Tiếng Gọi Trái Tim

Chương 4



Thứ 2 như thường lệ, ngân mặc trên mình 1 bộ áo dài trắng tinh khôi đồng hành với chiếc xe đạp mà cô đặt cho nó cái tên thân thương là “bé min” , đi nửa đường thì 1 tiếng bùm vang lên hòa cùng tiếng xe cộ vội vã. Thế là xe nó đã thành bệnh binh cần chữa trị kịp thời nhưng đường này không có tiệm nào vá xe. Nó than:

- Min ơi min mày bệnh đúng lúc lắm. Hại tao rồi.

Không còn cách nào khác nó phải dắt bộ đến trường nhưng quãng đường từ nhà trọ tới trường gần 3 km mà đi mới có nửa chặng nhưng giờ thì đã là 6strong5 rồi trễ học là cái chắc. Đang hì hục với chiếc xe đạp thì 1 thanh niên cưỡi xe moto lướt nhanh qua mặt nó, bỗng xe dừng lại ,một niềm vui lại nhen nhói trong lòng nó với mộng tưởng rằng người trên xe đó có ý định giúp mình. Nhưng sự thật quá phũ phàng không ai hết chính là cái tên 3G ấy.

- cái xe nhôm nhựa của cô hết xí quách rồi à .

- cảm ơn vì sự quan tâm hết sức đặc biệt của cậu. 2 mình vốn là 2 đường thẳng song song không có giao điểm sao hôm nay lại có hứng dừng xe lại hỏi bà cô này.

- Cô nghĩ cô là ai ? việc gì tôi làm đều có mục đích , chả là hôm nay tới bàn mình trực nhật tôi “ cố tình” nhắc cô đến nhanh làm thôi không phiền mấy thằng cờ đỏ nó bắt vô sổ ngồi , cuối tuần cô lại bắt dọn nhà vệ sinh thôi.

- Chứ anh không biết làm à việc gì phải bảo tôi.

- thông cảm từ nhỏ đến lớn tôi chưa hề đụng tới cái chổi.

-Hứ đúng là công tử nhà giàu suốt ngày ăn chơi lêu lỏng chả làm ra cái tích sự gì.

Nói rồi hắn lấy xe vụt đi mất, để lại nó với cái mặt đen như nhọ nồi. Đến trường tiếng trống đã điểm giờ vào tiết chào cờ. Nó vội đem xe lại tiệm gần trường rồi lại tiếp tục với sự nghiệp cuốc bộ .Ôi không cổng trường đóng rồi. Nó bắt đầu bật chế độ năn nỉ tỏ ra đáng thương yếu đuối với hy vọng bác bảo vệ kute không rút thẻ đỏ ra khỏi sân thi đấu .

- Em kia biết mấy giờ rồi không?

- dạ thưa em biết ạ , nhưng hãy nghe em giải thích, nước mắt bắt đầu lăn dài lên đôi má nó.

- chuyện là như thế này......... sau một hồi giải thích bác bảo vệ đã rủ lòng thương cho nó 1 cơ hội.

- lần này là lần đầu cũng là lần cuối nghe chưa.

- vâng, tuần mới vui vẻ ạ.

Ôi đây là lần đầu tiên nó tự nhận thấy rằng , cái đứa ít tài nhiều thật ấy lại có 1 khả năng thiên phú là diễn kịch còn hay hơn cả diễn viên đóng thế :v .

Nhưng trách quả dưa ta lại gặp quả dừa. không ai khác chính là bà cô nhũ mẫu của lớp nó.

-Ngân tại sao hôm nay đi trễ?

- dạ thưa cô nó bắt đầu tua lại video hồi nãy diễn xong bật lại cho cô nghe lại . Nhưng không cô này khó tính như bà chằng ý khó mà làm tan chảy lớp băng tuyết ngàn năm kia.

- Thôi stop tôi nghe chuyện này như cơm bữa rồi viện lí do hả . Tôi có kinh nghiệm rồi , nói thật tôi còn nể tình mà tha chứ nói láo với nước mắt cả xấu thì phải tăng gấp đôi.

- Em trực nhật nhà vệ sinh chung của trường 2 ngày cho tôi.Rõ ràng là nó không hề nói láo cùng lắm chỉ màu mè chút thôi. Một điều nhịn chín điều lành

- dạ thưa cô. lần sau em sẽ không đi trễ nưa

-lớp trưởng giữ lớp yên lặng cô xuống phòng hội đồng xíu cô lên

thảo thấy thế liền an ủi :“ đừng lo tao với mày trực chung“. Còn phần hắn thì bị 1 đám con gái bu , những tiếng cười nói inh ỏi xua tan đi cái tĩnh mịch lúc này nhưng những lời nói đầy rẫy ý châm chọc ngân đặc biệt là hắn

- Lớp mình toàn nam thanh nữ tú nhưng không may 1 vịt xấu xí lạc bầy vào đây làm mất cả hình tượng