Tiểu Bảo Bối Của Ilen

Chương 44



Mặc kệ hết thảy,mặc cho du͙ƈ vọиɠ và dằn vặt đang điên đảo tra tấn tâm trí cả hai người,không kịp nằm lên chiếc giường sang trọng mềm mại mà tựa ngay vào cánh cửa ôm hôn đến cuồng nhiệt.

"ừm...Lạc Hy...ah...nhanh một chút nữa...em sắp không chịu nổi..." Thân thể sớm đã mềm nhũn,lại bị cơ thể phía trước áp sát không còn kẽ hỡ,chỉ còn biết dựa cả phần trên cơ thể vốn đã không còn một mảnh vải vào cánh cửa gỗ khắc hoạ tinh xảo sau lưng,cảm giác lạnh lẽo bỗng truyền tới khiến cô nhíu mày,có điều cơ thể người phía trước lại thật nóng,cô không tự chủ bám sát lấy,như muốn nhập lại làm một,không bao giờ rời xa.

Trần Lạc Hy thấy cô cứ từng bước dính chặt vào người nàng,còn luôn miệng thở dốc,phả từng đợt hơi nóng vào cổ nàng khiến chỗ đó ngứa ngáy cả lên. Vội vàng xoa nắn hai đầṳ ѵú sớm đã kiêu ngạo dựng thẳng,tham lam cuối xuống hôn một ngụm lên điểm đỏ,tay còn lại vuốt ve hai bờ mông săn chắc.

Đứng dậy mở khoá quần cho cô,kéo chiếc quần dài lẫn qυầи ɭóŧ vướng víu quăng xuống đất,trực tiếp ôm bỗng cô lên giường.

Bị lực tác động mạnh mẽ đáp xuống giường,mặt cô đỏ lên,mái tóc dài tán loạn bung xoã,cơ thể trần truội lộ ra từng đường nét khêu gợi,cái bụng nhỏ phẳng lì,hai bầu ngực vì nhịp thở gấp mà nhấp nhô lên xuống. Trần Lạc Hy nuốt nước miếng,hận không thể đem cô nuốt chửng vào bụng. Sao trên giường lại mê người như thế này chứ? Yêu tinh! Em là yêu tinh.

Chồm người hôn ngấu nghiến lên môi cô,rồi lại cuối đầu,há miệng ngậm lấy một bên ngực mà nhây nhây cắn cắn.

Cô trân người,kɦoáı ƈảʍ do Trần Lạc Hy mang tới giúp cô một phần nào xoa dịu sự bức bối đang hành hạ,nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ,bên dưới...quả thực rất ngứa. Để tự cứu lấy mình,cô vươn tay xuống khu vực ẩm ướt kia,lại bị cánh tay ai kia bắt lại.

"Chưa có sự cho phép của tôi,ai cho em tự ý hành động." Trần Lạc Hy bất mãn cắn mạnh lên đỉnh hồng đậu,bá đạo cảnh cáo,từ giờ cơ thể này đã là của nàng,chỉ có nàng mới có thể tuỳ ý chạm vào,ngay cả cô cũng không được nha.

Tuy là nói vậy,nhưng chính nàng cũng bắt đầu không nhịn được nữa. Dùng tay nâng hai đùi Phong Linh lên cao,đập vào mắt là bộ vị xinh đẹp chưa một ai chạm qua,vì những kíƈɦ ŧɦíƈɦ ban nãy mà đã sớm lầy lội,mật dịch chảy ra không ngừng,ướt đẫm tấm drap giường mới toanh.

Trần Lạc Hy bỗng dưng hít thở không thông,mắt như bị bỏ bùa mà dán chặt vào hai cánh hoa đang nở rộ như chào mời nàng,không suy nghĩ áp miệng vào,đưa đầu lưỡi vô bên trong,tận tình hút lấy.

"A...a..." Cơ thể như tê dại,tiếng rêи ɾỉ chỉ chờ khoảnh khắc này mà bật ra khỏi miệng. Cô luồn tay vào mái tóc nàng,ấn sát vào,cô muốn nhiều hơn nữa.

Mật dịch theo đầu lưỡi chảy ra ngoài,dính cả vào mặt Trần Lạc Hy,nàng cũng không ngần ngại mà liếm hết,trong lòng còn cảm thán của cô thật ngọt. Thấy bên dưới đã đủ ướŧ áŧ,nhanh chóng ngồi bật dậy,tuột chiếc quần ra khỏi chân,áp phần cũng đang ẩm ướt của nàng chạm vào bộ vị xinh đẹp của cô,ngả người lên phía trước,chống hai tay lên thành giường,bắt đầu ra sức nhấp mạnh,đưa đẩy liên hồi.

Phong Linh không còn hơi sức mà ngượng ngùng lúc này,chỉ biết bấu víu vào vai Trần Lạc Hy mà thở dốc,hai khoả ngực cũng theo tiết tấu mà nhấp nhô.

"Ư...a..nhnh...nhanh quá...Lạc Hy,chậm một chút...ahh~...em sắp chết...ôhh...em sắp bị chị bức đến chết..."

Khoé miệng khẽ nhếch lên,xem cô đang rêи ɾỉ dâm đảng như thế nào kìa,đây có phải là người mà cách đây không lâu vẫn còn bảo sẽ không bao giờ dưới thân nàng mà thoả mãn không vậy? Em là đồ lừa gạt.

