Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt

Chương 50: Ngoại truyện: Chuẩn bị cho Cuộc săn Người điên



- Xin lỗi thân chủ! Nhưng vụ này tôi không muốn thầu...

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên lần nữa. Giọng hát của Trần Tuệ Lâm cứ văng vẳng trong không gian nhuộm một sắc đỏ do ánh đèn Led phát ra. Ivan Choi nhắm mắt thưởng thức ca khúc, mặc kệ đầu dây bên kia đang chửi đổng vì y không bắt máy.

Ivan Choi hầu như không trung thành với bên nào cả, ai trả nhiều tiền hơn thì y sẽ cung cấp dịch vụ tốt hơn. Phi vụ lần này tuy tiền công hậu hĩnh đấy, nhưng y không có hứng thú tham gia.

Không có hứng thú thì không muốn tham gia. Hết!

Từng tấm hình được kẹp trên khung phơi phô bày đủ mọi sắc thái ghê rợn, vì chụp cận cảnh hiện trường cái chết của ba mươi sáu người.

Tổng cộng có ba mươi bốn nạn nhân bị ám sát bằng súng, hai trường hợp khác là bằng dây dù. Điểm đặc biệt ở đây là các nạn nhân không ít thì nhiều đều có sự liên quan mật thiết tới cái chết của một người.

Người đó là Mộ sĩ quan - Mộ Duyệt Chiêu.

- Ha haaa...

Căn phòng tối bỗng chốc tràn ngập tiếng cười như điên như dại của Ivan Choi.

Hóa ra chân tướng đã sáng tỏ ngay từ vạch xuất phát rồi, chứ không cần đợi y lao tâm lao lực đi tìm nó. Hóa ra thái độ của Triệu Mộ Vân sau khi nhận được "món quà" của Vệ Lô Địch là hoàn toàn hợp tình hợp lý. Và hóa ra kẻ đáng thương nhất trong câu chuyện này, lại chính là kẻ đáng sợ nhất.

Cuộc đời này vốn dĩ là một vở kịch. Triệu Mộ Vân mới là đạo diễn kiêm diễn viên chính. Chương Khải Minh là nhà tài trợ bất đắc dĩ, kiêm luôn kim chủ si tình trong tiểu thuyết cho ông ta.

Khi Vệ Lô Địch giao "món quà" ấy cho Triệu Mộ Vân, thái độ ông ta chỉ sửng sốt trong giây lát, rồi lập tức chuyển sang biểu cảm chán ghét. Điều đó càng khẳng định một lý do, Triệu Mộ Vân đã biết trước những bí mật nằm trong chiếc cặp táp, cũng như ai là hung thủ gây ra thảm kịch cho gia đình Mộ sĩ quan, nên mới hiểu lầm Vệ Lô Địch muốn dùng nó để uy hiếp hay hãm hại mình.

Sát thủ đã phục sẵn ở nghĩa trang quân đội quốc gia thủ đô, chỉ chờ Triệu Mộ Vân đến viếng tang, liền ra tay tiêu diệt. Mặc dù hành động này vô cùng liều lĩnh, nhưng kẻ giấu mặt vẫn quyết tâm để thuộc hạ của mình phục sẵn ở đó trong suốt mười năm qua. Nói vậy nghĩa là tên cầm đầu chắc chắn không vượt quá ba mươi lăm tuổi, và hãy còn rất "non" so với giới hắc đạo mà hắn đang sinh hoạt. Vì kế sách ngu xuẩn này không chỉ khiến tài sản bị hao hụt một cách nghiêm trọng, mà còn bị người ngoài đánh giá là một kẻ bất tài, không biết cách điều binh khiển tướng, cũng như để cho ham muốn báo thù lấn át đi lý trí, khiến cho đối phương nắm được ý định của mình quá dễ dàng.

Nhưng... Ngu thật hay ngu giả? Diễn trò hay thực sự bị tâm thần? Vốn dĩ Ivan Choi đã bị sụp hố bởi cái vẻ ngoài bạc nhược và vô hồn của Triệu Mộ Vân rồi. Nên y không còn dám kiêu ngạo giống như lúc trước mà khẳng định chắc nịch rằng người này như thế nào nữa...

