Tiền Duyên Như Mộng, Hẹn Ước Chung Thân

Chương 22: Gặp mặt



Mắt Tiêu Quân Hách hơi chùng xuống, hắn đứng bên ngoài thưa: "Phụ hoàng, nhi thần cầu kiến."

Nghe thấy giọng hắn, toàn thân Trang Tịnh Nhàn cứng lại, nàng còn chưa kịp nói gì sao hắn đã tới đây rồi. Có thể hắn cũng có mục đích giống nàng? Lòng tt thấp thỏm không yên.

"Vào đi."

Được sự cho phép của Hoàng đế, Tiêu Quân Hách đẩy cửa tiến vào. Hắn trông thấy thiếu nữ trước mặt có tấm lưng thon gầy, mái tóc mượt mà được buộc gọn, nàng ấy mặc một chiếc váy màu hồng nhạt. Lồng ngực hắn khẽ nhói đau.

Hoàng đế từ trên cao nhìn thấy rõ con trai mình từ khi bước vào đã dính mắt vào cô nương nhà người ta. Ông hắng giọng, nói: "Không phải con tới sân tập võ sao, tới đây làm gì?"

Hoàng đế đã biết rõ mà vẫn hỏi, xe ngựa Trang gia vào cung cũng ầm ĩ một phen, con trai ông nghe tin Trang Tịnh Nhàn đến thì ngồi yên sao được. Ông vẫn còn nhớ khi cầu xin ông ban cho mối hôn sự này Tiêu Quân Hách rất khẩn thiết.

"Con có chuyện cần bàn với phụ hoàng."

Thấy lời hắn nói đường hoàng đĩnh đạc, Hoàng đế cười thầm trong lòng nhưng ông vẫn giữ sĩ diện cho Tiêu Quân Hách.

Trang Tịnh Nhàn biết hôm nay không thể nói chuyện này được, nàng nói với Hoàng đế: "Bệ hạ, vậy dân nữ xin cáo lui."

Tiêu Quân Hách nghe vậy, môi liền mím chặt lại.

Hoàng đế xua nhẹ tay: "Sau này Quân Hách sẽ là phu quân của ngươi, không có chuyện gì của nó mà ngươi không nghe được. Ngươi cứ yên tâm ở lại đây đi, không phải câu nệ."

Trang Tịnh Nhàn ngây người. Nàng thừa hiểu tính cách của Hoàng đế, ông ấy không phải người xấu, là một minh quân, chỉ có điều ông ấy hay thích trêu chọc người khác một chút. Lệnh của Hoàng đế Trang Tịnh Nhàn không dám kháng nên nàng đành ngoan ngoãn ngồi sang bên cạnh ăn điểm tâm.

Ánh mắt Tiêu Quân Hách di chuyển khỏi người Trang Tịnh Nhàn, hắn bẩm báo lại với Hoàng đế tiến triển của công tác cứu tế. Chờ Hoàng đế và Tiêu Quân Hách bàn bạc xong mọi chuyện, Trang Tịnh Nhàn đã ăn hết một đĩa bánh hoa quế, no căng cả bụng.

Hoàng đế thấy vậy, cười nói: "Quân Hách, con đưa Trang tiểu thư về đi."

Tiêu Quân Hách bao tay thành quyền tuân lời, trong mắt hắn ánh lên ý cười.

Trang Tịnh Nhàn lưỡng lự đứng dậy. Tiêu Quân Hách chắp tay sau lưng đi phía trước, Trang Tịnh Nhàn lẽo đẽo theo sau hắn. Tiêu Quân Hách có ý chờ nàng, nhưng hắn đi chậm lại, nàng cũng chậm bước theo. Rõ ràng nàng kiên quyết không muốn đi cạnh hắn đây mà.

Ban nãy Trang Hầu gia nghe nói Tiêu Quân Hách sẽ đưa Trang Tịnh Nhàn về nên đã tự về trước trên xe ngựa của Trang gia rồi.

