Tiểu Binh Truyền Kỳ

Chương 36: Gặp gỡ



Cổ Long Vân tinh hệ, ngoài không gian vũ trụ. 1 trạm không gian trọng yếu đang lơ lửng trong không gian, trọng yếu đến nỗi nếu mất đi trạm không gian này thì cả Cổ Long Vân tinh hệ sẽ rơi vào hỗn loạn. Trạm không gian này có tên là Vạn La liên bang Cổ Long Vân tinh hệ tinh hoàn vệ thính.

Lúc này bên cạnh trạm không gian đang trôi nổi trong tinh không có 1 tủ kim loại lập phương cực lớn dài 10km, một tiểu phi thuyền đang từ từ bay đến trước tủ kim loại rồi sau đó bay lùi đem tủ đó móc vào cổng kết nối dưới bụng của mình rồi dừng lại.

Nhân viên trạm không gian mặc dồng phục lam sắc, cánh tay phải in 1 biểu tượng hình tam giác có 1 dòng chữ “ điều khống viên “ hình tròn bao quanh nghe được loa truyền ra tiếng: “ liên kết xong “. Lời nói vừa dứt hắn lập tức ấn nút, máy tính liền phát ra âm thanh: “ Đã quét xong lần cuối, trong số rác rưởi không phát hiện sinh mạng, có thể phóng “

Bên ngoài, phi thuyền kéo tủ kim loại sau khi âm thanh chấm dứt liền khởi động động cơ kéo tủ kim loại to lớn hướng phương xa bay tới.

Điều khống viên của trạm không gian thấy phi thuyền dời đi liền quay vào micro nói: “ Mau đưa khối rác rưởi mới chuẩn bị cho tốt vào, phía sau thuyền rác ngập lên rồi “

Theo lời hắn nói, trạm không gian vươn ra vô số cánh tay máy cực lớn, mỗi cánh tay máy mang theo 1 tấm kim loại lớn nhanh chóng ghép chúng lại 1 chỗ. Chỉ chốc lát 1 cái tủ kim loại lớn đã trôi nổi trong không gian.

Tủ kim loại lớn vừa hoàn thành, trạm không gian liền mở cửa phóng phi thuyền, 1 đám phi thuyền liền phóng ra. Đám phi thuyền này ngoại hình không giống phi thuyền thông thường,

Thân thuyền to lớn, ngoài dấu hiệu vòng tròn lục sắc bao ngoài dấu hiệu hình tam giác còn có 1 cái bụng cực lớn. Đám phi thuyền đi vào cái tủ kim loại duy nhất không có nắp phía trên, mở phi thuyền để bụng mở ra đem vật mà chúng chỏ trong khoang trút vào rồi bay về.

Khu vực không gian Cốt Long Vân tinh hệ, khi tiểu phi thuyền vũ trụ đang kéo hộp kim loại đó đi. trong phi thuyền chỉ có 2 vị phi công đều mặc đồng phục lam sắc. 1 người trung niên khoảng 40 tuổi cắn 1 điếu thuốc ngồi ở ghế trên, 2 chân vắt chéo lên bàn điều khiển, tay cầm bút đang ghi chép

Người còn lại là 1 thanh niên khoảng 20 tuổi, đầu đội mũ bảo hộ vừa ngân nga 1 giai điệu vừa lắc lư cái đầu ngồi ở ghế hoa tiêu, hắn không cầm cần điều khiển vì đã thiết lập chế độ bay tự động. Từ tai nghe trong mũ vọng ra tiếng âm thanh yếu ớt, có thể thấy hắn đang thưởng thức âm nhạc.

Không biết qua bao lâu trên màn hình xuất hiện 1 tinh cầu hồng nhạt, vừa thấy màu sắc tinh cầu đã biết là 1 tinh cầu không ổn định, không thích hợp cho con người ở. Nhưng đáng ngạc nhiên là ngoại trừ phi thuyền kéo hộp kim loại to lớn đó ở phía xa đồng dạng cũng có 3-4 phi thuyền đang hướng tinh cầu bay đến. Người trung niên nhìn thấy hình ảnh đám phi thuyền bèn hạ chân xuống, vớ lấy bàn phím gõ lên đầu thanh niên, hắn dường như đã quen với việc này nên không phản ứng gì, tay ấn lên nút điều khiển trên đài khống chế.

