Tiếng Gọi Trái Tim

Chương 30



Ngày hôm đó, hắn cũng không đi làm khiến cho thảo lo lắng , cô liền lái xe đến căn hộ của tuấn, thảo có chìa khóa của phòng hắn , bước vào căn phòng trống vắng chắc tuấn đã ra ngoài ngoài rồi, cô hơi thắc mắc:” Tuấn luôn khắt khe trong công việc mà sao hôm nay nghỉ lại không có lí do nhỉ?”, đi vào phòng ngủ , dọn dẹp giúp thì bất chợt cô nhặt được 1 cái vòng tay, cơ mà sao quen thế , đây là chiếc vòng tay mà thảo mua tặng ngân hồi dịp đi chơi ở Gành Đá Đĩa mà, chiếc vòng được chạm khắc bằng đá cẩm thạch rất tinh tế, tại sao lại ở đây? Chả nhẽ tối qua ngân và tuấn ở chung một phòng, không thể nào, chắc nhầm rồi , thảo lấy vòng tay của ngân rồi lẳng lặng bỏ về.

Hôm sau, nó đã chuẩn bị tâm lí đón chào những màng chào hỏi nhiệt liệt từ bà mama tổng quản, quả vậy vừa tới là bã đã giao huấn một tăng ,vẫn như mọi khi nó đi làm những công việc được chỉ định, hôm nay trong công ty có kí một họp đồng rất quan trọng, dọn dẹp xong phòng hắn nó liền đi ra, nhưng trước giờ G một việc hy hữu nữa lại xảy ra đối với công ty hắn, họp đồng hắn để trên bàn đã không có cánh mà bay, mọi việc tưởng chừng như suôn sẻ nếu kí được họp đồng này , mỗi năm có thể thu thêm một khoảng khấm khá nữa nhưng không , hắn nổi cơn thịnh nộ:

-Sáng giờ có ai vào căn phòng này không?

-Dạ không, à mà có nhân viên vệ sinh

-Cái gì ? tôi đã cấm không được ai tự tiện vào phòng tôi dọn dẹp, mà không có sự cho phép của tôi hay sao? Kêu cô Mai lên đây nhanh.

-Dạ thưa sếp tổng.

Bà mama tổng quản mặt tái méc bước vào.

-Dạ thưa , tôi đến rồi đây.

-Sáng người nào dọn dẹp căn phòng của tôi.

-Dạ , à cái ngân nhân viên mới vào.

-Cô nói cái gì? Tôi đã bảo sao?

-Dạ tôi biết lỗi rồi ạ, lần sau sẽ chú ý

-Cái gì? Chú ý là hết sao? Họp đồng tôi bỏ trên bàn không cánh mà bay bây giờ đỗ lỗi cho ai? Mấy người có chịu tranh nhiệm nổi không , biết mất cái này công ty chúng ta mất một khoảng bao nhiêu không? Hắn tực quá lấy giấy tờ văng xuống đấy, ai nấy đều sợ muốn tè ra quần

-Cô gọi cái cô nhân viên đó lên ngay cho tôi.

Hắn bực quá phát ra một câu chửi thề” mẹ kiếp”. Nó thắc măc, chuyện gì mà làm bà mama tổng quản sợ thế nhỉ? Mà tại sao hắn lại gọi cô lên?, vừa lên đến nơi, những âm thanh đổ vỡ , phát ra nghe chói tai, nó bước vào, hắn quát lên:

-Cô đã làm gì với cái họp đồng của tôi?

-Sếp nói gì , tôi nghe không hiểu? họp đồng?

-Cô giả bộ ngây thơ à? Họp đồng tôi bỏ trên bàn nó chạy đi đâu ?

-Tôi không biết, tôi chỉ dọn phòng không hề đụng chạm đến tất cả các thử của anh .

-Hay là cô có thù oán với tôi nên lấy họp đồng đi đốt rồi.

-Này , đừng có bụng ta mà suy ra bụng người, tôi không có lấy, anh không tin thì thôi.

-Cô, cô giọng điệu của cô là nói với sếp lớn à? Thật vô lễ, cha mẹ cô không dạy những cái quy tắc cơ bản nhất à? À quên cô không có cha.

Ngân cố nhịn, hắn đâu biết rằng lời hắn nói ra đã cứa vào trái tim của nó, 4 năm rồi những nỗi mất mát về người cha kính mến đã phần nào vơi đi trong nó, người ta thường nói rằng gia đinh là điểm tựa vững vàng nhất trong cuộc đời mỗi con người, là nơi che chở, nâng đỡ và là nguồn vui lớn lao bất tận , tuy mất cha nhưng nó vẫn mỉm cười nói với mình rằng” ngân à , thế là may mắn rồi” , vì ở ngoài xã hội kia nhiều hoàn cảnh đáng buồn hơn nó rất nhiều.

Nhiều đứa trẻ mồ côi lang thang khắp các nẻo đường, các em bị bắt nạt, bị đói, bị khát , bị người ta chà đạp đánh đập, rồi dần dần các em cô độc, bơ vơ, bị người khác khinh bỉ , tâm hồn héo hon, thật đồng cảm với thân phận của các em, ngân từng thấy một gia đinh nghèo hơn nó rất nhiều và chịu nỗi đau mất mẹ, nhưng mấy em thơ vẫn cười vẫn đùa vì các em còn có cha, nụ cười vẫn tiếp tục nở trên đôi môi

Đời vốn vậy không có hạnh nào là tuyệt đối, những mảnh đời bất hạnh đã tạo nên những mảnh ghép đầy màu sắc cho cuộc sống chúng ta, tạo nên một bức tranh muôn màu muôn vẻ.