"Tiểu yêu tinh..." Trần Lạc Hy nhấp mạnh từng hồi một,còn liên tục cọ xát hai vùиɠ ҡíи vào nhau,vừa nhấp vừa đưa tay cởϊ áσ sơ mi trên người,giải thoát mình khỏi mấy thớ vải phiền toái. Cảm nhận bộ vị của cô đang dần nóng lên,biết cô sắp tới,phát điên chạy nước rút,đẩy mạnh thêm chừng chục cái.

"Thoải mái sao? Lớn tiếng lên,tôi muốn nghe giọng em."

"Aaaa..." Phong Linh không chịu nổi tra tấn mê hồn này,mỗi lần bên dưới bị người kia điên cuồng va chạm tới liền phát run,nước mắt không nhịn được mà rơi xuống "ưʍ...thoải...thoải mái...ừm...Lạc Hy...Lạc Hy...a..."

Rốt cuộc,cả hai cũng đạt tới đỉnh. Trần Lạc Hy thoả mãn nằm sụp xuống đè lên người Phong Linh,rà lưỡi liếm vành tai cô,lại hôn lên vùng trán đổ mồ hôi,mỉm cười gian tà.

"Vật nhỏ,chỉ vừa mới bắt đầu thôi."

Cơ thể vừa mới qua cao trào,nhất thời còn chưa kịp phục hồi,lại cảm nhận có hai ngón tay đang nhây nhây vị trí mẫn cảm,còn liên tiếp đánh vòng,ngụ ý muốn đi vào,bất quá Phong Linh còn không định cự tuyệt,cơn khát tình lại đang bắt đầu dâng lên khiến bên trong của cô trống rỗng đến đáng thương.

Vì đã từng trải qua,Trần Lạc Hy biết cảm giác lần đầu tiên sẽ đau đến tê tâm phế liệt,nhưng vẫn kiên quyết đút vào tận hai ngón. Cô tất cả cũng chỉ vì thuốc mới ngoan ngoãn nằm dưới thân nàng cho nàng chiếm đoạt,nếu đã vậy,tôi phải khiến cho em cảm thụ sâu sắc sự đau đớn này,để em khắc cốt ghi tâm,rằng chính đêm nay,em đã thuộc về tôi.

Hai ngón tay chui vào trong mật động chật hẹp,nhìn vẻ mặt cô căng thẳng muốn khóc,liền dịu dàng hôn lên môi cô,tay không thương xót một phát ấn sâu vào.

"A." Phong Linh kêu lên một tiếng. Cô đau đến cắn môi bật máu,bên trong bị xé rách,hệt như ai đó cầm dao một đường rạch sâu vào vậy.

Trần Lạc Hy liếm lên cánh môi đang chảy máu của cô,hôn lên đôi mắt đang nhắm chặt vì đau đớn. Ổn rồi. Chỉ một lần này thôi,sau này tôi sẽ không bao giờ để em phải chịu khổ đau nữa.

Nhìn sắc mặt cô một hồi,biết cô đã hết đau,hai ngón tay bắt đầu di động,nhưng hoa huy*t lại chật hẹp đến không ngờ,mỗi lần nàng rút ra,các thớ thịt bên trong lại hút chặt lấy tay nàng như không muốn thả ra "Ngoan. Thả lỏng. Em kẹp chặt như vậy thì tôi không thể thoả mãn em được đâu."

Cô ngoan ngoãn nghe lời. Trần Lạc Hy như bắt lấy thời cơ,đẩy nhanh vào,dùng sức đâm mạnh vào trong cô,mật dịch chảy đầy ra giường theo mỗi lần nàng ra vào.

"A...ân...nhanh...nhanh một chút...a...em sắp..." Phong Linh không chịu nổi tiết tấu,hai chân tìm kiếm điểm tựa vòng qua eo Trần Lạc Hy mà quấn chặt,nâng người ôm lấy cổ nàng,lần tìm đến đôi môi nóng bỏng hôn lên "hôn em...mau hôn em..."

Trần Lạc Hy hôn cô,đưa đầu lưỡi vào bên trong mà tàn phá bừa bãi,tay cũng không quên nhiệm vụ càng kịch liệt đâm đến tận nơi sâu nhất. Cảm nhận cơ thể người trong lòng đang giựt lên liên hồi,hai ngón tay cũng bị kẹp chặt lại như muốn cắt đứt,một dòng nóng hổi phun ra,chảy dài ra tay nàng,rơi từng giọt xuống drap giường.

Nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường,tay cũng rút ra,mệt mỏi nằm sang bên cạnh,ánh mắt lại trầm xuống vài phần. Vừa định chìm vào suy nghĩ của mình thì người kia lại không an phận mà dụi dụi vào bả vai nàng. Phong Linh leo lên người Trần Lạc Hy,cầm tay nàng đặt vào đoá hoa vẫn còn ướt đẫm dịch tình,khuôn mặt không giấu được sự mê ly. Cô vẫn còn rất muốn,nơi này vẫn còn khao khát muốn nàng chạm vào.

"Lạc Hy,mau cho vào,xin chị đấy."

Trần Lạc Hy một hơi thở dài,yêu thương hôn môi cô. Nếu...không phải do thứ thuốc đó,em có cầu xin tôi như vậy không? Hay là chỉ đến sáng mai thôi,em sẽ dùng ánh mắt khinh thường,ghê tởm nhìn tôi. Biến tôi trở thành kẻ hại đời em,huỷ hoại tương lai của em.

Ây,đêm dài thật đấy,vậy mà chỉ chất đầy thương tâm.