Tiền Duyên Như Mộng, Hẹn Ước Chung Thân

Chương 4: Cứa nát mặt nàng



Trang Tịnh Nhàn dễ dàng khiến cơn giận trong lòng Tiêu Quân Hách cuộn trào.

Hắn ngay lập tức kéo nàng ra khỏi Vương phủ, sau đó cầm dây thừng trói hai tay của nàng lại còn bản thân thì lên ngựa.

Dường như trong nháy mắt Trang Tịnh Nhàn ý thức được hắn muốn làm gì, nhưng khi nàng muốn phản ứng lại thì đã quá muộn.

Ngựa của Tiêu Quân Hách từ trước đến giờ đều là ngựa tốt trong vạn con mới chọn được một. Tốc độ chạy của chúng cực kì nhanh.

Hắn nắm dây thừng trong tay, Trang Tịnh Nhàn bị tốc độ của ngựa làm xoay người, cả người ngã xuống đất, sau đó bị kéo lê đi.

Nơi Tiêu Quân Hách dẫn nàng tới chính là Trang Hầu gia phủ.

Cả người nàng máu thịt be bét, chỉ có gương mặt miễn cưỡng vẫn còn nhìn được.

Tiêu Quân Hách kéo nàng vào cửa.

Trong cơ mê man, Trang Tịnh Nhàn nhìn thấy Trang Thư Duy cuốn đầy băng gạc trên mặt.

Trang Thư Duy nhìn thấy Trang Tịnh Nhàn thì nôn khan, tựa hồ rất sợ bộ dạng bây giờ của Trang Tịnh Nhàn.

Sau một khắc, Tiêu Quân Hách ấn gáy Trang Tịnh Nhàn ép nàng quỳ xuống.

Trang Tịnh Nhàn cố nuốt ngụm máu tanh trào lên trong cổ họng.

Nếu là người bình thường, sợ là chưa đến Hầu gia phủ đã bị ngựa kéo chết rồi.

Nàng muốn đứng lên liền bị Tiêu Quân Hách đè đầu xuống.

Hắn nghiêng đầu nói với Trang Thư Duy: "Thư Duy, lại đây."

Trang Thư Duy đi thật chậm, trong mắt chứa đầy sự sợ hãi.

Tiêu Quân Hách nắm chặt tay nàng ta, lôi dao găm trong tay áo đặt vào tay Trang Thư Duy.

Trang Tịnh Nhàn đã hiểu rõ tình cảnh này.

Tiêu Quân Hách nắm tay Trang Thư Duy, cầm dao khắc lên mặt Trang Tịnh Nhàn, một vết chém nằm ngang bên mặt trái của nàng xuất hiện.

Máu chảy xuống.

Trang Thư Duy hét lên, nhào vào lồng ngực Tiêu Quân Hách, run lập cập nói không nên làm như vậy với Trang Tịnh Nhàn.

Trang Tịnh Nhàn đau đớn đến mức trước mắt đều trở nên mơ hồ.

Trong khoảnh khắc ấy nàng gần như muốn chết.

Nàng cúi đầu trên đất, gằn giọng cười.

Sau đó nàng chậm rãi bò dậy, thân thể lảo đảo.

"Tiêu Quân Hách!" Đây là lần đầu tiên nàng gọi thẳng tên của hắn: "Ngươi có gan đấy."

Trang Thư Duy tính là gì chứ.

Mặt Tiêu Quân Hách đỏ như máu.

Trang Tịnh Nhàn chạm vào vết thương trên mặt, liếc mắt nhìn vũng máu kia.

Nàng chưa bao giờ cảm thấy có một ngày nổi thống khổ của nàng lại nực cười đến như thế.

Nàng đem lòng yêu người đàn ông này mười mấy năm, nàng yêu đến mức khiến bản thân trở nên thấp hèn, yêu đến mức cho dù là đơn phương cũng đủ rồi.

Tiêu Quân Hách lại cho rằng nàng vì trả thù Trang Thư Duy mới gả cho hắn, nhưng mà hắn không biết, nàng đã yêu hắn lâu lắm rồi.

Quên đi thôi.

Trang Tịnh Nhàn nghĩ quên đi thôi.

Sự tương tư đơn phương của nàng từ giờ trở đi hoàn toàn kết thúc.

Nàng không nhìn hai người đó nữa, xoay người đi ra ngoài.

Hầu gia phủ rất lớn, Trang Tịnh Nhàn kéo lê thân thể tàn tạ một lúc lâu mới ra được ngoài.

Gia đinh tỳ nữ nhìn thấy nàng đều né tránh.

Nàng đến một chiếc xe ngựa có thể đi đường cũng không có.

Trời rất nóng, hơi nóng đều ập lên mặt nàng, làm cho vết thương khắp người nàng đều đau đớn khủng khiếp.

Nhưng mà Trang Tịnh Nhàn không đau buồn vì chuyện này.

Năm đó mẫu thân vừa bị tổn thương đầu lại đuối nước, bây giờ vẫn mê man chưa tỉnh.

Trang Tịnh Nhàn không tưởng tượng được sự tuyệt vọng lúc đó khi không có người tới cứu của mẫu thân, càng không tưởng tượng nổi bà cứ nằm mãi như vậy, rốt cuộc khó chịu đến nhường nào.

Ngoại trừ nàng cùng Trang Hầu gia và tỳ nữ bên cạnh Trang Thư Duy, không ai biết chân tướng của sự việc.

Nàng chưa bao giờ quên hình ảnh Trang Thư Duy hoảng hốt giải thích, nói không phải nàng ta cố ý.

Là Quản Tư Hiền và nàng ta giằng co với nhau, Quản Tư Hiền muốn đẩy nàng ta xuống nước, là Quản Tư Hiền không cẩn thận tự mình rơi xuống nước.

Hầu như tất cả mọi người đều tin lời Trang Thư Duy.

Bởi vì ở trong ấn tượng của tất cả mọi người, nhị tiểu thư Hầu gia phủ có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, thông tuệ thiện lương.

Khác hoàn toàn với đại tiểu thư từ nhỏ đã không thích đọc sách, không thích làm đẹp mà chỉ thích đao thương côn bổng.

Trang Tịnh Nhàn mấy năm gần đây qua mới được người đời tán dương, lúc nàng còn nhỏ, tất cả mọi người đều nói nàng vô dụng.

Một đứa con gái lại chơi đồ chơi con trai, còn lăn lộn với con trai, chính là khác người! Không thể cứu chữa!

Trang Tịnh Nhàn không động đậy, nàng ngồi nghỉ ngơi trước một cửa hàng.

Buổi tối, côn đồ cắc ké chạy loạn trên đường.

Bọn họ nhìn thấy Trang Tịnh Nhàn, huýt sáo trêu đùa, nhưng mà dáng vẻ của nàng quá đáng sợ, cũng không ai dám tới gần, sợ gặp xúi quẩy.

Trang Tịnh Nhàn giương mắt nhìn, đột nhiên cảm giác thấy mấy tên tiểu lưu manh khiến người chán ghét xem ra nhìn rất quen mắt.

Sau đó nàng đột nhiên phản ứng lại.

Dáng vẻ đó thật giống nàng ngày xưa.

Thật giống với dáng vẻ khiến người khác ghét bỏ khi nàng theo đuổi Tiêu Quân Hách.