Tiểu Bảo Bối Của Ilen

Chương 27



"Tôi chỉ nghi ngờ thôi. Và cũng chưa đủ bằng chứng." Minh Dương nhìn cô gái đang xoay lưng ngồi trên chiếc ghế kia,anh thoáng có chút sợ. Khí thế toát ra từ cô gái này bao giờ cũng khiến cho anh kính nể,và cũng không ít nỗi sợ hãi. Cũng đúng thôi,đâu ai biết sau lớp vỏ lạnh lùng nghiêm túc kia chính là một con người đáng sợ,Vương Ngọc Hải Lam của một năm trước luôn dùng sự tàn độc,hung ác làm vũ khí bảo vệ bản thân mình. Để có thể có được chức vụ Ilen,cậu ta chỉ tạm thu lại lớp mặt nạ đó,nhưng anh biết,cái gì đã gọi là bản tính thì nhất quyết không thể thay đổi được,bằng chứng là anh vẫn phải luôn đi thu dọn mấy cái tàn cuộc đáng sợ mà cậu ta để lại.

Nhớ lại mấy chuyện đấy anh chỉ lắc đầu. Khoan đã...vậy nếu Hải Lam biết chuyện anh thích bảo bối của cậu ta...liệu có lột da đầu anh không đây? Hazz,mới nghĩ thôi mà đã thấy toát mồ hôi rồi.

"Nhưng có một chuyện chắc chắn cậu đã biết" Chiếc ghế kia đột ngột xoay lại,khuôn mặt xinh đẹp mọi hôm không không hề biểu hiện một chút cảm xúc nào hôm nay lại dịu dàng cười với anh,gằn mạnh từng tiếng một "Thiên Ân là của tôi."

"Điều tra cô ta đi,tìm cho bằng được mới thôi." Vương Ngọc Hải Lam nhắm mắt tựa vào lưng ghế,không để ý chàng trai phía trước nữa.

Minh Dương thở ra một hơi,anh cảm nhận được từng đợt khí lạnh đang bao quanh cơ thể của mình. Cậu ta quả nhiên biết.

"Tôi biết rồi,Ilen."

- -------------------------

Thiên Ân sau khi đã hạ sốt liền lót tót chạy qua phòng làm việc của Vương Ngọc Hải Lam,mới bước vào liền bị chị túm được ôm vào phòng trong.

"A...đau em..." Người nào đó vừa bị thả phịch xuống giường liền lập tức ai oán.

Vương Ngọc Hải Lam không thèm để ý,hạ người nằm đè lên thân cô,trực tiếp phủ lên đôi môi ngọt ngào đang hé ra như vẫy gọi chị đến khai phá.

"Ưʍ..." Vẫn như mọi lần,Thiên Ân lúc nào cũng chịu thua trước nụ hôn đầy tính chiếm đoạt này,chỉ có thể mặc cho người ở trên muốn làm gì thì làm,có điều cô cảm thấy hôm nay chị có vẻ gấp gáp hơn mọi lần.

Chiếc lưỡi tinh quái nhanh chóng tìm được đường trườn vào khoang miệng cô,tham lam mút hết chất ngọt vẫn luôn luôn làm chị mê luyến,môi lưỡi dây dưa không ngừng. Đột nhiên Vương Ngọc Hải Lam tách khỏi môi cô,làm cho cơ thể nhỏ bé phía dưới có chút tiếc nuối.

Vương Ngọc Hải Lam thu hết những biến đổi trên gương mặt cô vào mắt,nở nụ cười không đứng đắn với cô "Thế nào?"

Thiên Ân hiển nhiên đang cực kì khó chịu,cơ thể nóng một cách bất thường,cô muốn chị tiếp tục chuyện ban nãy a... Con người đáng ghét này đừng có lựa ngay thời điểm lại keo kiệt với cô chứ.

Cô bắt lấy cổ áo chị,kéo kéo xuống,giọng kèm theo chút nức nở "Hôn em...xin chị đấy..."

