gì, lại đây xem tiểu hoàng tử mà chúng ta ngày đêm mong ngóng”

Nguyệt Cát và Nguyệt Phù vui vẻ đi tới, dường như đã quên béng mất sự quyết tâm vừa rồi. Kiều Kiến Văn thấy vậy thì bĩu môi một cái, không biết ai đó vừa mới nói phải cẩn thận đâu?

Tuy vậy, hắn vẫn theo hai người đến xem đại hoàng tử.

Ba người, một ma cùng một đứa trẻ, chơi đùa với nhau hết sức vui vẻ.

Như sực nhớ đến chuyện gì, Uyển Linh liền nói với Kiều Kiến Văn.

“Hôm nay trước khi làm lễ, ta có nói ngươi thăm dò một chuyện. Ngươi đã tra ra?”

Kiều Kiến Văn đắc ý: “Đương nhiên, ta là ai cơ chứ, chút việc nhỏ này sao làm khó được ta”

“Vậy ngươi nói đi”

“Ta đã hỏi những con ma quanh đây, tụi nó nói là sau khi tiên hậu qua đời. Thái hậu lại đang cầu phúc ở Quan Âm tự. Vậy nên bệ hạ liền giao quyền chưởng quản lục cung cho Lâm quý phi. Việc đầu tiên mà nàng ta làm sau khi nắm quyền chấp chưởng chính là giải tán hết đám người hầu Phượng Nghi cung. Còn đại thái giám Phúc An cùng hai đại nha hoàn Kiều Loan và Kiều Kiều thì bị điều đến lãnh cung để làm việc”

“Ồ, vậy sao?” Uyển Linh lạnh giọng: “Mộ của tỷ tỷ ta còn chưa kịp xanh cỏ thì nàng ta đã vội vàng muốn ngôi vị hoàng hậu đến như thế! Hay cho một con rắn độc. Đích thị là nàng ta muốn nhân cơ hội thị uy, mượn việc lần này để cho mọi người biết nàng ta là chủ nhân mới của lục cung. Chỉ đáng tiếc, là ta lại chết sống đòi gả đến Nguyệt Thần quốc, nếu không thì bây giờ nàng ta mới chính là tân hậu”

Nghe Uyển Linh nói vậy, mấy người còn lại bất giác cảm thấy lạnh sống lưng, trong lời nói của nàng có chứa hận ý cùng sát ý.

Thì ra, thủ phạm thực sự hại chết tỷ tỷ của nàng lại chính là Lâm quý phi, nàng ta sai người bỏ thêm thuốc vào chén dược của tỷ tỷ nàng. Hòng một xác hai mạng. Ngay cả bà đỡ cũng là nàng ta sắp xếp thay thế vào. Nhưng không ngờ đến là tỷ tỷ nàng trong lúc sắp chết lại dùng hết sức mình cố gắng sinh hạ hài tử. Nghe quỷ quân kể lại, mặc dù hôm đó rõ ràng trong phòng có bà đỡ, nhưng sau khi đút thuốc độc vào miệng của tỷ tỷ nàng, thì bà ta lại lạnh lùng ngồi một bên nhìn tỷ ấy vật vã trước cái chết.

Hai đại nha hoàn bên cạnh tiên hậu lúc đó là Kiều Loan cùng Kiều Kiều đã bị bà đỡ liên tục sai vặt. Vì quá lo cho chủ tử nên bà đỡ nói gì hai nàng cũng nghe theo. Hai nàng không hề biết rằng, đằng sau đó là một âm mưu đáng sợ đang diễn ra. Các nàng không kịp nghĩ, vì sao trong Phượng Nghi cung nhiều người như thế, mà hai nàng lại phải làm chân chạy vặt? Còn những người khác lại dửng dưng đi đâu không thấy?

Trước lúc tiên hậu sắp sinh, có sai đại thái giám bên cạnh mình là Phúc An đi mời hoàng thượng.

Nhưng lúc này, hắn lại đang ân ái cùng Lâm quý phi của hắn, còn quan tâm gì đến người thê tử đang vật vã sinh con cho hắn cơ chứ?

Nghỉ tới đây, bàn tay đang ôm đứa nhỏ của Uyển Linh bất ngờ siết lại, làm cho đại hoàng tử đau đến phát khóc. Bất giác được việc mình vì quá tức giận nên đã làm tổn thương đến đứa nhỏ, Uyển Linh vội vàng ôm hắn vào lòng rồi an ủi.

Đứa trẻ này, suy cho cùng cũng là phúc lớn mạng lớn, khi tỷ tỷ nàng vừa mới dùng hết sức mình để sinh hạ hắn, thì cũng là lúc hoàng thượng vừa kịp đến. Nhờ thế nên hắn mới thoát được một kiếp, nếu không chắc cũng không thoát khỏi được việc bị bà đỡ nhẫn tâm đỡ bóp chết.

