Tiên Vương Tái Xuất

Chương 40: Chiến thư



“Ôi, chỉ là mấy chuyện cũ năm xưa đó mà.” Diệp Kính Bình thở dài, giống như không muốn nhắc tới.

“Ông nội, hay là để cháu gọi ba về dẫn quân đội qua đó, cháu xem họ còn dám không thả người ư?” Diệp Song Song tức giận hét ầm ĩ.

“Song Nhi, bây giờ chú ba của cháu vẫn đang ở trong tay bọn chúng, chắc cháu không biết, chúng thật sự dám giết người đấy.” Diệp Kính Bình bất lực thở dài.

Lạc Tú lại càng khó hiểu.

“Hồi tôi còn trẻ khoẻ đã đắc tội với một người nhưng lúc đó ông ta đấu không lại tôi nên cuối cùng xuất ngoại. Không ngờ bây giờ ông ta đã quay về, lại còn mang theo một cao thủ tông sư.” Diệp Kính Bình lắc đầu.

“Ông đã giao đấu với tên cao thủ tông sư kia ư?” Lạc Tú hỏi.

“Ha ha, cậu Lạc à, nếu tôi giao đấu với tên cao thủ kia thì chỉ sợ bây giờ không thể nói chuyện với cậu được nữa. Tôi chỉ giao đấu với ông ta, không ngờ từ biệt trong hai mươi năm mà ông ta đã học được ám kình.”

“Tôi bị ám kình của ông ta làm bị thương!” Diệp Kính Bình cũng bất lực, kẻ thù năm nào nay đã quay lại trả thù, nhưng ông ta không còn là đối thủ của người ta nữa.

“Thật ra người mạnh nhất chính là vị cao thủ tông sư bên cạnh ông ta, ngay cả súng ống đạn dược cũng không làm cho anh ta bị thương.”

“Chống đỡ được cả đạn ư?” Lạc Tú hơi kinh ngạc, anh có thể chặn được viên đạn là nhờ có khí tức hộ thể của Thái Hoàng Kinh, nếu bây giờ thu lại khí tức hộ thể Thái Hoàng Kinh thì chỉ sợ không thể ngăn được đạn.

Hơn nữa sức mạnh của viên đạn đôi khi phụ thuộc vào khẩu súng, ví dụ sức mạnh của súng lục và khẩu AK47 là hoàn toàn khác nhau.

Không ngờ lúc này lại có một vị cao thủ như vậy, thực lực có thể căn cản được cả viên đạn, điều này khiến cho Lạc Tú cảm thấy rất có hứng thú.

“Nghe nói vị cao thủ kia đã luyện Thiết Bố Sam.” Diệp Kính Bình giải thích.

Cao thủ võ lâm thực sự chính là như vậy, một khi đã luyện thành một môn võ công, nhất định không phải chỉ để cho vui.

Thật ra cơ thể con người dù có cường tráng đến đâu cũng không thể chuyển hóa thành sắt, bởi vì không thể thay đổi cấu trúc phân tử, cái gọi là Thiết Bố Sam thực chất là một loại khí công, hay còn gọi là nội kình ngoại phóng.

Ví dụ như Lục Mạch Thần Kiếm hay Nhất Dương Chỉ là loại võ công kiểu như thế. Nhưng loại võ công thuộc nội kình này, thứ nhất không phải có thể luyện trong thời gian ngắn, thứ hai chúng đã thất truyền từ lâu. Đó là lý do tại sao Lạc Tú cảm thấy kỳ lạ, trên thế giới này thực sự vẫn còn có người luyện được loại võ công như vậy hay sao?

“Cao thủ tông sư đều như vậy, có thể tùy ý thu phóng nội lực, hoặc gọi là nội công.” Diệp Kính Bình mở lồng ngực ra, ở đó có một dấu tay.

“Đây là đối phương để lại trong lúc vội vàng, bởi vì vệ sĩ của tôi vẫn còn ở đó. Thật ra tôi cũng không định đối đầu trực tiếp với họ, nếu không tôi sợ rằng mình đã hấp hối rồi, có điều bên kia lại bắt mất con trai thứ ba của tôi.” Diệp Kính Bình lộ vẻ suy sụp.

Mặc dù ông ta có quyền lực như thế nào, nhưng có một số việc ông ta đành phải bất lực.

Lúc ấy khi cả hai xông vào nhà họ Diệp, mục tiêu ban đầu của họ là Diệp Kính Bình, nhưng vệ sĩ canh chừng quá nghiêm ngặt. Dưới làn đạn dày đặc, đối phương đã chưởng một chưởng trúng ngay ngực Diệp Kính Bình, còn vị tông sư kia đã bắt con trai thứ ba của Diệp Kính Bình đi.

Thực ra mục đích đã quá rõ ràng, người trên giang hồ làm việc phải dựa trên quy tắc giang hồ.

Đối phương cũng không hề muốn giết con trai của Diệp Kính Bình, mà là yêu cầu Diệp Kính Bình tự mình đến đổi con trai về, đương nhiên là lấy mạng đổi mạng.

Mà đối phương cũng sẽ cho Diệp Kính Bình một cơ hội chiến đấu công bằng, đây là giang hồ.

Nhưng nếu Diệp Kính Bình đi, thành thật mà nói chính là tự đi vào chỗ chết.

“Thầy.” Diệp Song Song vừa bất lực lại vừa nhìn Lạc Tú bằng ánh mắt cầu xin.

“Được rồi, tôi hiểu rồi, chuyện này cứ để tôi ra tay.” Lạc Tú sẽ ra tay, phần lớn là càng cảm thấy hứng thú với tên tông sư kia.