“ Hải, lão nhị, hôm nay đổ xuống chỗ đấy hả? “ Trung niên nhìn màn hình rồi quay lại nói với thanh niên.

Trên màn hình cũng là 1 người trung niên mặc đồng phục màu lam, nghe thấy vậy liền cười nói: “ Còn đổ đi đâu được nữa đây? Chỗ cũ thôi. à mà sao hôm nay các người kéo nhiều rác vậy? đúng ra nơi đó đã biến thành hành tinh quân sự thì không còn rác dân dụng nữa chứ? “

Trung niên nhân còn chưa trả lời thì thanh niên đã cắt lời: “ Không chuyển thành hành tinh quân sự thì mỗi tháng cũng chỉ có khoảng 1 khối rác, vừa chuyển thành hành tinh quân sự thì hàng tháng rác cứ ùn lên, bây giờ khoảng 10 khối 1 tháng rồi “

Người kia nghe vậy thấy bất ngờ nên hỏi: “ Tại sao?”

Trung niên nhân bất mãn trừng mắt nhìn thanh niên, quay lại màn hình nói: “ Có biện pháp gì đây, khu vực này mấy tháng nay đều trong trạng thái chiến tranh, hao phí vật tư căn bản quá lớn. Lần này trong số rác rưởi có cả xác của chiến hạm huấn luyện nữa. Hiện nay là 10 khối rác, nếu trong chiến tranh chắc phải lên đến 100 khối rác mất. “

Trung niên ở phi thuyền kia cũng bĩu môi nói: “ Quân bộ cũng thật lãng phí, quân hạm huấn luyện cũng không sửa chữa mà trực tiếp bỏ đi “

Thanh niên không nhịn được ngắt lời: “ Đại thúc, cái bọn họ có chính là tiền a, đối với bọn họ thì mất thời gian sửa chữa chi bằng bỏ tiền mua 1 cái mới nhanh hơn a, hơn nữa đám sỹ quan còn có thể có tiền hoa hồng nữa “

Trung niên bên cạnh liền phẩy tay nói: “ Tiểu hài tử thì biết gì mà tham gia, lúc này là chuẩn bị chiến tranh, trực tiếp mua tàu mới sẽ không làm giảm bớt chiến lực. Hơn nữa hiện nay vụ Nạp Cáp Mỗ câu kết với thương nhân buôn vũ khí đang ầm ĩ xôn xao, đám sỹ quan lúc này sao dám ăn hoa hồng đây? Trực tiếp đem tàu mới về còn hơn là mất tiền xử lý đám rác kim loại khổng lồ này “

Thanh niên bĩu môi nói: “ Đấy là chú không biết thôi, hội nhà báo phát hiện đám chiến hạm tự đi bị bọn họ phái ra tiền tuyến là không còn chứng cứ đấy thôi. Cháu có thằng bạn làm sai vặt ở cục quân nhu cho biết có những chiến hạm còn hoàn hảo không tổn hao gì bị bọn họ biên chế lại thành tân quân hạm đem đến đây, hơn nữa cũng không dùng làm tàu huấn luyện mà trực tiếp dùng pháo laser bắn vài phát biến chúng thành rác rưởi. Hắn còn nói trưởng quan phụ trách quân nhu mấy ngày nay đang ở tại cao cấp tửu lâu ăn uống hưởng lạc nữa “

Hai trung niên nghe vậy nhất thời bất bình, người ngồi cạnh thanh niên thở dài nói: “ Hiện tại quân bộ liên bang cùng chính phủ ngày càng hủ bại, đầu tiên là tướng 4 sao vì con trai mà chiếm công lao cuả anh hùng, rồi đến việc tổng thống cấu kết cùng gian thương ăn hối lộ. Như vậy liên bang sao có thể ngăn cản sự xâm lăng của Ngân Ưng đế quốc? “