Còn về phần Vệ Minh... Tứ thiếu gia cha không thương, mẹ không yêu, anh chị ghét bỏ, đến cả người hầu cũng đối xử thậm tệ... Ha! Diễn nhập tâm quá... Theo thông tin mà y thu thậ̣p được từ miệng của một người làm vườn đã bị cậu dùng súng đe dọa suýt chết, thì thần kinh đứa con út của Vệ Úy có chút bất thường, dẫn đến hành vi nghi kỵ và hoang tưởng rằng mình là người bị hại, trong khi người xung quanh đều lần lượt bị cậu cho "ăn hành" ngập mặt. Còn nhớ năm đó tài khoản công ty Vệ Thanh đột nhiên bốc hơi một khoản tiền rất lớn, mặc dù Vệ Úy hoàn toàn thừa khả năng bù đắp vào, song ông ta vẫn không thể nào chấp nhận Vệ gia có "giặc trong" được, nên tuyên bố sẽ điều tra tới cùng để vạch mặt kẻ biển thủ. Vệ Minh khi ấy nằm ở vị trí hàng đầu trong danh sách người bị tình nghi mà Vệ Úy lập ra. Người làm vườn còn phải rùng mình khi tường thuật lại diễn biến hôm đó:

"Cậu út bị bắt phải quỳ trước bàn thờ gia tiên, trên tay ông chủ cầm sẵn roi da, cứ một câu thanh minh là một nhát roi quất xuống. Tới roi thứ mười lăm, cậu út cáu gắt vùng dậy, rồi dõng dạc chỉ thẳng vào mặt cha mình rằng bản thân vô tội, sau đó hùng hùng hổ hổ lao ra ngoài ban công tầng hai, nhảy xuống dưới tự sát. Cậu ba chậm một bước, chỉ có thể bất lực đứng trơ mắt nhìn em họ mình rơi xuống dưới. Kết quả của cuộc nổi loạn là một năm nằm liệt giường trong bệnh viện, ai nấy đều tưởng rằng cậu út đã vĩnh viễn biến thành người thực vật, không ngờ sức phục hồi lại phi thường đến vậy... Sau sự kiện ấy thì ông chủ cấm tiệt tất cả các thành viên Vệ gia không được đả động đến, tránh cho cậu út bị kích động lại làm thêm chuyện động trời gì nữa..."

Nhưng, liệu một mình Tyler có thể "đột nhập" vào mạng lưới máy tính của cả một tập đoàn mà không có bất kỳ nhân viên an ninh nào phát hiện sao?

Chỉ tổ lừa phỉnh trẻ con!

Vả chăng, lời nói của người làm vườn tràn ngập sự hằn học và ghen ghét, nên Ivan Choi không đánh giá cao mức độ tin cậy của câu chuyện lắm. Ngoài ra, theo đánh giá của những người sống xung quanh Vệ Minh, thì cậu không phải là một đứa con mất dạy đến mức dám chỉ thẳng vào mặt cha mình.

"Bing boong... Bing boong... Bing boong..."

Người nhấn chuông là Triệu Mộ Vân.

Diện mạo ông ta bây giờ trông thật lạ lẫm: Mái tóc suôn dài bị cắt mất, thay vào đó là kiểu tóc dành cho nam đơn giản, màu đen của thuốc nhuộm đã nhường chỗ cho sắc bạc hoa râm; trên mặt đeo thêm một chiếc kính lão có gọng làm bằng chất liệu mica, trang phục hiện thời đang mặc là quần jeans xám phối cùng chiếc áo phao xanh biển, bên trong mặc áo màu gì thì Ivan Choi không thấy nên không biết.

Không còn mặc trang phục độc sắc trắng, cũng không còn thích nuôi tóc dài, vậy có nghĩa là...

- Sợ tôi tới ám sát cậu sao?

Ivan Choi phì cười, chết thì chết, sợ con mẹ gì chứ!

- Vào đây làm một ly cocktail cho ấm bụng đi, Đại Vân. - Ivan Choi tra chìa khóa vào ổ cắm, rồi vặn nắm cửa, xoay nó khoảng nửa vòng.

Căn hộ thường xuyên vắng hơi người, bỗng chốc được thổi thêm một luồng sinh khí, tuy rằng luồng sinh khí này có hơi bị thoang thoảng mùi thuốc súng.

