Tiên Vương Tái Xuất

Chương 20: Cút đi cho ông



"Có ý gì?" Trần Hữu nghe không hiểu lắm.

"Gió chợt thổi, sóng nước ao xuân gợn nổi, liên can gì đến khanh?" Một cô gái đứng ngoài hóng hớt mở miệng giải thích.

"Ý của anh ta là, mắc mớ gì đến anh đó! Ha ha ha." Một cô gái khác che miệng cười.

Câu nói này khiến cả Trần Hữu lẫn cậu Lưu lập tức không nén được cơn giận.

"Anh xấu như vậy nên đọc nhiều sách hơn mới phải, bằng không đã xấu lại càng thêm xấu." Lạc Tú hé môi cười khẩy một tiếng, lời anh nói khiến những cô gái đứng xung quanh cười càng lớn hơn.

"Mẹ kiếp, bớt đứng đây văn vở với tao đi, mày cho rằng mày là ai?" Cậu Lưu trực tiếp mở miệng mắng.

Thường ngày, anh ta thích tụ tập bên cạnh một đám công tử bột và con ông cháu cha, đã sớm dưỡng thành cái thói khinh người, giờ lại nghe thấy Lạc Tú dám chửi mình, lập tức nổi trận lôi đình.

Nhưng Lạc Tú đã chạy tới cửa, chuẩn bị tiến vào.

"Ngăn anh ta lại, một thằng nhà quê như anh ta làm gì có tư cách bước chân vào khách sạn xa hoa sang trọng như vầy?" Trần Hữu cũng mở miệng chỉ trích.

"Anh nói thêm câu nữa thử xem?" Hai mắt Lạc Tú lập tức tối sầm lại.

"Có chuyện gì thế?"

Ngay lúc Lạc Tú chuẩn bị nổi giận, người phụ trách quản lý bên phía khách sạn cuối cùng cũng tới.

"Quản lí Lý, thằng nhóc nhà nghèo này muốn lẻn vào." Cậu Lưu vừa cười khinh khỉnh, vừa chỉ tay vào mặt Lạc Tú, anh ta biết kịch hay sắp chiếu rồi.

Quản lí Lý, bao gồm cả Thính Nhã Hiên đều có chỗ dựa cực lớn, cho dù là bọn họ cũng không dám đụng vào, để xem Lạc Tú làm được trò trống gì?

"Đúng vậy, quản lí Lý, tôi biết anh ta, anh ta chỉ là một thằng nhà quê tới từ nông thôn thôi!" Trần Hữu đứng một bên châm ngòi thổi gió.

"Chẳng lẽ người như vậy cũng có tư cách tiến vào đây sao?"

Quản lí Lý liếc mắt đánh giá Trần Hữu và cậu Lưu, ông ta biết bối cảnh của hai người họ, không nhiều nhưng cũng chẳng ít, đủ để ông ta biết rằng bản thân không đắc tội nổi hai người đó, hơn nữa cũng không dám đắc tội. Kế đó, ông ta nhìn thoáng qua quần áo trên người Lạc Tú, trông chẳng có gì là quyền quý, cao sang cả, vì vậy, sau một hồi cân nhắc, ông ta mở miệng trả lời.

"Hai cậu, trước hết xin hãy bớt giận, mời hai người vào, đây là lỗi của chúng tôi, chuyện này cứ giao cho tôi xử lý là được."

Sau đó, quản lí Lý nhìn về phía Lạc Tú, lạnh lùng nói với anh.

"Còn anh, rất xin lỗi, anh không thể vào."

"Ồ? Dựa vào đâu? Chỉ bằng một câu của hai người họ thì tôi đây không thể tiến vào ư?" Lạc Tú lạnh lùng đáp lại.

"Thưa anh, thật xin lỗi, đây là quy định của chúng tôi." Quản lí Lý cau mày nói, người trẻ tuổi này không biết điều gì cả.

"Bọn họ có thể tiến vào à?" Lạc Tú hỏi lại lần nữa.

