Tiên Vương Tái Xuất

Chương 22: Không ai dám mua



"Ha ha, chỉ là một thằng nhãi ranh mà cũng dám ăn nói bậy bạ trước mặt lão phu. Lão phu thấy chắc chắn thứ này là giả rồi. Cậu có giấy chứng chỉ thẩm định cao cấp của nhà nước cấp sao? Cậu có biết văn hóa thời Tây Chu không? Cậu có hiểu biết lịch sử và dã sử không?"

"Cậu cho rằng muốn đánh giá một thứ là thật hay giả đơn giản đến thế sao? Nền tảng nhân văn của thời đại đó thế nào, tay nghề thủ công tinh xảo của thời đại đó ra sao. Cậu chẳng hiểu chút gì về những thứ này mà cũng dám ăn nói bừa bãi ư?" Đường Trung Hòa nổi giận mắng.

“Chẳng phải chỉ cần chụp ảnh và thẩm định một phen là sẽ biết ngay sao. Nếu nó là giả thì số tiền này tôi sẽ trả!” Lạc Tú vẫn không dao động chút nào.

“Ha ha, hoàn toàn chẳng cần giám định thêm làm gì, tôi chính là nhà giám định tốt nhất!” Đường Trung Hòa tỏ vẻ mất bình tĩnh như bị giẫm phải đuôi.

"Còn cậu cái gì cũng không biết. Thế mà lại dám nói chuyện thật giả trước mắt lão phu ư?"

"Lão Diệp à, vừa rồi ông cũng thấy cả rồi đấy. Tôi chỉ tùy tiện hỏi mấy câu nhưng cậu ta đều không trả lời được. Chứng tỏ thằng nhóc này vốn không hiểu thứ gì cả!"

“Vậy ông giải thích chuyện này như thế nào?” Đột nhiên Diệp Kính Bình lấy điện thoại ra ném trước mặt Đường Trung Hòa, khiến vẻ mặt Đường Trung Hòa thoáng cái đã trở nên sửng sờ.

Hai món Đường Trung Hòa đưa cho Diệp Kính Bình quả thực là giả.

Bây giờ đã được một tổ chức có thẩm quyền chứng nhận, thư thông báo kết quả đã gửi trực tiếp đến tay Diệp Kính Bình.

"Lão Diệp, ông hãy nghe tôi giải thích, đây chỉ là một lần sai sót mà thôi."

“Bức tranh kia cũng sai sót hay sao?” Diệp Song Song đứng bên cạnh chế nhạo.

“Ha ha, ông Đường à. Tôi thật sự chưa từng ngờ tới người đã đi theo tôi mấy chục năm như ông lại có ngày phản bội tôi như thế. Nếu không phải lần trước tôi may mắn gặp được cậu Lạc thì có lẽ đến tận bây giờ tôi vẫn chưa nghi ngờ ông.” Diệp Kính Bình không giận mà uy, suy cho cùng thì danh hiệu Hùng Sư Hoa Đông của ông ta chẳng phải tự nhiên mà có.

Vẻ mặt của Đường Trung Hòa đột nhiên thay đổi, tất cả người đứng sau lưng ông ta cũng túa mồ hôi lạnh đầy đầu. Bởi vì một khi điều tra ra điều gì đó… Đừng thấy Diệp Kính Bình trước mặt đã già, ông ta hiểu rất rõ thủ đoạn tàn độc của đối phương đấy.

"Lão Diệp, tôi…"

Diệp Kính Bình không cho ông ta có cơ hội mở miệng, hai người đàn ông cao lớn từ cửa đi vào kéo Đường Trung Hòa ra ngoài. Đối với việc này, Diệp Kính Bình chỉ buông một câu xử lý sạch sẽ rồi không nhìn đến nữa.

“Cậu Lạc, chuyện này phải cảm ơn cậu rồi.” Diệp Kính Bình ôm quyền nói với Lạc Tú.

"Ông khách sáo rồi. Nhưng ông ta đã đi theo ông nhiều năm như thế, sao đột nhiên lại làm vậy?"

