Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 41: Mạnh mẽ bá đạo



“Sao, Diệp Thành, ngươi còn muốn tiếp tục đánh sao?”, thấy Diệp Thành lại có sự chuẩn bị cho cuộc đại chiến, bên dưới không khỏi kinh ngạc.  

“Chân khí bị cấm cố, chỉ có nước thua thảm bại”.  

“Xem ra đang giãy chết thôi”.  

“Uổng công vô ích”.  

“Ta xem ngươi có thể trụ được tới bao giờ”, Tề Hạo trên chiến đài như kẻ điên, hắn chém ra một nhát kiếm khí sắc lạnh, còn Diệp Thành đã lùi về sau từ lâu. Khi lùi về sau, hắn rút thanh kiếm Thiên Khuyết đang cắm trên chiến đài ra.  

Keng!  

Kiếm khí của Tề Hạo chém vào thanh Thiên Khuyết tạo thành đốm lửa. Không có chân khí hộ thể, hai cánh tay Diệp Thành đau đớn vô cùng, sau đó hắn ói ra cả miệng máu.                Chết đi!  

Tề Hạo phi như bay, trong chớp mắt đã tới, hắn chém một kiếm vào không trung. Có điều kỳ lạ rằng Diệp Thành không hề né tránh.  

Phụt! Lại là dòng máu bắn tung toé, cơ thể Diệp Thành bị đâm xuyên. Hắn cố gắng dùng tay nắm chặt lấy sát kiếm kia của Tề Hạo, còn tay trái một lần nữa tung đòn đánh chặn.  

Có điều, lần này Tề Hạo đã chuẩn bị từ tước. Hắn khẽ giơ tay, nắm lấy tay Diệp Thành. Diệp Thành bị cấm cố chân khí nên chiêu này của hắn quả thật không mang theo bất cứ sức mạnh nào.  

“Yếu quá”, Tề Hạo bật cười, hắn giáng một đòn khiến Diệp Thành ói ra máu và lùi về sau.  

“Lần này ngươi còn chưa chết?”, đánh lui Diệp Thành, Tề Hạo cầm sát kiếm đẫm máu sát phạt tới nơi. Thế nhưng vừa đi được một bước thì hắn lại tỏ ra kinh ngạc.  

“Đây…”, hắn có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh thâm nhập vào cơ thể mình, áp chế cơ thể và cấm cố mọi sức mạnh trong hắn.  

“Sao có thể”, Tề Hạo không thể tin nổi, hắn nhìn vào đường Thiên Linh phù chú đang nhập vào cơ thể mình.  

“Diệp Thành cũng có Thiên Linh Chú?”, bên dưới xôn xao.  

“Thiên Linh Chú quý giá như vậy, sao hắn có thể mua nổi?”  

“Xong rồi, Tề Hạo cũng trúng Thiên Linh Chú”.  

“Đánh hay lắm”, Hùng Nhị hô hào, hắn kích động đến mức nắm tay ngấn mỡ cũng nắm thật chặt lại.  

“Hắn lấy đâu ra Thiên Linh Chú?”, Tô Tâm Nguyệt ngạc nhiên, rõ ràng trong tay Diệp Thành cũng có Thiên Linh Chú và mọi chuyện hoàn toàn vượt ngoài sự dự liệu của cô ta.  

“Không thể nào”, Tề Hạo rống lên trên chiến đài.  

“Ta nói rồi, ai thắng ai bại chưa biết trước được”, cách đó vài trượng, Diệp Thành lảo đảo đứng dậy, hắn nhìn Tề Hạo và bật cười lạnh lùng.  

“Sao ngươi có Thiên Linh Chú?”, mắt Tề Hạo nổi lên từng đường vân máu, hắn nhìn Diệp Thành chằm chằm.  

“Điều này có quan trọng không?”, Diệp Thành chậm rãi đi tới: “Quan trọng là hiện giờ cần công bằng. Ngươi không có chân khí, ta cũng không có chân khí, cuộc chiến đấu bằng thực lực mới vừa bắt đầu mà thôi”.  

