Tia Nắng Cuối Cùng

Chương 1



Editor: Misa

Beta: Little Princess

Thế giới của Diêu Thư Kỳ luôn đầy bong bóng.

Khi Diêu Thư Kỳ tỉnh dậy, cô cảm thấy hơi choáng váng, như thể cuộc cãi vã đêm qua vẫn còn văng vẳng bên tai, cô lắc đầu, cố gắng hết sức để ổn định tinh thần, hôm nay là thứ hai, cô còn phải đi học.

Tắm rửa xong cô mở cửa đứng ở lối lên cầu thang tầng hai. Cả căn nhà im lìm như không có ai, cô bước xuống cầu thang như thường lệ, đặt cặp sách lên sô pha, phòng bếp ở tầng một có từng đợt hơi nóng bốc lên. Dì Vương đang bận trong bếp, quay đầu nhìn cô: “Tiểu Kỳ dậy rồi!”

Diêu Thư Kỳ: “Chào buổi sáng dì Vương!”

Ngồi xuống bàn ăn, dì Vương đặt mì trước mặt cô, sau đó đặt trứng rán, bánh kếp,… cuối cùng đặt một cái bát nhỏ trên ghế chính, Diêu Thư Kỳ ở đối diện nhìn dì Vương.

Dì Vương nhìn cô đáng thương: “Diêu tổng tối hôm qua đã trở về.”

Diêu Thư Kỳ bình tĩnh gật đầu, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn mì, phòng ăn vắng vẻ, lạnh lẽo khiến cô có cảm giác không ngon miệng như mọi khi. Ăn xong một bát mì nhỏ, cô đứng dậy nói: ”Dì ơi, con đi học”

Dì Vương xoa xoa đôi tay, trên mặt có chút ngượng ngùng: ” Tiểu Kỳ, cái kia tiểu Giang, nó…”

Thư Kỳ bước đến sô pha, cầm cặp sách lên: ”À, không sao đâu, đến trường cũng vậy thôi.”

Dì Vương cúi đầu tiếp tục xoa tay, nhìn cô: ”Cái kia,…”

Thư Kỳ bước ra ngoài như chưa có chuyện gì xảy ra, nhẹ nhàng nói: “Yên tâm, ba con sẽ không biết.”

Dì Vương tiếp tục xoa tay rồi mới đi thu dọn bát đĩa.

Dì Vương là họ hàng xa với gia đình Diêu Thư Kỳ. Chồng dì ấy là một nông dân lương thiện. Ba người con trong gia đình sống dựa vào tiền lương của dì Vương. Tiểu Giang là cháu ngoại của dì Vương. Tên thật là Giang Gia Quân. Mới bước vào tuổi 20, sau khi tốt nghiệp sơ trung thì ở bên ngoài ăn chơi lêu lỏng. Sau này không còn cách nào khác, chị gái của dì Vương đem anh cho dì Vương, giúp dì Vương làm việc, đưa đón cô đi học. Nhưng những người trẻ tuổi thích đi chơi, cô cũng quen rồi, nhà cô không xa trường, chỉ cách hai dãy phố, khoảng 20 phút.

Cha cô, Diêu Thiên Dân, là chủ một doanh nghiệp hàng đầu ở thành phố K và là chủ tịch tập đoàn Tinh Mỹ. Cha cô đã tặng một tòa nhà thực nghiệm cho trường tiểu học gắn liền với trường cấp 2 số 1 ở thành phố K nơi cô học. Mẹ cô, Vương Nhược Đồng, từng là một ca sĩ nổi tiếng. Bà đã nghỉ hưu từ khi lấy chồng, ban đầu bà cũng nhẹ nhàng ngâm nga một bài hát ru cô ngủ, bố cũng từng vui vẻ ôm cô và bế cô lên cao. Nhưng không biết từ bao giờ, mẹ cô bắt đầu say xỉn, thời điểm tỉnh táo cũng không hát cho cô nghe. Nhưng, mẹ vẫn mua rất nhiều quần áo và giày dép cho cô, lúc đầu cô đã nói với mẹ rằng cô không muốn có quần áo và giày, chỉ muốn mẹ ngâm nga bài hát cho cô nghe, nhưng mẹ cô nổi khùng lên, cho rằng cô cũng coi thường một ca sĩ như bà, mắng xong thì mắng bố, mắng xong thì ôm hận, ôm cô và khóc. Mà cha cô không bao giờ ôm cô nữa, chỉ để tiền tiêu vặt trên bàn cạnh giường của cô. Hai người cơ bản là đánh nhau một trận, và họ gặp mặt ngày càng ít. 