Triệu Mộ Vân thả người xuống chiếc ghế sofa hình chữ L màu huyết dụ, rồi kéo phéc mơ tuya của chiếc áo phao xuống cho đỡ ngộp, sau đó mới nói:

- Đắc tội với không ít người nhỉ, Ái Vân?

- Như ông thôi. - Ivan Choi vừa đáp, vừa vắt chanh vào bình lắc.

- Sức khỏe Vệ Minh càng ngày càng xuống dốc, bạ đâu ngủ đó, lại còn ăn nhiều một cách mất kiểm soát nữa...

Chiếc bình lắc liên tục di chuyển trong tay Ivan Choi, pha trộn cơ man rượu mùi và rượu vodka cùng nước cốt chanh.

- ... Có người muốn khử cậu ấy à?

Triệu Mộ Vân cười cười không đáp.

"Cạch."

- Dùng thử xem.

Blue Lagoon có vị thanh mát xen lẫn chút chát đắng của rượu Vodka và Blue Curacao, điểm thêm tí vị chua của nước cốt chanh để cân bằng, đem lại cảm giác sảng khoái khi đưa vào miệng.

- Cậu làm món này dựa trên màu áo mà tôi đang mặc ư? - Triệu Mộ Vân ngắm nghía màu xanh biển dịu dàng trên tay mình.

- Không. Đơn giản là vì nó không quá tốn công thôi.

- Mọi thứ hệt như curacao vậy. Nó vốn dĩ là một loại cam đắng trên hòn đảo Curacao, thuộc quần đảo Antilles của Hà Lan. Có thể là do thổ nhưỡng mà từ một loại cam ngọt, nó chuyển sang có vị đắng... Con người cũng thế, vì lâm vào nghịch cảnh mà từ một con người ngọt ngào, chuyển sang chai sạn và chát chúa, đương nhiên là cũng rũ sạch luôn hai từ "lương tâm" ra khỏi cơ thể mình.

- Có vẻ như ông đang nhắc đến một người rất quen thuộc thì phải?

- Cậu ấy có chút gì đó tương đồng với tôi, luôn tỏ vẻ vô hại, lời nói thì ngờ nghệch, cách uy hiếp người khác cũng rất trẻ con, dễ gây ra ấn tượng không tốt trong lần đầu gặp mặt, vì họ cho rằng cậu ấy quá ngu. Nhưng thực chất...

Năm ấy Vệ Úy cùng Vệ Minh bắt tay nhau dìm chết âm mưu "phản nghịch" của Vệ Thanh, bằng cách để Tyler cùng một số nhân viên an ninh trong công ty chuyển tiền vào tài khoản của cậu, rồi phao tin công ty có nội gián biển thủ tiền quỹ, đặng làm mất lòng tin của nhân viên đang công tác tại đây đối với hắn ta.

Lúc đầu Vệ Thanh tin tưởng rằng cha mình cùng em út sắp đặt sẵn mọi chuyện, nhưng sau khi tận mắt chứng kiến Vệ Minh nhảy lầu tự sát để "rửa sạch nỗi oan", thì bao nhiêu sự nghi ngờ đều bị đập tan hết. Bởi lẽ, nếu cậu thú nhận tất cả là do một tay mình gây ra, cậu vẫn được giữ lại Vệ gia, mà không cần phải bồi thường bất kỳ một khoản tiền nào cả, điều này chung quy xuất phát từ sự sĩ diện hão của Vệ Úy, cũng như là để bảo vệ thể diện cho Vệ gia.

Một người vì để đạt được mục đích mà bản thân đề ra, mà dám đánh cược với cả tính mạng của mình, há lại là một kẻ tầm thường sao?

Ngôn Thiệu Phong ngay từ đầu đã nắm bắt được điểm yếu của Vệ Minh là khát khao có một gia đình ấm cúng, nên cậu ấy mới biến mình thành một trò hề trong mắt người khác. Thương một người và bị chính người đó lợi dụng, đó không phải là ngu, mà là bị lường gạt. Vả chăng, năm mà Vệ Minh gặp gỡ Ngôn Thiệu Phong, tuổi đời cũng không quá hai mươi, tâm can lại bị lòng đấu đá với anh trai hành hạ đêm ngày, chính vì vậy mới cần đến sự cưng chiều giả dối của hắn để xoa dịu đi hiện thực tàn khốc.