Nghe vậy, Tề Hạo vô thức lùi về sau.  

Đúng vậy. Hắn cũng không còn chân khí nữa. Vậy thì hắn có còn là đối thủ của Diệp Thành không?  

Nghĩ tới khả năng chiến đấu gần bá đạo của Diệp Thành, trong mắt Tề Hạo rõ vẻ kinh ngạc. Mấy năm nay hắn dựa vào chân khí quá nhiều, chưa bao giờ nghiêm túc tu luyện sát thuật, hiện giờ lại không có chân khí, hắn đâu thể là đối thủ của Diệp Thành.  

Chiến!  

Diệp Thành hắng giọng âm vang, hắn sải bước về phía trước. Thấy vậy, Tề Hạo hoang mang lùi về sau.  

“Ngươi trốn nổi không?”, giọng nói lạnh như hàn băng vang lên. Diệp Thành đã sát phạt tới nơi, tung ra một đấm.   

Tề Hạo đỡ lại theo bản năng nhưng hắn khó có thể tránh được đòn sát phạt với cự li gần của Diệp Thành.  

A…!  

Cho dù hắn gào thét thế nào thì cũng vô ích. Thế nhưng đúng lúc Diệp Thành thi triển thần uy thì một đệ tử mặc đồ trắng của Nhân Dương Phong đột nhiên bay lên chiến đài.  

Tu vi của tên này không cao nhưng lại biết tính toán. Hắn biết lúc này chân khí Diệp Thành bị cấm cố, thực lực không còn được như trước, nên muốn nhân cơ hội này tiêu diệt Diệp Thành.  

“Chết đi”, tên đệ tử mặc đồ trắng mặt mày tối sầm, hắn tung ra một đấm, không hề nương tay.                “Ngưng khí tầng thứ tư, ngươi mà xứng sao?”, Diệp Thành lạnh giọng, hắn tung cước khiến Tề Hạo ngã nhào ra, sau đó lập tức quay người né qua một chưởng của tên đệ tử mặc đồ trắng kia. Một chưởng mạnh mẽ khiến tên đệ tử kia lảo đảo.  

“Đây…”, các đệ tử bên dưới kinh ngạc, cho dù chân khí bị cấm cố nhưng Diệp Thành vẫn hung hãn dị thường.  

A…!  

Sau tiếng thét, Diệp Thành đã kéo một chân tên đệ tử mặc đồ trắng rồi nện hắn xuống chiến đài.  

Diệp Thành biết rằng ngay giây phút mình bị cấm cố chân khí thì chắc hẳn đệ tử của Nhân Dương Phong sẽ ra tay đánh lén. Cũng may các đệ tử của Nhân Dương Phong đến đây lần này ngoài Tô Tâm Nguyệt ở tầng ngưng khí thứ chín ra thì còn lại đều ở dưới tầng thứ năm, và điều đó hoàn toàn phù hợp trong phạm vi mà Diệp Thành có thể ứng phó.  

Dù chân khí bị cấm cố nhưng khả năng chiến đấu thực tế của hắn hãy còn đó, lại thêm cơ thể khoẻ mạnh của hắn không phải ai cũng có thể địch lại.  

A…!  

Lại là tiếng thét vang lên, tên đệ tử mặc đồ trắng bị Diệp Thành đập xuống chiến đài, lục phủ ngũ tạng lộn tùng phèo cả lên khiến chiến đài vốn chắc chắn đã bị đập cho biến dạng.  

“Hắn không có chân khí, lên cả đi”.  

Theo sau tiếng hét kia, đám đệ tử bên dưới của Nhân Dương Phong ngoài Tô Tâm Nguyệt ra thì tất cả đều xông lên như ong vỡ tổ.  