Trung niên kia nghe vậy cũng nói: “ Tầng lớp trên hủ bại chúng ta không nói được đâu, chúng ta chỉ là dân đen, có thể đảm bảo gia đình an ấm là đủ. Sau này đế quốc xâm lăng thì sao? Mặc kệ là chế độ nào, chỉ cần có thân phận dân chúng chứ không phải nô lệ là được “

Nói đến đây ông ta hình như phát hiện gì, cười nói: “ Ta điều khiển phi thuyền đến chỗ đổ cũ, hẹn gặp sau nhé “ nói xong liền tắt máy liên lạc.

Lúc này thanh niên cũng xem xét số liệu rồi nói: “ Chúng ta cũng nhanh đến điểm đổ đi “

Đại thúc gật đầu nói: “ Ừ, đổ nhanh rồi quay về làm 1 ly thôi “

“ Tốt “ thanh niên hưng phấn gật đầu, chuyển chế độ từ điều khiển tự động sang thủ công, cẩn thận điều khiển phi thuyền tiến lại gần tinh cầu màu hồng. Phi thuyền nhẹ tiến vào vùng trọng lực của tinh cầu rồi khéo léo quay đầu thả thùng kim loại ra làm thùng kim loại bay tiếp vào tinh cầu theo quán tính còn phi thuyền cũng ly khai nơi đó.Chỉ chốc lát thùng kim loại tiến vào tầng khí quyển làm bốc lên 1 tầng lửa bên ngoài rồi rơi xuống mặt đất.

Mỗi một tinh hệ đều có những tinh cầu rác này, vì tính không ổn định nên nó được sử dụng để vất rác, mà tầng khí quyển lớn cùng trọng lực cao sẽ đảm bảo rác rưởi không trôi dạt vào vũ trụ. Mặc dù các hành tinh đều có khu xử lý rác nhưng các loại rác kim loại cỡ lớn và khó tan chảy đều bị đưa đến đây. Ai bảo đây là thời kỳ vũ trụ, dễ dàng khai thác được kim loại nên thay vì mất công tái chế kim loại thì chế tạo mới còn hơn.

Mặc dù mỗi tháng 1 lần vận chuyển rác thải đi vất cũng mất nhiều phí tổn nhưng đảm bảo môi trường sống tốt và làm sạch thông đạo vũ trụ nên người dân và chính phủ đều đồng tình chịu phí tổn này. Hiện nay là thời đại vũ trụ không còn ai đem vất rác ra không gian nữa vì như vậy sẽ làm cản trở thông đạo không gian, mà tinh cầu rác như vậy lại phi thường dễ tìm, không có giá trị sinh tồn thì không dùng làm tinh cầu rác thì còn làm gì nữa đây? Đây là điều mà tất cả dân chúng đều hiểu.

Thùng kim loại chứa 10 khối rác đã bị tầng khí quyển đốt cháy vỏ ngoài, rác rưởi bên trong như thiên nữ tán hoa văng xuống mặt đất. Không có biện pháp, thùng chứa rác đều là chế tạo không đáng tiền, dùng 1 lần là bỏ, căn bản không chịu được lực ma sát với khí quyển nên rác bị đốt cháy 1 phần còn lại là rơi xuống, tất nhiên trong khi đốt cháy có sinh ra cái gì độc hại cũng không ảnh hưởng đến tinh cầu.

Vì vậy tinh cầu rác này khắp mặt đất đều là rác kim loại, tất nhiên chúng không phải không tổn hao gì mà chỗ thì bị mưa axit hòa tan, chỗ thì bị nhiệt độ cao hòa thành 1 khối nhưng đa phần là rơi chồng lên nhau tạo thành núi rác. Dân chúng thấy cả tinh cầu rác đều có kim loại cũng không lấy làm ngạc nhiên nhưng 1 tinh hệ có bao nhiêu tinh cầu như vậy thì lượng rác mỗi tháng nhiều khủng khiếp như thế nào chứ

Tại núi rác kim loại dưới mặt đất có thể thỉnh thoảng bắt gặp một vài xác chiến hạm đã biến dạng và mục nát do môi trường, do bị va đập bởi rác mới từ trên trời rơi xuống và do một số cục năng lượng chưa được loại bỏ phát nổ. Loại rác này phân bố trên bề mặt tinh cầu có vài chục xác khác nhau, tất cả đều bị biến dạng, mục nát.