"Anh này, thân phận của hai người họ không hề tầm thường, anh có thể so nổi với họ không? Hơn nữa chuyện họ có được vào hay không cũng đâu có liên quan gì tới anh, bây giờ, tôi nói thẳng, anh không được phép vào."

"Bọn họ có thể vào, còn tôi thì không, đúng không?" Lạc Tú hỏi ngược lại.

"Đây gọi là địa vị, cả đời này anh sẽ không hiểu được đâu!" Trần Hữu cười khẩy một tiếng.

"Xin lỗi, tôi nói anh không thể vào thì anh không được phép bước vào." Quản lí Lý cũng không muốn nói nhiều với Lạc Tú nữa, trực tiếp nói với bảo vệ.

"Không được để anh ta tiến vào!"

"Được." Ngoài dự đoán của mọi người, Lạc Tú thế mà trực tiếp đứng ngay ngoài cửa.

"Hừ, còn giả vờ trước mặt ông đây, giả vờ cái quái gì chứ?" Cậu Lưu nhìn thấy cảnh tượng này thì lại mở miệng mỉa mai.

"Ồ, không phải anh giỏi lắm sao? Có bản lĩnh thì tiến vào đi!" Trần Hữu cũng trưng ra vẻ mặt hả hê.

"Còn tưởng mình là ông lớn thật hả, cuối cùng không phải chỉ có thể đứng ngoài cửa thôi sao?" Cậu Lưu đắc ý nói.

Sau đó hai người nghênh ngang tiến vào, trên mặt trưng ra biểu cảm châm chọc và vui sướng khi người gặp họa.

Còn quản lí Lý thì ở lại coi chừng Lạc Tú, miễn cho vừa quay đầu đi đã bị Lạc Tú chộp lấy thời cơ lẻn vào.

Một lát sau, Diệp Kính Bình và Diệp Song Song cuối cùng cũng tới.

"Cậu Lạc, cậu đang làm gì vậy?" Diệp Kính Bình thấy Lạc Tú đứng trước cửa thì cảm thấy khá kỳ lạ.

Nhưng quản lí Lý đứng bên cạnh vừa nghe thấy câu này, da đầu tức khắc run lên tê tái.

Tiêu đời rồi!

"À, tôi muốn vào, nhưng có người không cho tôi vào." Lạc Tú nhún vai, bình tĩnh mở miệng đáp lại.

"Không cho cậu vào sao?" Lửa giận của Diệp Kính Bình bốc lên tận trời.

Ông ta cố ý mời Lạc Tú đến để giúp đỡ, tuy đã tặng một chiếc xe thể thao và một công ty cho Lạc Tú để lôi kéo anh, nhưng mấy thứ này tự thân Lạc Tú cũng có thể mua được.

Bây giờ người đã mời tới được, nhưng lại có kẻ cả gan dám không để người của ông ta tiến vào ư?

Bản thân bỏ ra cái giá đắt như vậy mới mời được người tới đây, bây giờ lại có kẻ ăn gan hùm mật gấu chặn khách của mình ngay trước cửa?

"Ông là quản lí ở đây hả? Gọi lãnh đạo của ông tới đây cho tôi." Sắc mặt Diệp Kính Bình lập tức thay đổi, ông ta nổi giận thật rồi.

Phải biết rằng, người làm chủ sau lưng Thính Nhã Hiên này thật ra chính là nhà họ Diệp bọn họ.

Hôm nay mời Lạc Tú tới đây ăn cơm, mục đích đúng là để nhờ Lạc Tú giúp đỡ. Bây giờ lại còn có chuyện người làm không để khách mà chủ nhân đích thân mời tới tiến vào ư?

Mẹ kiếp, muốn làm phản đấy hả?

Không tới một phút đồng hồ, người tổng phụ trách bên phía khách sạn gần như là chạy thục mạng tới.

Người tổng phụ trách đứng nghiêm trước mặt Diệp Kính Bình.

"Mọi chuyện là sao?" Người tổng phụ trách rất sợ hãi, khách mà ông cụ Diệp đích thân mời tới lại có người dám đuổi ra ngoài, lá gan đúng là quá lớn.