Tiêu Quân Hách dừng bước một cách dứt khoát, quay người lại nhìn nàng. Trang Tịnh Nhàn nãy giờ vẫn đang cúi đầu, nhất thời không quan sát, suýt nữa nàng đã va vào người hắn, may mà nàng kịp dừng bước.

Thấy nàng không va vào lòng mình, Tiêu Quân Hách lại cảm thấy có chút thất vọng.

"Nàng không thấy vui chuyện hôn sự của chúng ta sao?" Tiêu Quân Hách hỏi Trang Tịnh Nhàn.

"Lẽ nào ngài vui sao?" Trang Tịnh Nhàn đáp lại hắn với giọng điệu chán ghét.

Tiêu Quân Hách trầm mặc một chút rồi nói: "Đương nhiên là ta vui rồi."

Trang Tịnh Nhàn nhíu mày, cảm thấy có vẻ Tiêu Quân Hách bị bệnh rồi.

Trang Tịnh Nhàn dừng bước, nàng chỉ vào mình rồi nói: "Vương gia, ngài mở ta mắt nhìn ta đi, ta là người mà ngài quen sao?"

Trang Thư Duy và nàng hơi có nét giống nhau, có thể hắn nhận lầm người chăng.

Tiêu Quân Hách nhìn thẳng vào mắt nàng, nhẹ nhàng đáp: "Đúng."

Hắn không nhận lầm đâu.

Trang Tịnh Nhàn bực mình bước đi nhanh hơn, nàng không có ý định dây dưa thêm với hắn.

"Ngài không cần đưa ta về, lát nữa ta còn phải đến chỗ này, không về Trang phủ ngay đâu."

"Ta đưa nàng đi." Hắn vẫn cố chấp.

Trang Tịnh Nhàn quay đầu nhìn Tiêu Quân Hách, nói hết những lời mà nàng đã từng nói với Lâm Hoán với hắn.

"Tứ vương gia, thực không dám giấu diếm, ta đã có người trong lòng rồi."

Nhưng phản ứng của Tiêu Quân Hách và Lâm Hoán không giống nhau.

Hắn cười nhạt một cái, đáp: "Kẻ đó chắc chán sống rồi."

Trang Tịnh Nhàn đơ cứng người, nhớ về kiếp trước Sở Tư Quyết phải chết vì nàng, nàng mím chặt môi, không dám nói gì nữa.

Tiêu Quân Hách là một kẻ máu lạnh, hắn giết người không ghê tay.

Hiện tại không biết tại sao hắn lại muốn cưới nàng, nhưng tính chiếm hữu của nam nhân rất khủng khiếp. Nếu như hắn biết đến sự tồn tại của Sở Tư Quyết, chỉ sợ hắn sẽ ra tay với huynh ấy.

"Kẻ đó là ai?" Quả nhiên Tiêu Quân Hách hỏi.

Trang Tịnh Nhàn nổi nóng: "Ta bịa ra đấy."

Tiêu Quân Hách trầm ngâm nhìn nàng, hắn không vui vì câu nói này của nàng. Nghe nói nàng đi tìm Lâm Hoán để từ hôn. Lúc đầu nàng hiểu nhầm rằng mình sẽ kết thân với Lâm gia, có lẽ nàng vẫn tưởng rằng Tiêu Quân Hách và Trang Thư Duy có hôn ước. Kiếp này hắn chưa từng gặp mặt Trang Thư Duy.

Hắn đi nhanh hơn để bắt kịp nàng. Vốn dĩ Trang Tịnh Nhàn định đến y quán nhưng thấy Tiêu Quân Hách đi theo, nàng không dám đến đó nữa. Thôi vậy, bây giờ đến tiệm sách cũng tốt.

Trang Tịnh Nhàn lên xe ngựa của Tứ vương phủ rồi chỉ nơi nàng muốn đến. Tiêu Quân Hách ngồi đối dianaj bóc vải cho nàng. Thấy ngón tay thon dài của hắn đưa gần đến mình, nàng quay mặt đi, nói: "Trên đời này ta ghét nhất là vải."