Khi 1 thùng rác kim loại mới rơi xuống, thân mật tiếp xúc với núi rác, các mảnh kim loại nhỏ sẽ bị văng ra hòa cùng với bụi mù mịt che khuất 1 khoảng tinh cầu, mà xác quân hạm khổng lồ rơi xuống càng kinh thiên động địa. Nhưng chỉ có 3 xác quân hạm tiếp đất, cái thứ 4 khi sắp sửa chạm đất là 1 chiến hạm nhỏ cỡ tuần dương hạm lại đình chỉ việc rơi tự do, hơi nghếch mũi lên 1 chút, mặc dù không thể tránh khỏi lực hấp dẫn nhưng cũng từ từ rơi xuống càng lúc càng xa núi rác, tránh khỏi bị va đập với núi rác.

Quân hạm này thò từ đằng sau vô số phiến kim loại, thân hạ trên núi rác như đỗ tại cảng vũ trụ. Khi các mảnh kim loại và bụi bặm lắng xuống, cả tinh cầu rác chìm vào tĩnh lặng nhưng sự im lặng này không kéo dài lâu. 1 chuỗi âm thanh kim loại truyền ra từ trong quân hạm. 1 hồi âm thanh khó nghe vang lên rồi sau đó 1 cánh cửa kim loại mở ra từ thân quân hạm tạo ra 1 động khẩu. từ trong đó bước ra 1 nam tử cao lớn trọc đầu, mặc bộ quần áo đen và đeo kính đen.

Bất kỳ nhân loại nào mà thấy nam nhân này từ trong xác chiến hạm mở đường chui ra đều sẽ ngạc nhiên vì hắn không mặc đồ bảo hộ vũ trụ, không có sự bảo vệ của chức năng phòng hộ quân hạm lại có thể sống sót khi xuyên qua khu vực tử ngoại cực kỳ mãnh liệt của tinh cầu này.

Nam tử đầu trọc bỏ kính xuống, có thể thấy hắn không có ánh mắt của người bình thường, thay vào đó là ánh mắt lục sắc, hơi nhìn kỹ bên trong còn thấy kết cấu kim loại nữa. không nghi ngờ gì hắn là robot, điều này có thể giải thích tại sao hắn không cần mặc đồ bảo hộ vũ trụ. Hắn nhìn trước mắt mình một thế giới kim loại không khỏi há miệng cười lớn: “ hắc hắc, ta biết nhân loại đều định kỳ vứt bỏ kim loại nên đã làm 1 quyết định đúng đắn này, chẳng những nhặt được 1 quân hạm công năng cực tốt mà còn đến được thế giới kim loại này. Nhân loại, các ngươi cứ chờ đấy, chẳng mấy chốc ta sẽ cho các ngươi biết sự khủng bố của thế giới kim loại này “. robot nói xong ngẩng đầu nhìn bầu trời hồng sắc, ánh lục quang trong mắt càng ngày càng đậm.

“ Hô, đây chính là khu K? Ừm, phong cảnh cũng không tệ lắm “ Trong vận tải cơ, Đường Long nhìn bầu trời màu lam cảm thán, thế nhưng khi ánh mắt nhìn xuống đất hắn lại ngây dại. Dưới chân là 1 khu vực rộng lớn chỉ toàn các tấm bê tông, nhìn xa xa không thấy 1 cọng cỏ cây nào /

Ngoài 1 thân quân phục, cái gì cũng không có. Đường Long xung quanh vận tải cơ cỡ nhỏ chạy 1 vòng, mồm hô to: “ Không phải chứ, sao cái gì cũng không có, đường xá, quân doanh, chiến đấu cơ? “