“Ha ha, tôi già rồi, có lẽ một đối thủ cũ của tôi năm xưa đã trở lại, vậy nên mới bắt đầu mua chuộc những người bên cạnh tôi. Nếu như gặp lúc cần thiết, có khả năng kẻ đó cũng sẽ gây phiền phức cho cậu Lạc.” Diệp Kính Bình không làm ra vẻ mà nói thẳng thắn mạch lạc mọi chuyện.

Thực ra cũng chỉ vì ông ta quá tin tưởng những người bên cạnh nên hôm nay mới phải ăn thua thiệt lớn như vậy, coi như là bóng tối dưới ánh đèn.

"Nghe nói người đối thủ kia đã tìm được một người rất lợi hại đến giúp đỡ. Nếu thật là vậy thì đến lúc đó mong cậu Lạc có thể ra tay cứu giúp một vài lần. Dù sao thì tôi cũng đã già rồi, không còn như năm đó nữa. Đoán chừng bọn họ sẽ tìm tới cửa sớm thôi.” Diệp Kính Bình thay đổi sắc mặt, chân thành nói. Thật ra trong lòng đã âm thầm suy xét một phen.

Lạc Tú không trực tiếp đồng ý. Dù sao thì anh cũng là Tiên tôn cao quý, chẳng phải là tay chân của người nào. Hôm nay anh bằng lòng giúp đỡ xem như đã cho Diệp Kính Bình thể diện rồi.

Mà lúc này đây, người chủ trì trên sân khấu lại bắt đầu.

"Tiếp theo sẽ đấu giá một vật phẩm đặc biệt, quyền sở hữu tài sản ở Vịnh Bàn Long với giá khởi điểm một trăm vạn!"

Quyền sở hữu tài sản ở Vịnh Bàn Long lẽ ra phải được bán đấu giá bởi Cục đất đai và tài nguyên nhưng không ngờ lại có người tiến hành cuộc đấu giá thứ hai.

Hơn nữa giá tiền chẳng khác nào tặng không!

Từ điều này có thể nhận ra một chút ý vị sâu xa trong đó.

Ngay cả Lạc Tú cũng có chút sững sờ, trên mặt lộ rõ vẻ khó hiểu. Miếng đất ở Vịnh Bàn Long cũng phải đến vài trăm triệu, giá khởi điểm sao chỉ có thể là một trăm vạn được?

Thấy Lạc Tú có chút nghi ngờ với chuyện này, Diệp Song Song mở miệng giải thích.

"Vịnh Bàn Long kia là ngọn núi nhỏ cao nhất ở Tân Châu. Vài năm trước, mảnh đất ở nơi đó quả thật trị giá vài trăm triệu. Nhiều nhà phát triển bất động sản tranh giành nó đến vỡ đầu. Chỉ vì nếu có thể xây nhà ở đó thì giá cả sẽ đắt hơn so với trung tâm thành thị, ít nhất cũng phải năm vạn một mét vuông. Có thể khẳng định đó chắc chắn là một vùng đất quý."

“Nhưng bây giờ Vịnh Bàn Long là một củ khoai lang nóng bỏng tay, không ai dám nhận, cũng không ai muốn lấy.” Diệp Song Song thở dài một tiếng.

"Tại sao?"

"Bởi vì nơi đó đã từng có ba nhà bất động sản tiếp quản. Nhưng sau khi ba người tiếp quản Vịnh Bàn Long đều đã chết một cách ly kỳ. Một hoặc hai người thì còn có thể nói là trùng hợp nhưng đã tận người thứ ba rồi, chuyện này khẳng định có gì đó."

"Và không chỉ vậy, mới ngắn ngủi mấy năm mà chỗ đó đã chôn vùi hơn mười mạng người rồi. Những đội xây dựng ở đó thường xuyên có người chết, hầu hết những người đã chết đều không có vết thương và không có bệnh tật từ trước. Nghe người ta nói mỗi xác chết đều có khuôn mặt dữ tợn và vô cùng đáng sợ."

"Vì vậy mà dự án công trình ở đó vẫn luôn bị gác lại ở giai đoạn cuối và chưa hoàn thành."

"Nghe đâu sáng nay người ta lại phát hiện thêm hai xác chết ở đó. Một người trong đó là đạo diễn, cũng xem như có chút tiếng tăm trong giới. Chuyện này bị đè xuống rồi, nếu không chỉ sợ đã gây ra nhốn nháo lớn rồi."