Ivan Choi vẫn chưa điều tra ra được tới đây, nhưng Triệu Mộ Vân thì đã giải mã xong xuôi toàn bộ đáp án rồi...

- Cấp trên ra lệnh cho tôi đưa họ về gấp. Bởi vì tình hình hiện giờ không mấy ổn định để kiểm soát họ từ xa nữa.

Triệu Mộ Vân khi còn trẻ, là một người thanh niên khôi ngô, chẳng những thế còn sở hữu năng khiếu "đọc tâm" đáng ngưỡng mộ. Song vì báo thù cho cha mẹ mình, ông ta lại chấp nhận lối sống trụy lạc, và buông thả bản thân vào con đường làm "trai nhảy" ghê tởm.

Không hiểu sao, tự dưng Ivan Choi lại liên tưởng đến ca khúc "Kinh Hồng Vũ" mà cố ca sĩ Diêu Bối Na từng trình bày:

"Thanh thoát như hồng hạc

Uyển chuyển tựa giao long

Lộng lẫy nom khóm cúc mùa thu

Tươi tốt giống rừng tùng vào xuân

Thấp thoáng như trăng bị mây mờ che phủ

Phiêu diêu tựa tuyết bay theo gió

Từ xa nhìn lại, trắng xóa như ráng mặt trời lúc bình minh

Đến gần mà xem, kiều diễm như đóa phù dung bồng bềnh trôi trên mặt nước biếc..."

- Chiếc đồng hồ Rolex này... Tôi trả lại cho gia đình cậu. - Dòng suy nghĩ của Ivan Choi bất ngờ bị cắt ngang bởi tiếng nói khô khan của Triệu Mộ Vân. - Oa! Mười một giờ rồi sao? Thôi khuya rồi, tôi đành cáo từ cậu vậy...

Đồng hồ Rolex bằng vàng, sản xuất năm 1983, nhưng nhìn hãy còn khá mới, chứng tỏ rằng Triệu Mộ Vân vô cùng trân trọng nó, nên mới bảo quản tốt đến nhường này.

- Để... để tôi tiễn ông một đoạn. - Chất giọng của Ivan Choi đột nhiên trở nên run rẩy.

Triệu Mộ Vân khoát khoát tay:

- Không cần thiết đâu. Mở cửa cho tôi là được rồi.

Đường Trí Nghĩa đã đứng từ bên ngoài tự bao giờ, trên tay anh cầm một ổ bánh mì xíu mại đã bị gặm mất một góc, khóe miệng thì dính một ít vụn bánh và nước sốt. Gặp Ivan Choi, anh chỉ gật đầu chào qua loa, rồi tiếp tục xử lý bữa khuya của mình.

- Tài xế của ông đây à?

Triệu Mộ Vân không đáp, ông cười nhạt rồi vỗ vỗ vai Đường Trí Nghĩa, ngụ ý bảo rằng phải đi thôi.

"Cạch."

Cánh cửa bằng sắt nặng nề khóa lại.

Ivan Choi ngồi bệt dưới sàn nhà săm soi chiếc đồng hồ Rolex. Nó có kiểu dáng đơn giản, mặt tròn, và vẫn còn đang hoạt động bình thường. Theo vật giá khi đó thì chắc giá trị của nó có thể bằng cả một gia tài nhỉ?

- Có phải là...

Người giàu hay người nghèo khi lâm vào khốn cảnh đều như nhau cả, đều mang một tâm lý sợ hãi cái chết. Nhưng mẹ của y thì không, bà ấy không sợ hãi, chỉ độc một cảm xúc oán hận mà thôi.

Derick Harrison vốn dĩ là người gốc Scotland, sinh trưởng và học tập đều tại Hoa Kỳ. Nhưng người vợ của ông lại là người Đại Hàn chính tông, lớn lên và cư ngụ đều ở đấy, tên thân sinh của bà là Choi Yeon Hyang*. Năm đó hai vợ chồng ghé quê hương của Triệu Mộ Vân du lịch, sẵn tiện thăm dò xem thị trường ở đây tiêu thụ sản phẩm như thế nào, đặng về định hướng kinh doanh cho tập đoàn mà hai người đang làm cổ đông. Trong quãng thời gian này thì bà Choi bất ngờ có mang, vì vậy mà hai vợ chồng đành nhờ luật sư lo liệu thủ tục để xin thị thực ở thêm một năm, để tránh ảnh hưởng tới thai nhi.