Tay Tiêu Quân Hách khựng lại giữa không trung. Nàng ấy đang nói dối, rõ ràng Trang Tịnh Nhàn thích ăn vải nhất. Mỗi mùa vải đến, ngày nào nàng ấy cũng phải ăn một ít mới chịu được.

Tiêu Quân Hách không biết tại sao kiếp này nàng lại kháng cự hắn như thế, hắn không kìm được nhớ về câu nói ban nãy của nàng.

Nàng nói nàng đã có người trong lòng rồi, chuyện này Tiêu Quân Hách thật sự không biết. Cũng chỉ có vài người qua lại gần gũi thân thiết với Trang Tịnh Nhàn. Đột nhiên Tiêu Quân Hách nhớ ra Sở Tư Quyết, không biết bây giờ tên đó đang làm gì.

Sau khi đưa Trang Tịnh Nhàn đến tiệm sách, Tiêu Quân Hách rời đi. Hắn sai người đi tới mọi ngõ ngách của kinh thành tìm một y quán. Quả nhiên tìm được rồi. Tiêu Quân Hách xuống xe, trông thấy Sở Tư Quyết đang hái thuốc. Sở Tư Quyết mặc một chiếc áo ngắn màu xám, ống tay xắn lên, hắn trông rất tuấn tú.

Tiêu Quân Hách bước vào, Sở Tư Quyết nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu nhìn.

Hắn nhận ra Tiêu Quân Hách nên vội đặt cân xuống, lau tay rồi quỳ trước mặt Tiêu Quân Hách, cung kính thưa: "Vương gia."

Tiêu Quân Hách cụp mắt nhìn Sở Tư Quyết, một tia sáng vụt lên trong đôi mắt đen của hắn, hắn nói: "Ngươi đứng dậy đi."

Tiêu Quân Hách đi lượn quanh y quán, sau đó tìm một chiếc ghế ngồi xuống. Sở Tư Quyết tự tay pha trà cho Tiêu Quân Hách. Tiêu Quân Hách nhấp một ngụm, nhướn mắt hỏi Sở Tư Quyết: "Người và Đại tiểu thư Trang gia quen nhau bao lâu rồi?"

Trước đây từng nghe nói Trang Tịnh Nhàn và Sở Tư Quyết đã quen biết nhau từ nhỏ nhưng Tiêu Quân Hách vẫn rất tò mò.

Sở Tư Quyết nghĩ một hồi rồi nói: "Có lẽ được chục năm rồi."

Sở Tư Quyết vẫn nhớ lần đầu tiên gặp Trang Tịnh Nhàn, cô bé mặc một bộ váy màu hồng, gương mặt bầu bĩnh nhìn rất đáng yêu. Lúc ấy nàng đang thả diều, con diều bị mắc trên ngọn cây. Những cô bé bình thường lúc này sẽ cầu cứu người bên cạnh nhưng Trang Tịnh Nhàn lại xắn tay áo lên, động tác có vẻ như định trèo lên cây. Tay chân đều ngắn tủn, trông vừa đáng yêu lại buồn cười.

Hắn là người giúp nàng lấy diều xuống.

Sở Tư Quyết nghĩ đến đây, khóe miệng khẽ nhoẻn cười. Tiêu Quân Hách sầm mặt lại, hắn đặt mạnh chén trà xuống.

"Bản vương sắp thành hôn với Trang Đại tiểu thư." Giọng hắn lạnh lùng.

Nụ cười trên mặt Sở Tư Quyết tan biến mất như thể mới bị dội một chậu nước lạnh. Miệng hắn như bị đông cứng lại, không nói được một chữ nào. Thấy hắn như vậy Tiêu Quân Hách liền biết tình cảm mà Sở Tư Quyết dành cho Trang Tịnh Nhàn là tình cảm nam nữ.