Lạc Tú gật đầu. Cho dù chuyện này đã bị đè xuống nhưng dựa vào thực lực của nhà họ Diệp dĩ nhiên có thể biết được.

Về phần Lạc Tú, anh đương nhiên biết rõ chuyện gì đã xảy ra với đạo diễn kia nhưng không quá để ý.

"Quan trọng nhất là đạo diễn kia ngã chết trên sân thượng của một ngôi nhà đang xây dở ở bên kia. Chuyện này rất kỳ lạ, bởi vì ông ta ngã chết trên sân thượng nhưng xung quanh không có chỗ nào cao hơn sân thượng đó cả."

Sự việc này rất kỳ quái và kinh hoàng. Xác chết kia ngã thành thịt nát, đến nỗi thiếu chút nữa đã không thể nhận ra hình dáng ban đầu nên chắc chắn là rơi từ trên cao xuống. Chẳng lẽ là rơi từ máy bay xuống hay sao?

Lạc Tú không hỏi nhiều về vấn đề này, thần sắc vẫn ung dung thản nhiên như cũ. Có lẽ Diệp Song Song sẽ không bao giờ ngờ được hung thủ thật sự lại đang đứng trước mặt cô ta.

"Còn một thi thể khác thì sao?"

“Thi thể kia là một tài xế taxi.” Diệp Song Song nói đến đây, chợt liếc nhìn Lạc Tú thật sâu.

"Người tài xế tử vong trong ô tô với vẻ mặt dữ tợn, toàn thân không có bất kỳ vết thương nào."

"Hai chuyện này đã nằm ngoài phạm vi mà khoa học có thể giải thích và được xếp vào những sự kiện siêu nhiên. Nên bây giờ nhà phát triển mới nóng lòng muốn ném củ khoai lang nóng bỏng tay này ra ngoài."

"Bởi vì hiện tại lòng người đều đã bàng hoàng, bản thân ông ta cũng rất sợ hãi."

Nghe vậy, Lạc Tú nở nụ cười. Hai chuyện này đều do mình làm!

Nói thế thì mặc dù chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên nhưng có vẻ trong lúc vô tình bản thân anh đã chiếm được một món hời lớn.

Hơn nữa, quả nhiên khi mảnh đất này được đem ra đấu giá, mặc dù bên dưới có vài người có máu mặt ở Tân Châu tỏ ra rất hứng thú nhưng không ai mở miệng kêu giá cả.

Ba lượt kêu giá đã qua nhưng không có bất kỳ người nào lên tiếng.

Phải biết rằng đây là mảnh đất giá một trăm vạn đáng tiền nhất Tân Châu đấy!

Tuy nhiên những người có thực lực ở Tân Châu này cũng biết đất đai dù có giá trị đến đâu thì nó cũng không đáng giá bằng mạng sống của chính bọn họ.

Dường như nhà bất động sản kia còn chưa từ bỏ ý định, lại kín đáo đưa cho nhân viên đấu giá một tấm thẻ khác để yêu cầu đấu giá thêm lần nữa.

"Quyền sở hữu tài sản ở Vịnh Bàn Long, cộng với ngôi nhà sắp hoàn thành thi công. Giá khởi điểm một trăm vạn nhân dân tệ."

"Này, ông chủ Lý, ông đừng coi tất cả chúng tôi là kẻ ngu chứ. Miếng đất kia của ông là lá bùa đòi mạng, cho dù ông tặng không cũng chưa chắc có người nào dám nhận, vậy mà ông còn dám bán!"

"Ôi chao, đã từng là mảnh đất giá trị nhất Tân Châu, thật đáng tiếc mà!"

"Ai dại gì mà mua chứ?"

"Đúng vậy, trừ khi không muốn sống nữa, bằng không thì có người nào có lá gan kia chứ?"

Ông chủ Lý đứng sau đương nhiên cũng hiểu không có bao nhiêu hy vọng.

Nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền ra từ trong phòng bao.

"Một trăm vạn, tôi mua!"

Đó là giọng của Lạc Tú.