Năm ngoái, cô thấy rằng phía dưới tiền tiêu vặt có nhiều thêm một cuốn sổ tiết kiệm. Cô mở nó ra xem, đó là tên của cô. Các từ, một chuỗi số không sau các con số, cô đặt chúng lại như cũ. Một đêm, sau 10 giờ, cô nghe thấy tiếng cãi vã. Mở cửa, đứng ở cầu thang trên tầng hai, thấy rằng mẹ cô, cơ bản đã đập tan mọi thứ trong phòng khách. Bố lạnh lùng đứng ở cửa, đầy vẻ kinh tởm: “Vương Nhược Đồng, cô là đồ mất trí!”, rồi đóng sầm cửa đi ra, mẹ loạng choạng lấy rượu từ tủ rượu, Dì Vương run rẩy sửa sang lại. Không có ai ở đó, cô vẫn đi học như bình thường, chiều cô về, đồ đạc trong phòng khách đều được thay đồ mới, cô không tò mò. Sau này, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng cãi vã vào đêm khuya, nhưng ngày càng thường xuyên hơn, cô thậm chí không thể nhìn thấy cha mẹ của mình, cô đã quen với điều đó.

Diêu Thư Kỳ bước ra khỏi cửa với cặp sách trên lưng, bước đi chậm rãi. Năm nay cô 11 tuổi, đang học lớp 5. Cuộc cãi vã từ đêm qua xẹt qua trong đầu cô, cô lắc đầu bỏ đi. Các bạn cùng lớp đang lặng lẽ nhìn cô, cô giả vờ như không thấy.

Đi về phía trước quẹo phải, từ xa có thể nhìn thấy quầy hàng trước cửa trường, bán đồ ăn sáng, đồ chơi nhỏ, … Thật là sinh động, Diêu Thư Kỳ lặng lẽ đứng nhìn một lúc, cái này so với trong nhà giống như một thế giới khác. Phía trước, một đứa bé trai bị mẹ lôi đi, đứa nhỏ khóc lóc lùi lại: “Con không đi học, con muốn về nhà ngủ, con không đi học đâu… “, mẹ cậu bé quay lại tát nhẹ vào mông cậu rồi tiếp tục kéo cậu một cách giận dữ. Cậu bé bật khóc. Mấy đứa bên cạnh tò mò nhìn cậu. Bên cạnh quầy hàng bán bánh xèo trước mặt, một cô bé đứng, nhìn chằm chằm vào người đàn ông bên cạnh. Một cậu bé cao hơn một chút, cậu bé lấy một chiếc bánh xèo từ người bán hàng nhỏ. Chiếc bánh kếp đầy giăm bông và rau xanh, đang bốc khói nóng hổi. Cậu bé hơi cúi đầu xuống, thổi nhẹ vào chiếc bánh xèo rồi đút cho cô bé và nói: “Cẩn thận. Trời nóng” Cô bé há miệng thở ra luồng khí nóng với nụ cười trên môi. Cậu bé đang lẩm bẩm bất lực. Thấy cô bé ăn xong, cậu bé thổi bánh xèo hai lần đưa lên miệng, cô bé vui vẻ cắn thêm miếng nữa rồi đẩy tay bé trai ra, để cô bé ăn, cậu bé cười dỗ dành: “Tớ ăn cơm ở nhà rồi, cậu ăn đi. “Cô gái vẫn đẩy cậu ấy, cậu bé cắn một miếng nhỏ, Thư Kỳ nhìn cậu bé và cô bé, rồi lại nhìn chiếc bánh kếp, cô tiếp tục đi về phía trước. Trước mặt chú bác bảo vệ đứng trước cổng âu yếm nhìn mọi người, thằng bé khóc nín bặt, cậu bé lau mặt cho sạch, trong miệng dỗ dành: “Ngoan, vào nhanh đi mẹ sẽ mua cho con đồ ăn ngon sau khi tan học. “

Cậu bé con mắt sáng lên lập tức cười: “Thật ạ???”

Mẹ đứa nhỏ gật đầu: “Thật, vào đi.”

Thằng nhỏ vung tay, hớn hở chạy vào trường.

