Tiệc Ngày Xuân

Chương 6



Tạ Diễm không nói chuyện này cho A Trì, sau khi hay tin, chàng tự mình đến phủ họ Mộ.

Mấy ngày liền, người trong phủ họ Mộ đều âm u, áp lực vì Mộ Vãn Từ bị thương.

Tạ Diễm lại đến thăm Mộ Vãn Từ.

Khí sắc của nàng ta có vẻ khá hơn nhiều.

Tạ Diễm cũng không muốn giáp mặt chất vấn ngay chuyện nàng ta bị thương, mà chỉ thăm hỏi nhau như bình thường. Trong lòng hai người đều biết nhau rõ ràng, nhưng họ đều thầm hiểu rõ, không nói ra cũng không vạch trần việc này.

Sau đó chàng đi gặp Mộ tướng.

Mộ Tương vẫn mang vẻ mặt tiều tụy, ông ta gầy sọp đi không ít. Chuyện Mộ Vãn Từ bị thương đã khiến ông ta ăn không tiêu được, lúc biết Mộ Tranh một mình vào hoàng cung đâm Vương phi bị thương thì ông ta lại càng suy sụp hơn. Chuyện này bị Vương phi đè ép xuống, hiển nhiên là không muốn lộ ra. Lòng ông ta thấy hổ thẹn, một khi tấu lên Hoàng Thượng thì đây chính là tội nặng chém đầu, nên ông ta cũng không dám nói ngọn nguồn trong ấy cho Tạ Diễm nghe, chỉ coi như là việc chưa bao giờ xảy ra.

Chàng không giấu giếm, nói thẳng rõ ràng cho Mộ Tương biết ý đồ chàng đến đây: Chàng muốn bắt tay giảng hòa với Mộ Tương, liên thủ vặn ngã Thái Tử.

Tiếp theo đấy chàng lại nói cho Mộ tướng, chuyện Mộ Vãn Từ bị thương là do Thái Tử nhúng tay, cũng kể ngọn ngành từng chi tiết trong đấy ra.

Mộ Tương nghe xong thì vô cùng khiếp sợ. Đứa con gái bảo bối của ông ta lại dám làm ra chuyện như thế, khiến ông ta vừa sợ hãi vừa nghi ngờ, vừa tức lại vừa hận. Nếu lời Tạ Diễm không phải là giả, thì ông ta lại càng áy náy hơn với Tạ Diễm.

Chờ cơn tức tiêu đi, ông ta suy nghĩ một lát. Hiện giờ Mộ Vãn Từ tàn tật, chuyện hôn sự đáng lo, gả cho Tạ Diễm là chuyện phải làm. Lúc này Tạ Diễm nói từ đầu chí cuối việc này cho mình, ông ta cũng không thể không tin được. Huống hồ Mộ Tranh đêm hôm tới làm Vương phi bị thương, việc này vẫn luôn bị Tả A Trì ép xuống không truy cứu. Nếu ông ta không chịu thừa nhận tất cả mọi chuyện đều là do Thái Tử dựng lên, thì khó bảo toàn được sau này Tạ Diễm biết rồi có tức giận hay không. Cho nên cuối cùng ông ta vẫn đồng ý không so đo hiềm khích trước đây với Tạ Diễm, nối lại tình xưa.

Tuy vậy, nếu đã thế này, ông ta nhất định phải đứng ở phe của Tạ Diễm, cho đến khi phò tá chàng lên được ngôi vị Hoàng đế.

Mộ Tương vốn không muốn bị liên lụy vào cuộc tranh đấu ngôi vị Hoàng đế, nhưng tình hình đã thế này, ông ta cũng không thể tránh được nữa, chỉ đành thuận theo.

Cuối cùng ông ta chỉ lắc đầu đầy bất đắc dĩ, thở dài: “Nhị điện hạ, tánh mạng của cả nhà lão thần …… từ đây xin giao cả cho ngài.”