Vương Ngọc Hải Lam bật cười,muốn đùa giỡn với cô chút nữa,nhưng cuối cùng vẫn là không đành lòng nhìn cô khó chịu,lại một lần nữa cuối xuống hôn lên môi cô. Nụ hôn dần dần chuyển đến cổ,chị lần cởi đi hàng nút áo của cô,hôn lên xương quai xanh quyến rũ của cô,từng tấc từng tấc bắt đầu lưu lại dấu ấn của riêng chị. Vương Ngọc Hải Lam hài lòng nhìn tác phẩm mà mình đã để lại,tầm mắt lại cố tình nhìn xuống hai vật thể mềm mại đang nằm gọn trong cái áo ngực trắng mỏng manh quyến rũ của cô,hơi thở lại trở nên rối loạn,lần này nhất định phải hoàn thành chuyện tốt lần trước đang dang dở mới được.

Cô đang ngọ nguậy liên tục vì phải chịu những kíƈɦ ŧɦíƈɦ bất ngờ từ chị,mặt cô đỏ bừng,cảm giác có cái gì đó đang chảy ra bên dưới của cô. Đột nhiên phía trước lạnh toát,nhìn thấy chị đang cầm cái áo nhỏ của cô vứt xuống đất,khuôn mặt đã đỏ nay càng đỏ hơn,lập tức lấy tay che phía trước ngực mình,không cho chị nhìn.

Vương Ngọc Hải Lam đang thưởng thức cảnh đẹp,hiển nhiên là không thể chấp nhận,dùng sức lấy hai tay của cô ra,không hề ngần ngại mà nhìn thẳng vào. Hai quả hồng đậu vì nãy giờ chịu không ít kíƈɦ ŧɦíƈɦ mã dựng đứng thẳng lên như khiêu khích sự nhẫn nại của chị,Vương Ngọc Hải Lam cảm nhận có dòng điện vừa chạy xẹt qua người,máu nóng bắt đầu tuôn trào,hôm nay quyết định không nhịn nữa,nhất định phải ăn sạch cô. Minh Hoàng Thiên Ân,em phải là của tôi,từng tấc trên cơ thể đều phải thuộc về tôi.

Vươn tay nắm lấy một bên của cô xoa lấy,cảm giác căng tròn,mềm mại khiến chị vừa chạm đến đã không muốn buông tay.

"Ưʍ...đừng mà..." Cô nắm lấy tay chị,muốn phản kháng nhưng một phần nào đó trong người lại không muốn dừng,cảm giác vừa xấu hổ vừa thoải mái khiến cô không kìm được mà phát ra những thanh âm mềm mại,mê luyến người khác vô cùng. Vương Ngọc Hải Lam ngậm lấy quả hồng đậu của cô,tay cũng không quên nhiệm vụ xoa lấy bên còn lại.

Thiên Ân luồn tay nắm lấy tóc Vương Ngọc Hải Lam,sự ngại ngùng đã bị du͙ƈ vọиɠ nuốt trôi mất,bây giờ cô chỉ muốn được giải thoát khỏi sự khó chịu này.

Cảm nhận được cô gái nhỏ dưới thân đã ngầm đồng ý mình,Vương Ngọc Hải Lam đưa tay lần xuống phía dưới,cởϊ qυầи dài của cô ra,nhìn nhìn chiếc qυầи иɦỏ bên trong đã sớm ướt một mảng lớn,vô thức bật cười,nâng người liếm lỗ tai nhỏ nhỏ của cô,người bên dưới lập tức run lên bần bật.

"A...a...chỗ đó..."

"Bảo bối,em ướt rồi."

Thiên Ân hôn lên môi chị,không muốn chị nói nữa,cô xấu hổ muốn độn thổ rồi. Vương Ngọc Hải Lam vẫn không ngừng liếm tai cô "Bảo bối,gọi tôi Lam.".

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

"Lam." Người nào đó gọi ngọt ngào.

Vương ngọc Hải Lam hôn cô,tay cởi đi tầng phòng thủ cuối cùng trên người cô.

Cô xấu hổ nhìn chị. Khi đến đây cô chưa hề chuẩn bị tâm lí cho chuyện này,cô không biết mình nên làm thế nào,nhưng cô chỉ biết một chuyện,cô yêu chị,yêu rất nhiều,yêu đến mức muốn trở thành người của chị,duy nhất một mình chị,như vậy là đủ rồi.

Vương Ngọc Hải Lam hướng vào giữa hai chân,hôn lên vùng nhạy cảm của cô,ngậm lấy hạt đậu đang cương cứng lên vì kíƈɦ ŧɦíƈɦ,liên tục ma sát. Thiên Ân run lên từng đợt,cảm giác suиɠ sướиɠ dần chiếm trọn tâm trí cô,bây giờ cô khao khát chị hung hăng chiếm lấy cô,khiến cô trở thành của chị mãi mãi.