Mùa đông năm ấy đặc biệt ít tuyết, trời lại không lạnh lắm, nên bà Choi ngẫu hứng muốn đi tản bộ cùng chồng ra công viên Hoa Điềm. Đương nhiên là Derick không hề đồng ý, nhưng vì vợ đòi quá, đành phải chiều lòng, mà chở đi chơi. Song ông chỉ cho phép bà ngồi trên băng ghế ngắm cảnh, chứ tuyệt đối không được phép tản bộ.

"Em muốn ăn khoai lang nướng. Anh đi mua hộ được không?"

Derick hết nhìn vợ mình, lại nhìn qua quầy khoai lang nướng bên kia đường, ngần ngừ mãi mà không muốn lên tiếng.

"Anh yên tâm đi, em chỉ ngồi ở đây thôi, chứ đâu có vận động gì đâu mà gặp nguy hiểm. Đi đi anh."

"Ừ... Ừm... Chờ chút xíu nha... Vợ yêu."

Một tên trộm vặt không biết phục sẵn từ bao giờ, mà ngay khi Derick vừa đặt chân qua bên kia đường, liền nhào ra giật lấy túi xách, khiến bà bị ngã đập người xuống ghế. Ôm cái bụng đang đau quặn vì bị động thai, thời điểm này lại chưa có điện thoại cầm tay như bây giờ, nên bà không thể gọi cho chồng mình đến cứu. Vì vậy mà bà chỉ có thể nằm đấy ú ớ kêu cứu. Người dân sinh sống gần đó nghe tiếng tri hô của bà, một số chạy về nhà gọi xe cứu thương, một số thì loay hoay tìm cách giúp đỡ.

Triệu Mộ Vân đang đứng gần đó chờ người của tổ chức, trông thấy tình cảnh như thế, bèn hấp tấp chạy đến xem xét. Ông nhanh chóng thực hiện các bước sơ cứu đơn giản, bằng cách trấn an tinh thần Choi Yeon Hyang trong lúc chờ xe cứu thương đến.

"Tôi có mang dầu gió tới nè, để tôi thoa bụng cho cô ấy." Một cụ bà lớn tuổi lo lắng nói.

"Không được! Bị động thai phải tránh xoa bụng, vì rất dễ làm ảnh hưởng đến thai nhi. Xin bà hãy tin tưởng ở con." Triệu Mộ Vân ngước mặt lên nhìn cụ bà một cách thành khẩn.

Cụ bà gật đầu thật khẽ, rồi thở dài cất chai dầu gió vào túi áo khoác được đan bằng len của mình.

Tiếng còi cứu thương hụ lên càng ngày càng gần. Derick Harrison cũng vừa về tới, ông vội vội vàng vàng chạy đến thăm vợ mình, khuôn mặt tuấn tú chèm nhẹp nước mắt, nước mũi trông đến là tội.

"Bây đi đâu mà bỏ vợ ở đây một mình hả? Lớn đầu vậy mà còn ngu!" Một cụ bà khác tức giận lớn tiếng mắng mỏ.

"... Xin... xin... mọi người đừng trách chồng con... Tại... có việc gấp nên mới... A... Ây da..."

"Ê! Ê! Xe cứu thương tới rồi kìa! Mau mau đưa con nhỏ lên xe đi." Gã thanh niên sinh sống bằng công việc bốc vác vừa chạy, vừa lớn tiếng thông báo.

Lúc ấy vội vàng quá, nên Derick chỉ kịp tháo chiếc đồng hồ Rolex bằng vàng đang đeo xuống, rồi dúi vào tay Triệu Mộ Vân, xem như là một món quà cảm ơn, sau đó hối hả nhảy lên xe cứu thương đặng cùng vợ mình đi đến bệnh viện cấp cứu.

"Cảm ơn anh vì đã cứu vợ tôi." Derick không kiềm chế được cơn xúc động, nên ôm chầm lấy Triệu Mộ Vân khi gặp lại ông ở bệnh viện.

"Chị nhà không sao là tốt rồi. Còn cái này... tôi không nhận đâu. Đây là nghĩa cử mà mọi người đàn ông phải làm khi thấy ai đó gặp nạn."

