Tiểu Ách Thú Của Vận Thần

Chương 6: Phiên ngoại



1. Đại điển lập khế ước

Khi những lão thần tiên nhận được tin tức Vận Thần muốn tổ chức đại điển lập khế ước, đều cực kỳ khiếp sợ.

Chúc Duyệt? Đó là ai vậy? Ấy, thì ra là con thú khế ước của Vận Thần.

Khoan đã, vậy chẳng phải con trai/ con gái của ta hết hy vọng rồi sao!

Cho dù là thế nào thì có biết bao nhiêu tiên nam và tiên nữ sau khi biết được tin tức đều lấy nước mắt rửa mặt, Mạnh Gia Trạch và Chúc Duyệt vẫn cử hành đại điển lập khế ước ở điện Thần Long như cũ.

Quân Thụy luyện chế cho hai người hai bộ áo cưới màu đỏ rực, nguyên liệu đều dùng tơ tằm vạn năm tốt nhất để làm. Rượu tiên và linh quả trong đại điển đều được tỉ mỉ chọn lựa, còn mời Thực Thần đến nấu nướng, đủ để thấy Mạnh Gia Trạch đối với lần đại điển lập khế ước này coi trọng cỡ nào.

Những đại lão ngày thường khó có thể gặp được cũng nhộn nhịp đến chúc mừng.

Trong lúc này, Mạnh Gia Trạch nắm chặt tay Chúc Duyệt, bày tỏ lời hẹn thề của mình.

"Ta - Mạnh Gia Trạch tại đây, dùng thần hồn để thề, nguyện cùng Chúc Duyệt kết làm đạo lữ song tu, từ nay về sau đồng cam cộng khổ, luân hồi tương tùy (1), mãi mãi không rời."

(1) 轮回相随: Ý là cùng theo vào vòng luân hồi. Vì vốn dĩ dù khi còn sống có quan hệ thế nào thì khi chết rồi cũng sẽ chia xa, mỗi người sẽ vào một vòng luân hồi khác nhau.

Luân hồi tương tùy! Những thần tiên đang ngồi đều hít sâu một hơi. Người tu đạo không có luân hồi, trừ khi là người có công đức cực kỳ lớn, Mạnh Gia Trạch chỉ dùng một câu "Luân hồi tương tùy" chính là trực tiếp dùng kiếp sau của mình giao cho Chúc Duyệt, cũng có nghĩa là y sẽ chia sẻ công đức với Chúc Duyệt.

Y dùng thứ quý giá nhất của thần tiên đưa cho người yêu của mình.

Chúc Duyệt thật sự cảm động, tuy cậu chỉ mới phi thăng chưa đến một năm, còn chưa biết đến tầm quan trọng của công đức, Mạnh Gia Trạch cũng không nói với cậu, nhưng cậu cũng hiểu được luân hồi tương tùy nghĩa là gì.

Vốn chỉ mong mỏi đời này có thể cùng y ở bên nhau thật lâu, bây giờ cậu lại mong kiếp sau cũng có thể kề cạnh với nhau.

Chúc Duyệt cũng nghiêm túc, mang theo thành kính lớn nhất của mình, mà bày tỏ lời hẹn thề của mình: "Ta – Chúc Duyệt cũng tại đây, dùng thần hồn để thề, nguyện cùng Mạnh Gia Trạch kết làm đạo lữ song tu, từ nay về sau đồng cam cộng khổ, luân hồi tương tùy, mãi mãi không rời."

Khế thành, một tia kim quang giáng xuống, tất cả mọi người đều thấy rõ, lơ lửng trên đỉnh đầu Mạnh Gia Trạch và Chúc Duyệt là một hoa văn hình tròn rất lớn.

"Chẳng lẽ đây là khế ước luân hồi!"

"Sinh thời, vậy mà ta còn có thể nhìn thấy được khế ước luân hồi."

Kể từ đây, không còn ai có thể nghi ngờ tình cảm của họ, cũng không ai dám có ý đồ chia rẽ họ nữa.