Phòng học của Diêu Thư Kỳ ở tầng 3. Các bạn trong lớp tụ tập lại thành từng nhóm cùng nhau nói chuyện và cười đùa. Hạ Linh Lăng nghĩ rằng Diêu Thư kỳ rất lạnh lùng, cô ấy có chút sợ hãi với người bạn cùng bàn này, sau khi tiếp xúc cô ấy mới biết người bạn cùng bàn này bề ngoài lạnh lùng, không thích nói chuyện, cô ấy xinh đẹp, giống như một con búp bê tinh xảo, rất ít khi tức giận. Những món ăn vặt mà cô vừa ăn, Hạ Linh Lăng đã quen thuộc, cô liền coi Diêu Thư Kỳ là bạn cùng bàn tốt.

Linh Lăng quay đầu lại và nhìn thấy cô với vẻ mặt kinh ngạc: “Kỳ Kỳ, tớ nghe nói rằng có một học sinh chuyển trường trong lớp của chúng ta, là con trai”

Diêu Thư Kỳ nhìn cô ấy và mỉm cười: “Ồ!” Cô thản nhiên đặt bài tập hôm nay phải giao lên bàn, đợi lớp trưởng ra về sẽ đến lấy. Sự đối xử bình đẳng của Linh Lăng khiến cô ấy vô cùng trân trọng và cô cũng đang cố gắng trở thành một người bạn cùng bàn tốt bình thường.

Khi Linh Lăng nhìn thấy bài tập của cô, cô ấy lập tức phát điên lên: “Tiếc thật, có một bài toán mà tớ không thể làm tối qua. Tớ vẫn đang rảnh. Kỳ kỳ, giúp tớ với, để tớ chép nó.”

Diêu Thư Kỳ đưa sách bài tập toán cho cô ấy, Linh Lăng ngay lập tức vùi đầu vào làm việc chăm chỉ, nói: “Vẫn là Kỳ Kỳ siêng năng luôn nộp bài tập đúng giờ.”

Diêu Thư Kỳ tiếp tục cười một cách tự nhiên, cô chỉ không muốn thu hút sự chú ý của trường học và nhà.

Buổi học đầu tiên là một lớp học toán. Cô giáo dạy Toán họ Lý đang đứng ở cửa với cuốn sách giáo khoa nhưng không vào. Giáo viên chủ nhiệm, họ Vương, khoảng bốn mươi tuổi, hơi mập, với kiểu tóc Địa Trung Hải điển hình, sải bước vào lớp và đứng trên bục giảng, lớp trưởng: “Đứng lên”

Cả lớp: “Chào cô giáo!”

Thầy chủ nhiệm vẫy tay cười: “Chào các bạn!”

Khi tất cả học sinh đã ngồi vào chỗ, thầy chủ chủ nhiệm vẫy tay phía cửa ra vào,  một nam sinh đi vào đứng lên bục giảng, đối diện với mọi người, thầy chủ nhiệm cười nói: “Hôm nay lớp mình có học sinh mới, mọi người hoan nghênh!” và thầy bắt đầu vỗ tay.

Các bạn cùng lớp vỗ tay tán thưởng, Diêu Thư Kỳ hơi kinh ngạc khi nhìn thấy, đó là cậu bé đang đút bánh xèo cho cô bé ở cổng trường.

Thầy chủ nhiệm lấy tay vỗ vào vai cậu bé:

“Nào, bạn học mới, để tôi tự giới thiệu với mọi người.”

Vẻ mặt của cậu bé có chút nghiêm túc nhìn mọi người, nói: “Tôi tên là Giang Hành, cảm ơn mọi người!” Sau đó, cậu cúi đầu một cái.

Mọi người khúc khích cười rất thân thiện.

Chủ nhiệm lớp lập tức giải vây: “Có lẽ hơi căng thẳng, sau này quen thuộc liền tốt.” Thầy chỉ vào ghế cuối cùng bên trái chính giữa: “Giang Hành, cậu cao hơn, ngồi chỗ đó trước đi, Vương Vũ Trạch, tiết này xài chung sách giáo khoa với Giang Hành.”

Thư Kỳ nhìn sang, đó là hàng thứ hai sau lưng cô, Vương Vũ Trạch ngồi ở bên phải, cùng bàn với Giang Hành, Giang Hành gật đầu rồi bước tới ngồi xuống.

Chủ nhiệm lớp lại dặn dò lớp trưởng: “Sau giờ học, hãy đưa Giang Hành đi lấy sách, và làm một số thủ tục.” Lớp trưởng nói dạ

Sau đó, giáo viên toán bước vào để giảng bài.

Hạ Linh Lăng nhìn về phía trước, chăm chú lắng nghe, đẩy ra một tờ giấy: “Bạn học mới rất đẹp trai ~”

Diêu Thư Kỳ liếc nhìn cô ấy và không nói gì, thế giới của cô luôn đầy bong bóng