“Cậu Lạc, đây không phải là trò đùa, mà là sống chết đấy. Luận ân oán giang hồ, nói thật, tuy rằng tôi không thể nhìn thấu cậu, nhưng lão phu cũng không đồng ý để cậu thay tôi đi mạo hiểm như vậy.” Bởi vì Lạc Tú là cao thủ cấp tông sư nhưng đối phương cũng là cao thủ tông sư mà.

Điều này tương đương với cùng một cấp độ, thắng bại là năm năm, cũng coi như vô cùng mạo hiểm.

Hơn nữa nhân vật cấp tông sư đáng sợ đến mức nào chứ, chỉ cần nhìn cuồng thú Lâm Hoá Long là sẽ biết.

“Không sao, tôi rất có hứng thú muốn gặp vị tông sư này?” Lạc Tú thể hiện rõ ham muốn chiến đấu.

Xét đến cùng, anh vẫn là Tiên Tôn, cho dù bây giờ thực lực không còn ở đỉnh cao nữa nhưng tận trong xương cốt của anh vẫn có dũng khí của vị Tiên Tôn tung hoành ngang dọc, chinh chiến tứ phương kia.

Danh xưng Tiên Tôn không phải là trốn ở nơi thâm sơn cùng cốc, tu luyện đến một cảnh giới nhất định nào đó là đã đạt được.

Mà là một quyền một cước, đạp lên máu thịt mà đánh tới.

Đang nói chuyện, bỗng bên ngoài có tiếng ầm ĩ truyền đến.

Sau đó, một chiếc mũi tên lông được người quản gia mang đến, trên đó có buộc một mảnh vải.

Lạc Tú vừa nhìn thì thấy đây đúng là phong cách của người trong giang hồ, đã thời đại này rồi, gửi một tin nhắn là được chứ gì.

Tuy nhiên, từ điểm này cũng có thể thấy đối phương là người vô cùng đáng tin cậy.

Mở mảnh vải kia ra, trên đó viết buổi trưa ngày mai, sơn trang Long Đằng.

Sơn trang Long Đằng nằm ở ngoại ô Thông Châu, nhìn bề ngoài nơi này là khu du lịch nghỉ dưỡng nhưng thực chất lại là nơi đấu quyền anh ngầm.

Ở đây có đủ mọi hạng người trong xã hội.

Lúc mười một giờ ba mươi sáng, đám người Lạc Tú và Diệp Kính Bình đã đến đây.

Diệp Kính Bình cũng biết rất rõ quy tắc, ngoại trừ Diệp Song Song và một vệ sĩ thì chỉ có thêm Lạc Tú.

Bởi vì Diệp Kính Bình biết rằng nếu mình không tuân theo quy tắc, thì bên kia cũng sẽ không tuân theo quy tắc.

Khi đó, ông ta chỉ có thể nhìn thấy xác của con trai mình.

Nhưng thật ra không chỉ có đám người Diệp Kính Bình đến đây, mà các nhân vật tai to mặt lớn khác của Thông Châu cũng được “mời” đến đây.

Rõ ràng mục đích của đối phương không chỉ là Diệp Thiên Chính mà là toàn bộ Thông Châu!

Bước vào sơn trang Long Đằng, đi thang máy đến tầng một, nơi này đang tổ chức một trận đấu trên võ đài.

Trên thực tế, hôm nay có mấy đại ca có uy tín trên giang hồ ở Thông Châu đều đến đây.

Đương nhiên, Hồng Bưu cũng có mặt.

Nhưng sắc mặt của mỗi người đều rất khó coi.

“Ông Diệp.”

“Ông Diệp.”

“…”

Nhìn thấy Diệp Kính Bình đến đây, dường như mọi người đã tìm được người tâm phúc, ai cũng xông đến chào hỏi.

Bởi vì đã có bốn xác chết ở bên cạnh võ đài.

“Ông Diệp, sư phụ Trần, sư phụ Lý, sư phụ Vương và sư phụ Trương đều đã bị đánh bại.” Hồng Bưu thở dài.

Những người này đều là nhân vật có tiếng tăm ở Thông Châu, đều là những nhân vật được cho là có tài năng.

A Đao vốn đã được coi là cao thủ so với người thường, nhưng nếu để anh ta chống lại bốn người đó, e rằng chưa tới một chiêu đã bị đánh bại.

Nhưng rõ ràng, bốn người có sức mạnh như vậy giờ đã bị chết ở trong này.

Giữa võ đài là một thanh niên cao lớn, nước da ngăm đen, cơ bắp cuồn cuộn, nhưng đối thủ của anh ta lại khiến người ta vô cùng kinh ngạc, là một ông lão đã gần năm mươi tuổi.

Ông lão giống như đã trải qua sương gió, khuôn mặt đầy tang thương.

“Đó là Thái quyền vương của Thái Lan do bên kia tìm về, suốt đêm qua đã chạy đến đây.” Hồng Bưu thở dài, đối phương đã đánh bại bốn cao thủ ở Thông Châu, có thể nói hiện giờ ở Thông Châu không ai là đối thủ của ông ta.

Trên võ đài đã bắt đầu, Thái quyền vương di chuyển bước chân qua trái phải, giơ tay tấn công, rút lui và phòng thủ, từ tốc độ di chuyển nhanh nhưng không hỗn loạn có thể thấy đây là một cao thủ.

Mà ông lão kia lại chắp hai tay sau lưng, cực kỳ kiêu ngạo, thậm chí cứ nhắm mắt lại, không giống như đang ở trong trận đấu mà nhắm mắt nghỉ ngơi.

Rõ ràng là không hề coi tên Thái quyền vương kia ra gì.

Cuối cùng, sau khi tên Thái quyền vương kia thử vài lần, anh ta cười khẩy và bắt đầu tấn công.