Cái tên quản lí Lý kia ấp úng hồi lâu, rốt cục vừa toát mồ hôi lạnh, vừa kể hết mọi chuyện.

Sau khi nghe xong, hồn phách người tổng phụ trách thiếu chút nữa bị đánh cho tan tác.

Khách do ông cụ Diệp cố ý mời tới thế mà lại bị chặn ở ngoài cửa.

"Chọc mù mắt chó của ông đi."

Người tổng phụ trách tiến lên, hung hăng đá vào bụng quản lí Lý một cú thật mạnh, trực tiếp đá văng quản lí Lý xuống bậc thang.

"Rất xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, ông Diệp, tôi không ngờ cấp dưới lại làm ăn chểnh mảng như vậy."

"Thưa ngài, rất xin lỗi, là sơ sót của chúng tôi."

"Còn không mau tạ tội với khách quý." Diệp Song Song khẽ nở nụ cười lạnh lùng như mặt hồ bị phủ một lớp băng.

Đầu tiên là Hồng Bưu không có mắt, không ngờ tới chỗ này rồi, còn gặp thêm người ở đây không có mắt nữa.

"Ngài Lạc, thực sự xin lỗi, xin lỗi ngài rất nhiều." Người tổng phụ trách đầu chảy đầy mồ hôi, chỉ cần hơi sơ sẩy một cái, chén cơm của mình khó giữ nổi thì thôi, chỉ sợ sẽ bị dạy dỗ đến nỗi ném luôn cái mạng nhỏ.

"Mẹ kiếp, ngày mai ông không cần tới nữa." Người tổng phụ trách lại đá thêm một cú vào mặt quản lí Lý.

"Bỏ đi, người không biết không có tội." Lạc Tú cũng không quá so đo, bởi vì anh biết, Diệp Kính Bình nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này.

Sau khi Diệp Kính Bình và Lạc Tú tiến vào, bọn họ không bước tới đại sảnh, mà đi lên cầu thanh cạnh cửa vào thẳng phòng riêng trên lầu hai.

Trong đại sảnh, Trần Hữu và cậu Lưu đang cùng nhau thưởng thức rượu vang đỏ.

"Hừ, dám đấu với ông, ông không chơi chết mày mới lạ."

"Ha ha ha, vừa rồi cậu Lưu thật sự rất uy phong!" Trần Hữu mặt mày phơi phới.

"Hai thằng nhóc chúng mày yên lặng chút cho ba. Nghe nói hôm nay ông cụ Diệp sẽ mời một nhân vật lớn tới đây ăn cơm, nhớ nhìn xa một chút, đừng gây sự với người ta." Một người tầm khoảng trung niên mặc một thân đường trang giản dị mở miệng nói.

Khí chất của người đàn ông trung niên khá điềm đạm, dáng vẻ thư sinh, nhưng trên người tỏa ra khí thế bất phàm, vừa nhìn đã biết là người từng ngồi ở vị trí cao một thời gian dài.

Trần Thế An, ba của Trần Hữu, trước kia là phó thị trưởng của Tân Châu, tuy giờ đã về hưu nhưng vẫn là một người rất có máu mặt.

Hôm nay, vì nghe được tin ông cụ Diệp sẽ mời một nhân vật lớn tới đây, Trần Thế An thậm chí còn chuẩn bị một ít lễ vật, để xem có thể bắt quàng làm họ với người mà ngay cả ông Diệp cũng phải kính trọng hay không.

Vì vậy ông ta mới dặn dò Trần Hữu như vậy.

"Vâng, thưa ba, chúng con sẽ ở yên chỗ này, không gây phiền phức cho ba đâu." Trần Hữu nhìn về phía Trần Thế An.

"Nhưng mà ba ơi, danh vọng của ba vẫn còn ở đó, ai dám tới đây ra oai với ba chứ?"

Anh ta vừa nói xong, sau lưng đã truyền tới tiếng hét giận dữ.

"Mấy người lập tức cút đi cho tôi!" Người tổng phụ trách vừa vào đã mở miệng mắng lớn.