Tuy hơi ngờ vực vì sao Triệu Mộ Vân lại biết địa chỉ bệnh viện mà vợ Derick đang nghỉ ngơi sau ca mổ, song ông cố dằn nó xuống, rồi tiếp tục niềm nở mời ân nhân đi uống cà phê cùng mình.

"Đừng dây dưa với tôi..." Triệu Mộ Vân cất giọng buồn buồn từ chối thẳng thừng lời đề nghị của Derick. "Đứa bé đã được đặt tên chưa?"

Sắc mặt Derick có chút khó coi, ông phồng miệng giận hờn kể lể:

"Vợ tôi muốn anh đặt tên cho nó."

"Ái Vân! Được không?"

"Ivan*?"

"Không! Á-i V-â-n, không phải I-v-a-n."

Rốt cuộc, Ivan Choi sở hữu luôn hai cái tên, thêm tên đệm theo họ mẹ là Choi, và họ ba là Harrison, ghép lại thành "Ivan Choi Harrison"; còn tên trong tiếng Hàn là Choi Ae Woon, và tiếng Việt là Thôi Ái Vân.

Ivan Choi hốt hoảng chạy ra ban công, y nhoài người nhìn xuống dưới, nhưng không lên tiếng chi cả, chỉ lặng lẽ siết chặt cái đồng hồ Rolex, rồi... cứ thế mà khóc ngon ơ như một đứa trẻ.

Ba mươi bốn năm trước, ân nhân đã cứu mẹ con y thoát khỏi chốn Minh Phù.

Ba mươi bốn năm sau, ân nhân đã để lại cho y một bài học đắt giá, rằng không nên tự kiêu, bởi vì núi cao sẽ còn có núi cao hơn nữa...

Ivan Choi chán nản ngước mặt nhìn dãy núi ở xa xa, đêm tối đã che lấp đi sự hùng vỹ của nó, cũng như là cả sự sống nơi ấy nữa...

'Mẹ ơi...'

Chuông điện thoại một lần nữa vang lên. Đầu dây bên kia là Triệu Mộ Vân!

- Ái Vân! Hãy thử đoán xem tại sao Derick khi ấy ở rất gần Loraine* như vậy... mà không chịu tới bên cạnh để săn sóc...

- Tôi... tôi biết rõ nguyên nhân từ rất, rất lâu rồi... Nhưng... nhưng xin cảm ơn ông vì đã nhắc lại cho tôi nhớ... - Nước mắt trên khuôn mặt Ivan Choi vừa mới ngừng được một chút, bất giác tiếp tục tuôn xuống, kèm theo những tiếng nấc nghẹn tủi hờn nơi khoang cổ.

- ... Vệ Minh cũng thế. Nên tôi hy vọng cậu có thể bảo hộ cậu ta.

Không có ai trả lời Triệu Mộ Vân cả, chỉ có từng đợt âm thanh mơ hồ như tiếng khóc vọng vào, ngoài ra chẳng còn gì hết.

oOo

🍲 Hồ mỗ có điều muốn nói:

Gộp chương! Đáng ra đây là phần (b) của Hồi Bốn, nhưng mình chuyển thành ngoại truyện riêng. Nó kết hợp giữa một phần phiên ngoại về Ivan Choi, và một phần phiên ngoại của Triệu Mộ Vân. Sau này mình sẽ giải thích rõ hơn. Còn bây giờ thì chỉ là tổng quát thôi.

🍸Chú thích:

Choi Yeon Hyang dịch ra là Thôi Nghiên Hương. Chữ Yeon trong tiếng Đại Hàn còn có nghĩa là Yến hoặc Duyên. Nhưng tên đệm mình lấy là Nghiên nha.

Liam phiên âm Việt ngữ là "Liên mỗ".

Ivan phiên âm Việt ngữ là "Ngải Phàm".

Loraine phiên âm Việt ngữ là "Lạc Lan."

Derick Harrison phiên âm Việt ngữ là "Đặc Lý Khắc Hách Thụy Tốn". Họ thì mình không chắc lắm, nhưng tên thì hoàn toàn đúng. 😋

🌯 Góc chính tả:

Vắt tréo dùng cho chân, và bắt tréo dùng cho tay mới đúng chính tả. Kỳ này soát lỗi chính tả mệt nghỉ. 😑