Tiến Hóa Tại Vô Hạn Thế Giới

Chương 45: Phản sát và chia cách



Đoàng!

Tiếng đạn nổ ra từ nòng súng, lực giật mạnh đến kinh người, khiến cho dù thể chất của Dương Hằng đã đạt tới 1.3 cũng cảm thấy người hơi chao đảo.

Bắn không trúng, hắn cũng không tiếc gì, bởi vì tình huống đang bay lượn trên không đã khiến việc nhắm bắn cực kì khó khăn, lại trong tư thế không có điểm tựa.

Còn một lý do nữa, chính là hắn không giỏi, chính xác hơn là gà mờ về việc bắn súng.

Đoàng!

Đoàng!

Đoàng!

Liên tiếp ba phát súng tiếp theo mớ trúng được một viên. Ở trên chiếc máy bay trực thăng gần nhất, một tên tín đồ ôm cách tay phải đã bị đạn súng ngắm bắn nát, hét lên trong đau đớn.

Đoàng!

Tiếp tục một viên nữa trúng đích. Lần này đã có người chết, cổ họng một tên tín đồ bị bắn thủng, máu tung tóe ra khắp khoang máy bay.

Dương Hằng tạm thời hạ súng xuống để thay đạn, bắn mục tiêu xa hơn ngàn mét không dễ chút nào, mấy viên bắn trúng đều có thể quy công cho hệ thần kinh và giác quan đã được cường hóa.

Thay xong băng đạn mười viên, hắn tiếp tục bắn. Lần này không may mắn như vậy, chỉ trúng được một viên. Mà chiếc trực thăng đi đầu đã rút ngắn khoảng cách giữa hai bên còn 800 mét.

"Ủy viên, bà có thể bắn thứ này không?"

"Có thể, nhưng cậu bắt một người già như tôi vác thứ này mà bắn ư?"

"Không phải lo, tôi đỡ được."

Hắn khuỵu một chân xuống, đầu gối chạm đất. Nòng súng vác trên vai, lấy tự thân làm giá đỡ.

Bà ủy viên tuy tự nhận mình già yếu, nhưng động tác lại không chậm chút nào. Khẩu súng ngắm nặng 15kg được bà nâng lên.

"Giữ chặt lấy! Tôi chuẩn bị bắn đây!"

Đoàng!

Tiếng súng chói tai vang lên. Ủy viên bả vai bị súng giật đau đớn, nếu không phải Dương Hằng dùng sức đỡ và giữ chặt súng, chỉ một phát bắn là bà có thể bị gãy xương vai.

Nhưng ủy viên vẫn nổ súng, con mắt chăm chú vào mục tiêu giống như không nhận thấy được đau đớn. So với nỗi đau về thể xác, nỗi đau về tinh thần càng khủng khiếp hơn. Chỉ vì đám từ bỏ chính đồng loại mà quay ra thờ phục quái vật này, bà đã mất đi người thân duy nhất còn lại của mình.

Bà không phải lính, cũng không trải qua huấn luyện tiêu chuẩn, nhưng chồng bà là một quân nhân xuất sắc, con trai càng là người cải tạo. Từ hai người đó, ủy viên cũng hiểu và biết về cách xạ kích. Không hoàn toàn là thiện xạ, nhưng mạnh hơn một kẻ gà mờ như Dương Hằng nhiều lắm.

Đoàng!

Phi công trúng đạn, trực thăng mất lái quay vòng trên không trung, cuối cùng đâm sầm xuống mặt đất, đâm vào kiến trúc. Biến thành một phần của phế tích bên dưới.

"Thành công!"

"Ha ha! Chết đi lũ dị giáo!"

Dương Hằng thay tiếp một băng đạn, máy bay trực thăng rơi rụng như chim bị thợ săn bắn trúng, nhưng bắn rụng chiếc thứ ba thì ủy viên đã không chịu nổi, buộc phải dừng lại. Hắn đưa cho ủy viên một viên con nhộng chữa thương cấp thấp. Rước lấy là sự nghi ngờ của bà ta.