Việc thỏa đáng rồi, cả nhà đều vui. Lúc đi ra khỏi phủ họ Mộ, Tạ Diễm lại nghĩ tới A Trì, chàng hơi hối hận vì hôm ấy đã nặng lời với nàng như vậy. Bây giờ trong triều nàng đã là kẻ bơ vơ không nơi nương tựa, cô đơn một mình, nàng chỉ có thể dựa vào mình chàng thôi. Chàng thở dài, ngoài sự hối hận tột cùng trong lòng thì lại âm thầm thấy hơi may mắn: Cũng còn may, ngày tháng sau này của họ còn dài, về sau chàng nhất định sẽ chậm rãi giải thích cho A Trì nghe.

Quan hệ giữa Nhị hoàng tử và Mộ Tương vẫn chưa nảy sinh khoảng cách, trở nên như nước với lửa như trong dự đoán, mà ngược lại ngày càng hòa thuận hơn. Điều này nằm ngoài dự kiến của mọi người, cũng càng khiến Thái Tử thấy xốn mắt.

Chuyện trước đó là do Tạ Diễm sơ sẩy. Chàng không thể ngờ được rằng tên Trần Chính Tắc kia lại trung với Thái Tử đến độ không tiếc hy sinh. Nếu không phải tại chuyện chàng phản kháng trước kia, Mộ Tương sẽ không bị ép buộc phải tỏ rõ thái độ về phe Tạ Diễm, hai nhà càng sẽ không suýt bị Thái Tử mượn cơ hội châm ngòi li gián. Từ chuyện này, chàng đã có đề phòng với Thái Tử, làm việc cẩn thận hơn rất nhiều. Thái Tử ở xa tận biên cương, không hiểu nhiều lắm về thế cục trong triều, đang gặp tình thế bất lợi lại nóng lòng muốn thành công ngay, gã ta nôn nóng, lại đi một nước cờ hiểm —— dâng tấu tố Tạ Diễm mưu phản.

Nhị hoàng tử Tạ Diễm, có ý đồ đoạt ngôi, xin Hoàng Thượng minh giám!

Một loạt đại thần đông đảo đen kịt quỳ xuống trên triều.

Trong một khoảng thời gian, lời đồn đãi dâng lên bốn phía.

Nước đi này cũng khiến Tạ Diễm bất ngờ, cho dù việc chàng âm thầm lên kế hoạch vẫn luôn được Hoàng Thượng mắt nhắm mắt mở ngầm đồng ý, nhưng Thái Tử đã khiêng chuyện này lên bàn, thì Hoàng đế không còn cách nào khác mà phải đưa ra lựa chọn. Nếu Hoàng đế trị tội chàng, Thái Tử sẽ vĩnh viễn mất đi mối họa —— nhưng nếu Hoàng đế đè việc này xuống, thì không còn nghi ngờ gì nữa, Tạ Diễm chính là kẻ tiếp theo bước lên ngôi vị Hoàng đế. Xem ra Thái Tử đã cùng đường bí lối, nhất định phải ganh đua anh sống tôi chết với Tạ Diễm.

Hoàng tử mưu phản, nếu tội danh được chứng thực, thì sẽ là tội nặng phải lăng trì xử tử. Nếu Hoàng đế thật sự tin vào lời đồn đãi, muốn trị tội Tạ Diễm, thì chàng sẽ phải ăn bữa hôm lo bữa mai. Nhưng dầu cho là thế, vẫn còn may là Tạ Diễm luôn hành sự kín đáo, Thái Tử không tóm được chứng cứ thiết thực gì, cũng chỉ có thể thả ra mấy lời đồn thật giả khó phân để nhiễu loạn thông tin, cũng để các vị đại thần mượn cơ hội này dâng tấu kín nói bóng gió, phát huy trước mặt Hoàng Thượng. Cho dù Hoàng Thượng có tra ra, thì chuyện này cũng chẳng truy được đến Thái Tử gã đây, gã có thể kê cao gối ngủ yên.

Hoàng đế nghe đám thần tử kể hết những lời đồn đãi trên phố về mưu kế đoạt ngôi, tuy rằng giận dữ khôn cùng, trầm mặt lên án Tạ Diễm gay gắt một hồi giữa triều, nhưng tạm thời ngài cũng không quyết định điều tra thực chất gì.