Mạnh Gia Trạch cùng Chúc Duyệt nhìn nhau cười, khế ước chủ tớ biến thành khế ước luân hồi, mối quan hệ giữa hai người từ mơ hồ đã trở nên rõ ràng.

Xin chào, đạo lữ của ta.

2. Tiểu thực thần Chúc Duyệt.

Từ khi Thực Thần phát hiện thiên phú linh thực của Chúc Duyệt, liền thường xuyên đến quấn lấy Mạnh Gia Trạch, ông muốn nhận Chúc Duyệt làm đồ đệ, tương lai sẽ kế thừa trù nghệ của mình.

Bản thân Chúc Duyệt cũng thích làm mỹ thực (cho Mạnh Gia Trạch ăn), vì thế hai bên lùi một bước. Chúc Duyệt đi theo Thực Thần học tập, nhưng khi nào học, học bao lâu thì do Mạnh Gia Trạch quyết định.

Vì vậy khi Mạnh Gia Trạch có thời gian rảnh sẽ cùng Chúc Duyệt đi đến nơi của Thực Thần, khi cậu vừa làm xong một món mới thì y sẽ làm người đầu tiên nếm thử.

Cho đến khi trù nghệ của Chúc Duyệt càng ngày càng tốt, người ăn qua linh thực của cậu càng ngày càng nhiều, lúc này mới phát hiện một vấn đề.

Linh lực mà Chúc Duyệt làm chỉ có Mạnh Gia Trạch mới được tùy ý ăn, những người khác ăn qua lập tức sẽ bị xui xẻo, thử một hai miếng thì chỉ hơi xui mà thôi, còn nếu ăn nhiều...vậy thì ngươi tiêu chắc rồi.

Sau khi Thực Thần biết được, liền không bao giờ nhắc tới chuyện để Chúc Duyệt kế thừa trù nghệ của mình nữa, ông lại lần nữa quay lại chăm sóc đại đồ đệ của mình.

Còn chuyện nghiên cứu về linh thực có thể khiến người ta hạnh phúc, Thực Thần vẫn không tìm được điểm mấu chốt, cho đến khi ông chào đón một mối tình ở tuổi xế chiều.

Hai ya, đây chính là hương vị tình yêu, đúng là mỹ vị mà.

3. Hằng ngày

Sau khi cùng Chúc Duyệt ở bên nhau, tòa nhà rộng lớn vốn lạnh lẽo trống trải của Mạnh Gia Trạch liền có rất nhiều đồ vật.

Thêm một cái phòng bếp, đồ vật bên trong còn chuẩn bị đầy đủ hơn cả luyện đan sư. Trong sân ngoài trừ bụi hoa sơn chi lớn, cũng trồng đủ loại linh thực, thậm chí còn nuôi một đàn ong chuyên dùng để lấy mật.

Trong đại sảnh phòng ngủ, khắp nơi đều có thể nhìn thấy những tấm da thú mềm mại, là vì Chúc Duyệt rất thích dùng hình thú lăn lộn trên đấy, Mạnh Gia Trạch cũng thích lôi kéo Chúc Duyệt nằm trên thảm làm vài chuyện không thể miêu tả được.

Khi Mạnh Gia Trạch có việc, Chúc Duyệt sẽ theo y ra ngoài, không thì sẽ ở nhà nghiên cứu món ăn. Khi Mạnh Gia Trạch không có việc gì làm, liền cũng Chúc Duyệt đi đến nơi của Thực Thần, hoặc là ra cửa đi dạo, còn không thì ở nhà dính lấy nhau, sẵn tiện "ức hiếp" Chúc Duyệt một chút.

Tuy rằng mỗi ngày đều làm mấy việc giống nhau, nhưng có ngươi ở bên cạnh, liền cảm thấy rất hạnh phúc.

4. Lời cuối sách.

Mặc dù không có ai nghi ngờ tình cảm của hai người, nhưng cũng có người cảm thấy Chúc Duyệt quá yếu, không xứng với Mạnh Gia Trạch, suy cho cùng thì trong mắt bọn họ, Chúc Duyệt cũng chỉ là một tiểu thực tu chỉ có thể làm thức ăn.