"Thứ thuốc gì đây? Không phải là độc dược chứ?"

"Bà đừng có đùa, nó có thể giảm đau đấy."

Bà ta nuốt vào, qua hành trình vừa rồi bà cũng đã bỏ đi hoài nghi. Quan trọng nhất, con trai bà lựa chọn tin tưởng người này, thằng bé không nhìn nhầm người.

Uống xong, quả nhiên vết thương giảm đi trông thấy. Thậm chí cái lưng đau của bà cũng dịu lại. Ủy viên có chút bất ngờ về tác dụng này.

Mà Dương Hằng đã lần nữa vác súng lên bắn. Hắn dần có cảm giác gấp gáp, bởi vì dược lực từ mãnh dược đã có dấu hiệu suy giảm đầu tiên. Báo hiệu cho tác dụng của mãnh dược - cuồng hóa đã trôi vào đếm ngược. Một khi hết tác dụng, hắn sẽ trực tiếp biến thành phế nhân trong một thời gian. Đến lúc đó trực thăng đuổi kịp thì tuyệt đối là tử cục.

Dương Hằng cũng đã cân nhắc trốn xuống kiến trúc phía dưới. Nhưng nơi đây hoang tàn quá, không có nổi một tòa nhà ra hồn. Hắn sẽ không chết, nhưng bà ủy viên khả năng cao sẽ bị đạn bắn chết. Tuy vậy, cách này vẫn hữu dụng

"Áo đen, chạy hướng kia đi! Ta nhớ ỏq đó có một thành phố. Chỉ cần dưới mặt đất, toàn bộ chúng xông lên cũng không phải đối thủ của cậu.:

"Ừm!"

Dương Hằng chuyển hướng, ủy viên tất nhiên cũng đã suy xét về cách này. Bởi vì bà đã chứng kiến sức mạnh không tầm thường của hắn. Không phải là người cải tạo mà có thể đánh giết một đám cuồng tín đồ cải tạo, đám người thường kia một khi dám đối đầu chính diện là chết chắc.

Dương Hằng cũng chỉ mong sao thành phố này gần một chút, bởi vì thời gian càng lâu, dược lực trong người hắn càng trôi đi.

Cầm súng ngắm tiếp tục bắn. Trả phí tổn là ba băng đạn, hắn bắn rơi được tiếp một chiếc trực thăng nữa. Nhưng ba chiếc còn lại đã áp sát đến gần 400 mét.

Chúng lấy ra mấy khẩu súng có sáu nòng, cố định với nhau bằng các tấm thép tròn như ổ xoay, cùng với đó là dải băng đạn đầy tràn. Nòng súng bắt đầu xoay, tiếng đạn ra như thác đổ, vỏ đạn rơi như mưa.

"Chết tiệt."

Thảm bay lượn vòng tránh né, nhưng chưa vui mừng được lâu, súng sáu nòng từ cái trực thăng thứ hai đã được đẩy ra, làn đạn lại tới. Dương Hằng vừa phải điều khiển thảm bay bé tránh vừa cầm súng ngắm bắn.

"Cảm giác như mình trở thành nhân vật chính trong mấy bộ phim hành động cháy nổ vậy."

Lầm bầm vài câu, súng ngắm trong tay hắn đã chuyển sang chế độ "liên xạ", đạn được thay rất nhanh trước khi bắn ra. Cảm giác gấp gáp càng lúc càng rõ rệt, thân thể hắn hiện giờ đã yếu đi rõ rệt, giữ súng cũng tốn sức, cả người bắt đầu lảo đảo.

Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Mười phát đạn liên tiếp được bắn ra từ nòng súng, hết trọn vẹn một băng đạn, trong đó có một viên may mắn trúng vào phần nối cánh với thân máy bay, xuất hiện một tiếng nổ nhỏ.

Chiếc trực thăng hỏng mất cánh quạt, chao đảo liên hồi rồi đâm sầm xuống đất. Một vụ nổ xảy ra, nuốt trọn toàn bộ tín đồ trong đó.

"Còn hai chiếc..."