Hạt đậu sưng đỏ lên bởi sự tận tình chăm sóc của Vương Ngọc Hải Lam,nước tình ra ướt một mảng lớn drap giường. Nhẹ nhàng cho một ngón tay vào trong cô,lập tức cô gái nhỏ ở trên dưới giật nảy người,ngón tay di chuyển chần chậm,đến khi gặp một lớp màng mỏng liền dừng lại,Vương Ngọc Hải Lam có chút lo lắng,chần chừ không biết có nên đi vào không. Nhóc con nhõng nhẽo này chắc chắn là sợ đau,liệu cô có chịu được hay không?

Thiên Ân cảm nhận rõ sự lo lắng của chị,cô khẽ cười,kéo cổ áo của chị lên,nhìn thẳng vào mắt chị "Lam,em yêu chị."

Vương Ngọc Hải Lam mỉm cười,an tâm tiến ngón tay vào trong cô.

Thiên Ân hét lên một tiếng đau đớn,nước mắt lập tức rơi xuống,cô biết lần đầu là rất đau,không ngờ lại đau đến mức cô không thể tưởng tượng nổi. Cứ như là cơ thể bị xé rách đi vậy.

"Cố gắng một chút,sẽ hết đau." Vương Ngọc Hải Lam vẫn nhẹ nhàng an ủi cô,ngón tay vùi trong cô vẫn chưa hề động,sợ làm cô đau.

Dần dần,cảm giác đau rát đã biến mất,chỉ còn lại sự kɦoáı ƈảʍ,biết cô đã hết đau,ngón tay bắt đầu ra sức hoạt động,ra vào cơ thể cô như vũ bão làm nước tình văng ra tung toé. Cô bấu chặt lấy áo chị,miệng không ngừng gọi tên Vương Ngọc Hải lam.

"Lam...Lam...ưʍ...không chịu nổi...em không chịu nổi nữa...aa..." Thiên Ân sau khi lên đỉnh núi liền muốn ngủ,cô không biết làm chuyện này lại tốn sức như vậy,cơ thể mệt mỏi muốn chết. Nhưng người ở trên làm gì cho cô đầu hàng sớm như vậy,Vương Ngọc Hải Lam đút thêm một ngón tay nữa vào,tâm trạng hưng phấn tột đỉnh làm tiếp hiệp hai.

Thiên Ân sau ba lần lên đỉnh cơ thể rã rời nằm ru rú trong lòng Vương Ngọc Hải Lam.

"Tránh xa La Dương Ngọc Yên ra,đừng giao du với cô ta." Vương Ngọc Hải Lam vuốt mái tóc dài của cô,nhìn bảo bối mệt lã nằm trong lòng mình,có chút đau lòng.

Thiên Ân dụi cặp mắt mơ màng muốn ngủ của mình "Tại sao chứ? Bạn ấy rất tốt với em,chuyện lần trước chỉ là tai nạn ngoài ý muốn thôi,chị đừng hiểu lầm tội người ta."

"Cãi lời tôi?" Vương Ngọc Hải Lam nhíu mày,một lần nữa nằm lên người cô,buông ra ngữ khí đầy đe doạ.

"Không...không phải...ý em là..."

"Cho em suy nghĩ lại,nên nhớ,cũng chỉ vì bảo vệ cho em thôi,nếu không nghe lời chúng ta liền làm tiếp ván nữa." Vương Ngọc Hải Lam nói là làm,một tay bắt lấy bộ ngực no đủ của cô,bắt đầu xoa nắn,chị có cảm giác mình nghiện cảm giác này rồi.

"Không...em mệt lắm rồiiiiiiiiiii..."

Tiếng cô gái nhỏ đáng thương tội nghiệp không ngừng vang lên khắp phòng. Coi bộ ngày hôm nay sẽ không trôi qua một cách dễ dàng rồi.

P/s: Hĩx T.T sorry mấy bạn xinh đẹp,ra chap trễ,tại au bị ngu phần viết H,cả tuần nghiên cứu cuối cùng viết vẫn không ra gì,đọc mà thấy dở thì nói với au nha,để au rút kinh nghiệm T.T