Cho đến một lần đại chiến với tiên ma, Chúc Duyệt cầm lấy vũ khí cùng Mạnh Gia Trạch lên chiến trường, đã làm thay đổi ấn tượng của họ khi nhắc đến cậu: vừa nhỏ bé, yếu đuối, vô dụng lại đáng thương.

Đại chiến tiên ma đến hồi kết, Ma tộc lại dùng thủ đoạn đả thương địch một ngàn tự hại mình 800 mà thả ra hung thần dưới vực sâu.

Ngay cả Mạnh Gia Trạch cũng khó đối phó lại công kích của nó, lại bị Chúc Duyệt biến về hình thú một ngụm nuốt trọn, thành công xoay chuyển cuộc chiến.

"Không sao đâu A Trạch, lần trước em cũng từng nuốt cái này rồi, chỉ là nhỏ hơn so với bây giờ một chút thôi, ngủ một giấc là ổn, lần trước khi em tỉnh lại liền lập tức phi thăng á."

Mạnh Gia Trạch căng thẳng, đại não cũng lộn xộn: Lần trước? Lần trước là khi nào! Phải rồi, có một lần nơi vực sâu cũng bị kẻ ác ý mở ra, khi y chạy đến lại không phát hiện bất cứ dị thường nào, sau khi tu sửa lại lỗ hổng liền đi, chỉ nghĩ là do may mắn. Không ngờ lại bị Chúc Duyệt khống chế được, nhưng lần này...đoán chừng cậu phải ngủ hơn một trăm năm.

Công đức này có thể so với một thần tiên bình thường, Chúc Duyệt đã phải chịu sự dày vò trong lúc ngủ suốt trăm năm để đổi lấy một cuộc sống mới.

Nhưng lần này Chúc Duyệt không ngủ đến một trăm năm, dù sao thì Mạnh Gia Trạch cũng luôn ở bên cạnh giúp cậu chuyển hoá khí tức của hung thần, thần tiên ở mọi nơi cũng cam tâm tình nguyện mà lấy thiên tài địa bảo để trợ giúp y.

Mười năm trôi qua, cuối cùng Chúc Duyệt cũng tỉnh lại. Nhưng Mạnh Gia Trạch lại ôm cậu bật khóc, đó là lần đầu tiên Mạnh Gia Trạch khóc kể từ sau lần thề muốn trở nên mạnh mẽ hơn.

Nhưng từ nay về sau, đã không còn ai dám khinh thường Chúc Duyệt nữa, cho dù cậu không có tiên vị cụ thể thì cũng được mọi người tôn kính.

......

Lại một năm nữa trôi qua.

Mạnh Gia Trạch ôm Chúc Duyệt ngồi ở trên nóc nhà, trong tay tụ một quả cầu ánh sáng trắng, Chúc Duyệt cũng làm theo y.

Từ sau khi tỉnh lại từ mười năm ngủ say, Chúc Duyệt đã đạt được công đức vô lượng, bây giờ cậu đã có thể áp chế thể chất của mình, không còn mang lại vận rủi nữa, nhưng cậu vẫn thích dính lấy bên cạnh Mạnh Gia Trạch.

Hai quả cầu ánh sáng lớn nhỏ thân thiết dựa vào nhau, trong lúc bay lên còn chậm rãi dung hợp, biến thành một quả cầu ánh sáng vô cùng lớn, ở trên không trung cực kỳ đặc biệt.

Khi mọi người nhìn thấy quả cầu kia: Năm nay lại là một năm khoe ân ái của đôi phu phu nhà Vận Thần.

Toàn văn hoàn.

01.08.2022

——————-

*Lời editor: Vậy là thêm bộ nữa hoàn rồi. Cảm ơn các bồ đã theo dõi đến cuối truyện. ―(≧∀≦)ゞ

Hẹn gặp lại ở bộ: ĐỪNG TRÔNG HỔ MÀ BẮT HÌNH DONG do tui edit. ╰། ❛ ڡ ❛ །╯

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!