Dương Hằng ngày càng yếu, đau đớn cùng cơn bỏng rát như lửa đốt bắt đầu xuất hiện ở cơ bắp. Ủy viên đã nhận thấy hắn có vẻ là lạ, vội vàng đã lấy hắn.

"Cậu làm sao rồi?"

"Là... một chút... tác dụng... phụ... của thuốc..."

Hắn nói năng đứt quãng, cơn đau đã lan đến cổ họng. Tay cầm súng bắt đầu trở nên run run.

Lại một băng đạn nữa được bắn ra, một chiếc trực thăng nữa bị hạ gục. Tin xấu là, Dương Hằng lấy thân chặn đạn, ước chừng mấy chục viên từ súng sáu nòng đã găm thẳng vào người hắn. Nặng đến mức A.T.A Power Armor biến mất trở về A.T.A Armor thường.

Ủy viên buộc phải cầm súng lên bắn. Khoảng cách hai bên đã sát đến 200 mét. Tấm thảm bay biểu diễn hết toàn bộ khả năng chao đảo uốn lượn của mình, nhưng vẫn bị đạn bắn rách vài chỗ.

Không có người đỡ, ủy viên bị sức giật của súng làm cho gãy xương bả vai. Súng cũng rơi xuống. Nhưng với khoảng cách gần cùng nhắm chuẩn của bà, tên phi công máy bay đầu nổ tung như trái dưa hấu. Cả hai thành công hạ thêm một máy bay nữa. Chỉ còn một cái trực thăng cuối cùng.

Dương Hằng lấy ra một quả bom tê liệt, bàn tay run rẩy ném ra thẳng hướng về chiếc trực thăng. Bởi vì cảu hai phe đang di chuyển với vận tốc cao, nên hắn không cần ném quá mạnh để bom có thể đến chỗ mình muốn. Không ngờ rằng, một tên trong đó thò đầu ra, vác trên vai một ống pháo cối.

Đạn cối bắn ra, con ngươi Dương Hằng thu bé lại, trong khoảnh khắc đó, hắn ném một vật về phía bà ủy viên, đó là thứ để kích hoạt khiên năng lượng cải tạo cấp thấp.

Bà ủy viên được bao bọc bởi một lớp tinh thể trong suốt, bà cũng chỉ kịp nhận ra hành động Dương Hằng vừa làm. Chưa kịp nói gì thì đã xảy ra một tiếng nổ lớn làm màng nhĩ bị điếc tạm thời. Tấm thảm bay chia năm xẻ bảy, dù vậy những mảnh của nó vẫn có thể bay trong một thời gian, giữ cho hai người trên không với vận tốc cũ nhưng tách ra làm hai hướng khác nhau.

Ủy viên vẫn còn giữ được ý thức, trơ mắt nhìn mình và Dương Hằng tách ra. Còn Dương Hằng, giáp trên người hắn lần đầu tiên bị thương tổn. Giáo ngực, nơi hứng chịu trực tiếp sát thương từ vụ nổ thì bị nứt, những phần khác cũng đầu các vết rạn. Ý thức của hắn cũng đã vào trạng thái ngừng hoạt động.

Mấy tên tín đồ, đặc biệt là tên vừa vác súng cối cười hả hê trước chiến thắng vừa rồi. Từ đầu cuộc truy đuổi đến giờ, nhìn từng chiếc trực thăng bị hạ gục một làm bọn chúng cảm thấy sợ hãi, may mắn là chiến thắng đã mỉm cười với bọn chúng. Cho đến giờ phút này.

Bom tê liệt va vỡ cửa kính rồi kích hoạt. Toàn bộ sinh vật có trị số 1.3 trong bán kính phạm vi 10 mét đều sẽ bị tê liệt. Tức là toàn bộ những tín đồ trong máy bay trực thăng đều bị giật bất động, kể cả phi công. Bọn chúng sợ hãi nhưng bất lực không thể làm được gì.

Mất đi người điều khiển, máy bay phi thẳng xuống, nổ tung thành một đám lửa bay đầy trời, số phận không khác những người đồng hành của nó.