“Mẹ kiếp”, Hùng Nhị bên dưới chiến đài thấy vậy thì tức tối ra mặt, hắn cầm theo cây gậy răng sói định xông lên chiến đài, có điều hắn vừa giơ gậy lên thì lại tự giác thu hồi lại.  

Vì Diệp Thành phía trên chiến đài đang đại chiến thần uy.  

Một tay hắn nắm lấy một chân của tên đệ tử mặc đồ trắng đã ngất xỉu và coi hắn làm binh khí, cứ thế điên cuồng xoay tên này, chỉ cần là đệ tử của Nhân Dương Phong tiến lên trước thì lập tức bị quật bay ra khỏi đó.  

“Giỏi thật”, Hùng Nhị suýt xoa.  

“Khoẻ quá”, đệ tử xung quanh vô thức nuốt nước bọt.  

A…!  

Theo sau tiếng thét, một tên đệ tử của Nhân Dương Phong lập tức bị Diệp Thành đạp bỏ vùng đan điền.  

“Diệp Thành”, bên dưới, Tô Tâm Nguyệt hắng giọng: “Một tên đệ tử hại đồng môn tàn nhẫn như vậy không sợ Giới Luật Đường hỏi tội sao?”  

“Hại đệ tử đồng môn?”, Diệp Thành mình toàn máu, đôi mắt hắn đỏ ngầu, hằn nhìn chằm chằm vào Tô Tâm Nguyệt mà gằn giọng: “Cuộc đấu trên Phong Vân Đài ngoài hai bên giao chiến ra thì không được có bên thứ ba can dự, đây là môn quy từ xưa tới nay, cho dù ta diệt bọn họ ngay tại đây thì Giới Luật Đường cũng không có quyền trị tội ta”.  

“Ngươi…”, lại một lần nữa bị nạt, Tô Tâm Nguyệt mặt mày đỏ gay.  

“Là người của Nhân Dương Phong coi thường môn quy trước, không thể trách ta được”, Diệp Thành nói với giọng lạnh băng.  

Nói rồi hắn quay người giáng một phát đấm vào tên Tề Hạo vừa mới bò dậy khiến hắn ngất lịm đi.  

Thấy vậy, Tô Tâm Nguyệt càng tức tối hơn, cô ta toan xông lên chiến đài.  

“Tô Tâm Nguyệt phải không? Ta khuyên tỷ biết điều chút đi, nếu không thì truy phong tiễn không có mắt đâu”, giọng Hùng Nhị sang sảng vang lên.  

Cây gậy răng sói trong tay hắn lúc này đã được thay bằng trường cung, lúc này trường cung như hình trăng tròn, còn có một đạo chân khí tiễn di chuyển, một khi Tô Tâm Nguyệt dám lên chiến đài thì chân khí tiễn này sẽ lập tức được bắn ra.  

Thấy vậy, Tô Tâm Nguyệt run rẩy, cô ta có thể cảm nhận được luồng khí lạnh toát từ chân khí tiễn.  

Cô ta chắc chắn một điều rằng nếu mình dám di chuyển thì nhất định sẽ bị một mũi tên đâm xuyên tim. Thế rồi Tô Tâm Nguyệt hít vào một hơi thật sâu, vừa định sải bước đi thì ngoan ngoãn thu chân về.  

“Vậy có phải đúng không?”, Hùng Nhị bật cười, sau đó không quên nhìn đám đệ tử mà mắng: “Ta đây không muốn nhằm vào ai nên các người ngoan ngoãn đi, nếu không thì đừng trách ta ra tay vô tình.  

Nghe vậy, đám đệ tử manh động tự khắc thu lại chân khí, không dám ho he.  

Sau khi hắn rời đi, những đệ tử ở lại mới như được tỉnh mộng, vẫn luôn thấy rằng mình mất đi thứ gì đó.  

A….!  

Trên Phong Vân Đài vang lên từng tiếng hét.  

“Linh thạch của ta”.  

“Đó là cả gia tài của ta đấy”.  

“Vất vả mấy chục năm, giờ tay trắng rồi”.