“Hiên nhi ngoan, con phải bình an khoẻ mạnh lớn lên, thì mẫu thân con ở dưới suối vàng mới được an lòng mà chuyển thế”

“Ta nhất định sẽ không tha cho những người đã hảm hại mẫu thân con”

Tại Thiên An điện, lúc này Ý Hiên đang đứng ở trong sân. Hắn ngước mắt lên nhìn bầu trời cao, nhìn những ngôi sao sáng lấp lánh. Hắn chợt buông một tiếng thở dài.

Ai cũng nói làm vua là có tất cả, nhưng có mấy ai hiểu, để được như hôm nay hắn đã đánh đổi những gì.

Nghĩ đến những chuyện vừa xảy ra lúc nãy tại Ngọc An cung. Trong lòng hắn lại cảm thấy vô cùng thất vọng. Chẳng lẽ ai rồi cũng sẽ thay đổi ư? Biểu muội hắn trước kia đâu có thế.

Hắn chợt nhớ đến lúc hai người còn nhỏ, nàng luôn là đứa trẻ nhu mì, hiểu chuyện nhất mà hắn từng thấy. Nàng luôn an ủi hắn những lúc hắn buồn, luôn bên cạnh chia sẽ với hắn những lúc hắn gặp khó khăn.

Ngay cả khi mẫu phi hắn bị thái hậu bây giờ hại chết, cũng là nàng luôn ở bên cạnh hắn, tiếp thêm cho hắn động lực để sống tiếp.

Có thể nói, hắn có được như ngày hôm nay đều là nhờ nhà ngoại của mình. Lâm gia cũng chính là nhà mẹ đẻ của mẫu thân hắn. Đồng thời, cũng là nhà mẹ đẻ của Lâm quý phi.

Cứ ngỡ nàng sẽ mãi ngây thơ hồn nhiên như thế, nhưng đến hôm nay hắn mới mơ hồ nhận thấy. Cũng không biết là do nàng đã thay đổi, hay là do hắn chưa thực sự nhìn thấu tâm cơ của nàng.

Nghĩ đến tân hoàng hậu của mình, Uyển Linh. Hắn cũng không hiểu nổi, rốt cuộc, nàng ta vất vả nhập cung là vì mục đích gì. Nghĩ đến thái độ của nàng ta ngày hôm nay, chắc chắn những ngày tới trong cung sợ rằng sẽ không mấy yên bình.

Buông một tiếng thở dài, hắn quay đầu đi vào trong.

Mặc kệ là nàng ta có ý định gì, hắn chỉ cần cho người theo sát thì chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Tại Ngọc An cung, tiếng sứ vỡ vang lên liên tục, tiếng gào thét gây huyên náo không thôi.

Các nha hoàn, thái giám sợ sệt đứng lùi vào một góc.

Nhìn thấy chủ tử của mình phát điên như vậy. Hoài Tâm cũng vô cùng sợ hãi. Nàng lấy hết can đảm tiến lên muốn ngăn cản chủ tử mình lại. Nhưng lại bị nàng ta cho một cái tát vào mặt.

“Ngươi cút ra cho ta. Ngươi là cái thá gì mà dám ngăn cản ta?”

Nhận được một cái tát từ chủ tử, Hoài Tâm có chút không vui. Cảm giác đau rát từ khuôn mặt khiến nàng ta khó chịu, nhưng cũng chỉ cố gắng kìm nén cơn đau xuống. Ai bảo nàng ta chỉ là một nha hoàn của người khác cơ chứ. Cố gắng cúi đầu xuống thấp nhất có thể, mặc kệ cho chủ tử phát tiết, nàng ta cũng không dám tiến lên ngăn cản thêm một lần nào nữa.

“Xin nương nương bớt giận” Hoài Tâm lí nhí trong miệng.

“Bớt giận ư? Ngươi nghĩ bây giờ ta có thể không giận nổi hả?. Tân hậu vừa mới tiến cung đã tới cửa thị uy với ta. Chưa kể đến hoàng thượng vì bênh ả nên mới buông lời trách móc ta, hàng vị ta, cướp đi đại hoàng tử. Ngươi nghĩ bây giờ ta nên làm gì bây giờ? Ta có thể bình tỉnh nổi không”

Lâm Ngọc Nhi vừa nói vừa khóc nức nở, chưa bao giờ nàng cảm thấy tổn thương đến như vậy. Cứ ngỡ là hoàng thượng sẽ vì nàng mà làm tất cả, nhưng cho đến ngày hôm nay, nàng mới biết đó chỉ là mơ mộng viển vông. Những lời hứa lúc xưa, vậy mà nàng cứ đinh ninh tự cho đó là thật.

Buồn cười thay, người hứa thì có lẽ đã quên, nhưng người nghe thì lại còn nhớ mãi.