Mọi người nhất thời không phỏng đoán được ý tứ của Thánh Thượng. Những kiểu đồn đãi thế này, nói trắng ra định tội thế nào là hoàn toàn phụ thuộc vào việc Hoàng Thượng tin hay không. Tin thì là có, không tin ấy là không. Ngài chậm chạp kéo dài chuyện điều tra Tạ Diễm, hình như rõ ràng Hoàng Thượng thiên vị chàng. Nhưng nếu cứ lần khân lâu dần, tới lúc mọi người coi những lời đồn thổi kia là chứng cứ tội trạng của Nhị hoàng tử, thì Tạ Diễm cũng dính tội chết khó thoát. Chẳng rõ sau rốt Hoàng Thượng đang muốn thiên vị Nhị hoàng tử, hay là muốn giết chàng.

Lần này, Nhị hoàng tử chỉ sợ đã vướng phải phiền toái to. Bao năm đó giờ, người dưới đều cho rằng Hoàng Thượng che chở Tạ Diễm như vậy, việc Thái Tử bị phế là điều hiển nhiên. Nhưng trong thế cục hiện tại, Hoàng Thượng lại đang do dự trước chuyện của Thái Tử, điều ấy cũng nói lên rằng, vẫn còn biến số trong chuyện ai có thể kế thừa ngôi vị Hoàng đế trong tương lai. Đám quan lại trước kia vẫn theo phe Tạ Diễm, nay kẻ thì bắt đầu tìm đường rút lui cho chính mình, kẻ lại có ý đồ muốn chuyển qua phe cánh của Thái Tử, lần lượt ậm ờ bóng gió với những người có móc nối với Thái Tử. Tình thế càng lúc càng nháo nhào, mắt thấy chuyện sắp loạn, nhưng Hoàng Thượng vẫn không có chút động tĩnh nào.

Xem ra, Hoàng Thượng đang ở thế lưỡng nan.

Chuyện này cũng kinh động đến cả Yến thế tử Tạ Yên Tầm còn đang ở lại trong kinh đô.

A Trì biết thời thế hiểm nghèo, chỉ sợ Tạ Diễm sẽ mất mạng vì chuyện này. Nàng vội vàng đến chỗ ở của Yên Tầm, cầu xin chàng ta giúp đỡ Tạ Diễm.

Yên Tầm nhìn nàng, thở dài một hơi, nói: “A Trì, muội cũng biết rồi đấy. Nếu Tạ Diễm không làm nên chuyện……”

“Ca ca…… Muội chỉ hy vọng huynh có thể cứu lấy tính mạng chàng. Ngày nào đó nếu muội không còn nữa, muội cầu xin huynh nhất định phải giữ được bình an của chàng thay muội.” Nàng ngắt lời chàng ta, giọng hơi dồn dập.

Yên Tầm hơi tức giận: “Muội đang nói điều ngốc nghếch gì thế!” Chàng ta nhịn cơn tức xuống, trừng mắt nhìn nàng một lát, lại thấy nàng gầy ốm đi nhiều vì âu sầu lo lắng nhiều ngày, chung quy lòng chàng vẫn không đành. Chàng ta nói chậm lại, thở dài: “Đúng là bó tay với muội…… Huynh đồng ý với muội cũng được.”

A Trì thấy chàng ta đồng ý, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, rồi lại nghe Yên Tầm nói: “Nhưng muội cũng phải đồng ý với huynh, sau khi huynh về đất Yến, muội không được xằng bậy.”

“Muội sẽ đồng ý hết với huynh. Chỉ cần Tạ Diễm bình an, thì muội nghe huynh cả.” A Trì liên tục gật đầu.

Bấy giờ Yên Tầm mới yên tâm vỗ vỗ đầu nàng: “Chuyện của Tạ Diễm, huynh sẽ làm hết sức.”

Yên Tầm luôn nói chuyện giữ lời. Bảy ngày sau, Yến thế tử vẫn luôn được giữ lại trong kinh đô dâng lên một bản tấu chương: Việc bản thân chàng phụng mệnh điều tra chuyện cống phẩm bị cắt xén đã có kết quả.

Cống phẩm được tiến cống từ các đất phong cuối cùng đều đi qua Đông Cung, mà kẻ ngấm ngầm ăn lợi riêng ở giữa, đúng là đại tổng quản đang làm việc trong Đông Cung. Điều kỳ quặc chính là, sau khi bị thị vệ tróc nã và tra tấn bằng nghiêm hình, lão thái giám này vẫn còn một món tiền tài sản vật lớn chẳng rõ đã đi đâu, nên chàng ta bèn dâng tấu lên Hoàng Thượng.

