Tiến Có Thể Công, Lui Có Thể Thụ

Chương 7



Hai người dễ nhìn đứng dưới tòa nhà thí nghiệm, kỳ kỳ quái quái, huống chi trong đó một người còn túm quần áo người kia.

Bạn học tới tới lui lui đều tò mò nhìn hai người.

Học trưởng vẻ mặt tùy ý, khóe môi nhếch lên cười, cũng không sợ người nhìn.

Tiểu thiếu gia có điểm không được tự nhiên, nhưng vì muốn cùng học trưởng phân cao thấp, liền giằng co ở đó.

Qua ba phút, học trưởng mới đến gần người trước mặt, nói: "Bạn nhỏ, chúng ta còn đứng như vậy, bạn học cả dãy nhà đều sắp biết em theo tôi cáu kỉnh."

Tiểu thiếu gia vì vậy rốt cục chịu cùng học trưởng nói chuyện: "Tôi mới không cần anh dỗ."

Học trưởng thanh âm mang theo ý cười: "Không cần dỗ a? Vậy là không giận tôi?"

Dựa vào quá gần, tiểu thiếu gia mất tự nhiên mà rụt cổ lại, khẩu khí lại rất dữ: "Ai nói tôi không tức giận!"

"Trước kia vừa thấy tôi liền tức giận, kia là hiểu lầm tôi là tình địch của em." Học trưởng lại tới gần một chút, ngữ khí mang theo ý tứ hàm xúc mê hoặc "Nhưng là tôi chỉ muốn dỗ em một chút, cũng chưa nói em nhất định phải chấp nhận, còn giận cái gì?"

Tiểu thiếu gia lại bị lập luận mạnh mẽ của học trưởng làm cho mơ hồ.

Cậu cẩn thận tự hỏi, ngữ khí hữu hảo hơn một ít: "Vậy anh không được lại xoa đầu tôi, không được lại chọc mặt tôi, tôi liền giảng hòa với anh."

Học trưởng đáp ứng đến cực kỳ thống khoái, hắn ôm bả vai tiểu thiếu gia, nói: "Tốt, giảng hòa."

Tiểu thiếu gia vội vàng trốn sang một bên, thêm vào điều khoản: "Cũng không cho kéo bả vai tôi, dù sao cũng không được động tay động chân!"

Học trưởng đáp ứng, lại cố tình hỏi: "Chán ghét như vậy sao? Em nhớ lại lần trước tôi nắm tay em trong rạp chiếu phim, cảm giác có phải cũng không kém như vậy hay không?"

Nhắc tới một hồi kia, hai má tiểu thiếu gia có điểm hồng.

Đâu chỉ là không kém như vậy, còn có an tâm.

Tiểu thiếu gia bị ý nghĩ của mình dọa sợ, lại có xu thế tạc mao, khẩu thị tâm phi nói: "Đặc biệt kém!"

Học trưởng không chọc thủng cậu, cười cười, phát ra lời mời: "Vậy nếu chúng ta đã giảng hòa, liền cùng nhau ăn cơm chiều đi?"

Tiểu thiếu gia đáp ứng, bằng không có vẻ cậu không rộng lượng.

Cậu nghĩ học trưởng sẽ chọn một nhà hàng cơm Tây tinh xảo tao nhã, kết quả học trưởng lại dẫn cậu đi quầy ăn vặt trước cổng trường học.

Tới nơi, học trưởng quen thuộc chọn đồ ăn, lại cầm khăn tay lau bàn ghế giúp tiểu thiếu gia một lượt, dùng nước khoáng đem chén rửa sạch sẽ, mới nói: "Ngồi đi?"

Tiểu thiếu gia sững sờ, hỏi: "Anh sao lại biết tôi muốn ăn cái này."

Hắn sao lại có thể không biết.

Thời điểm lần đầu tiên thấy tiểu học đệ, tiểu học đệ đại khái mới vừa vào đại học, lúc ấy cậu đang cùng anh trai làm nũng, muốn đến quầy ăn vặt ăn xiên bẩn, lại bị lấy lý do "Đồ ăn không sạch sẽ" mà từ chối, lúc ấy vẻ mặt tội nghiệp kia khiến học trưởng thiếu chút nữa tiến lên đoạt đứa nhỏ.