Chờ đến lúc Hoàng Thượng nổi giận đùng đùng chất vấn việc này giữa triều, hơn mười vị quan lại lập tức sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

Thái Tử nuốt riêng nhiều tiền tài như vậy, thế mà chẳng biết chúng chạy đi đâu, đây chính là việc lớn liên quan đến tính mạng! Thái Tử tấu chuyện mưu phản lên vốn là muốn vặn ngã Tạ Diễm, chuyện này xuất hiện, ngược lại lại dẫn lửa thiêu thân gã. Vốn dĩ từ sau Trung Thu đến giờ Yên Tầm vẫn luôn gắng sức điều tra việc này, Thái Tử quả có thể xử lý ổn thỏa mọi chuyện trước khi manh mối bị tra ra. Nhưng mấy ngày trước gã muốn mau chóng giải quyết nước cờ hiểm của Tạ Diễm, dẫn đến việc gã ốc còn không mang nổi mình ốc. Việc này đã bị đưa tới trước mặt hoàng thượng, không còn chút đường sống nào cứu vãn nổi nữa, còn nghiêm trọng hơn nhiều so với vụ việc Nhị hoàng tử mưu phản vẫn còn thực giả chưa rõ!

Ở bên này, Thái Tử còn đang không biết nên giải thích tội chết nuốt riêng cống phẩm này thế nào, ở bên kia, Hoàng Thượng cũng rốt cuộc mở miệng.

Chuyện Nhị hoàng tử Tạ Diễm mưu phản chưa được điều tra rõ, còn cần thương thảo. Với sự hiểu biết của trẫm về A Diễm, nó chắc chắn sẽ không làm ra việc không có tính người thế này. Thật ra trẫm lại cảm thấy, chưa chắc đã không phải là do kẻ xấu bịa đặt, ý đồ mưu hại nó.

Mọi người xem tình hình, đang lúc địa vị của Thái Tử gặp phải nguy cơ, Hoàng đế lại sửa miệng ngay với thái độ khác thường, không còn ba phải nước đôi nữa, ngược lại rõ ràng đang giải vây cho Nhị hoàng tử, lòng họ cũng hiểu rõ mười mươi.

Ít ngày nữa Thái Tử sẽ bị phế thôi.

Nhưng việc này vẫn chưa ổn thỏa được. Lời đồn đãi ngoài phố vô cùng quá quắt, vì hình tượng của Tạ Diễm, dĩ nhiên phải có kẻ đứng ra giải quyết chuyện này. Trước mắt phải xem Hoàng đế xử lý thế nào đã.

Mặt khác, nếu Hoàng Thượng đã có tâm tư muốn phế Thái Tử, thì cô con gái Mộ Vãn Từ của Mộ Tương cũng không cần kiêng dè những khuôn sáo trước đó, có thể thuận lý thành chương gả cho Nhị hoàng tử.

Bấy giờ Nhị hoàng tử thu được cả giang sơn lẫn mỹ nhân, quả là chuyện vui của đất trời.

Tạ Diễm rửa được tội danh, đến phủ họ Mộ thăm Mộ Vãn Từ.

Tay nàng ta còn đang phải chữa trị. Chưa cần Tạ Diễm phải nói cho nàng ta, nàng ta đã nghe phong thanh được chuyện Thái Tử thua cuộc.

“…… Thái Tử chàng ấy, thật sự không về được nữa sao?” Nàng ta nằm trên giường, khẽ nhắm mắt, nhẹ giọng hỏi.

Tạ Diễm không trả lời.

Mộ Vãn Từ cười khổ. Thái Tử bị phế, cho dù có ngày gã ta trở về từ biên cương chăng nữa, nàng ta cũng không thể gả cho gã được. Huống chi, gã ta ở biên cương, sẽ được an toàn hơn nhiều so với quay lại triều đình.

Mộ Vãn Từ im lặng một lúc thật lâu, rốt cuộc gian nan mở miệng:

“Nhị hoàng tử…… Huynh còn, nguyện ý cưới muội không……”

Tạ Diễm sững sờ tại trận.

[HẾT CHƯƠNG 6]