Vì thế học trưởng từ nhỏ có thói quen dùng những bữa ăn tinh tế, hơn nửa đêm lần đầu tiên trong đời ăn xiên bẩn ở quán lề đường.

Học trưởng đem đôi đũa duy nhất đưa qua, nói: "Có thể nở một nụ cười rồi chứ."

Tiểu thiếu gia nghĩ nghĩ, hướng về phía học trưởng lộ ra hàm răng trắng noãn chỉnh tề, nói: "Anh cũng không phải quá đáng ghét."

Tiểu thiếu gia có điểm hưng phấn, lần đầu tiên không tạc mao, vô cùng cao hứng cùng học trưởng ăn một lần.

Cặp mắt kia sáng long lanh, thần thái sáng láng, so với đèn đường trên cao còn sáng hơn, so với sao trên trời còn đẹp hơn, lại cong cong như trăng rằm.

Học trưởng thiếu chút nữa mới vừa đáp ứng người ta liền bội ước, tay vươn ra muốn xoa đầu người ta nửa đường rẽ sang một bên, cầm xâu thịt bò viên.

Lần đó tự mình ăn không cảm thấy quá ngon, lúc này lại cảm thấy xâu bò viên này so với bò bít tết còn ngon hơn, sau đó hắn nói: "Ngẫu nhiên ăn một lần cũng không sao, bất quá tự mình đừng tới, như vậy không vệ sinh, nghe rõ chưa, hửm?"

Hai người tổng cộng hòa bình ở chung ba giờ.

Tiểu thiếu gia lần thứ hai tạc mao.

Nguyên nhân là sau khi cậu về nhà, thấy Kiều Lạc nhắn lại.

Kiều Lạc: cậu cùng học trưởng hòa hảo rồi? Tớ thấy hai người cùng nhau ăn ở quầy ăn vặt.

Tiểu thiếu gia: tớ cùng hắn không phải người yêu! Không phải!

Kiều Lạc: Sách...... Cậu thật khó dỗ a.

Tiểu thiếu gia:????

Có một loại cảm giác bị bắt gian tại giường, có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, tiểu thiếu gia lúc này rốt cục ý thức được học trưởng có mục đích không tinh khiết ——đã vậy cậu còn tặng người ta một nụ cười.

Tiểu thiếu gia lại lấy gối ôm đập đập.

Không có gối ôm, tiểu thiếu gia đem đầu tựa trên bàn học, đánh chữ: tớ không thích hắn, thật sự.

Kiều Lạc: được rồi.

Kiều Lạc: tớ tiếp tục làm bài tập đây.

Tiểu thiếu gia cảm thấy Kiều Lạc ghen rồi, cậu phải dỗ dành người ta.

Nhưng là kinh nghiệm theo đuổi Kiều Lạc của cậu rất ít, cũng không biết dỗ người —— lại không thể cũng đi dẫn người ta đi ăn xiên bẩn chứ?

Cậu trái lo phải nghĩ, quyết định viết một phong thư tình.

Một phong thư kèm theo một bó hoa, như vậy tương đối lãng mạn chân thành.

Tiểu thiếu gia nghĩ đến rất tốt, nhấc bút dùng chữ Khải nhỏ thanh tú đoan đoan chính chính mà viết: Kiều Lạc, xin chào.

Sau đó......

Kẹt.

Lớn như vậy lần đầu tiên viết thư tình, không có kinh nghiệm gì, lại quá hồi hộp, nhấc bút lên liền quên chữ, không biết viết cái gì.

Tiểu thiếu gia chống đầu vắt hết óc tự hỏi, như đi vào cõi thần tiên thiên sau một lúc lâu mới hoàn hồn, trên giấy viết thư viết vài từ: Hình Ngạn quỷ đáng ghét! Hình Ngạn đồ lừa đảo!