Trong khi Đường Long đang kêu gào thì từ phía xa 1 cỗ xe bay đến. Thấy xe bay Đường Long sung sướng hướng đến đấy chạy đến nhưng xe bay phi đến chỗ hắn mà không giảm tốc độ. Không biết Đường Long ngu xuẩn hay hoa tiêu xe bay ngu ngốc mà cả hai cứ đuổi nhau xung quanh tàu vận tải. Không biết qua bao lâu, xe bay hạ xuống đụng 1 đầu vào bánh xe tàu vận chuyển rồi dừng lại còn Đường Long thì ngồi bệt xuống thè lưỡi ra thở dốc.

Thở chưa được mấy hơi hắn chật vật đứng lên hướng xe bay đi tới, hắn quyết định không đánh tên hoa tiêu này 1 trận thật đau hắn không mang họ Đường! Thế nhưng bộ dáng tức giận này của hắn duy trì không được bao lâu thì bị thay thế bởi bộ dáng chết lặng. Nguyên nhân bởi vì 1 người thân trang phục nữ sỹ quan đang bóp đầu nhăn nhó bước xuống từ vị trí hoa tiêu.

Tại sao lại nói là 1 thân trang phục nữ sỹ quan? Bởi vì quân đội liên bang chỉ có nữ sỹ quan mới được mặc váy còn nữ binh thì phải mặc quần dài giống nam quân nhân. Đây là 1 nữ sỹ quan rất trẻ, dáng người rất cao. Thấy nàng mọi ánh mắt đều nhìn xuống chân nàng bởi vì váy vốn dài đến đầu gối nhưng nàng lại có đôi chân thon dài nên váy cách đầu gối đến 10 phân, 1 mảng da thịt khiết bạch lộ ra trong mắt chúng nhân. Một đầu tóc ngắn màu hồng, chỉ đáng tiếc nàng không vén tóc lên nên không thấy rõ gương mặt nàng.

Đường Long ngây người 1 chút rồi mau chóng tỉnh lại, hắn tiếp tục bước về phía nàng. Mặc dù hắn biết không thể đánh nàng được nhưng không mắng nàng 1 trận thì sao tiêu trừ hết uất khí được? Đường Long đi đến trước mặt nàng, trước tiên liếc nhìn vai nàng thấy quân hàm thiếu úy thì chuẩn bị mở miệng giáo huấn.

Đường Long vừa mở miệng mắng chửi thì đột nhiên thiếu nữ đứng thẳng người, 2 chân chụm lại, ưỡn ngực nói lớn lên:"sk23 phi hành liên đội thiếu uý Lăng Lệ tiến đến nghênh tiếp trưởng quan!".

Lúc này có thể thấy rõ dung mạo nàng: mày liễu nguyệt my, môi hồng mũi thẳng, đôi mắt như nước trong veo tản ra 1 quang mang khó tả. Không thể nói nàng là tuyệt thế mỹ nữ nhưng là mỹ nữ thì không sai tý nào.

Đường Long thấy dung mạo nữ tử thì ngẩn người, sau đó mới hồi lễ rồi không biết nói gì. Mỹ nữ lộ ra chút thẹn thùng, cố gắng giữ nguyên nét mặt, ấp úng nói: “ Trưởng quan, mời …mời lên xe, hành lý xin giao cho ta “ nói xong động tác có chút cứng nhắc mở cửa xe.

“ Ách, ta không có hành lý “ Đường Long ngơ ngác ngồi lên xe, hắn hiện tại buồn rầu tự trách mình sao không thể không mắng chửi cô ta 1 trận, dù là mắng tội ăn nói không rõ ràng.

“ Úc, tốt lắm, chúng ta ….. bây giờ trở lại doanh trại chứ? “ Mỹ nữ ngây người 1 chút sau đó rất không tự nhiên cười tiến lên xe bay. Động cơ đã khởi động 1 lúc nhưng Đường Long không thấy đi khỏi nơi này, hắn quay đầu nhìn lại phát hiện mỹ nữ đang nhìn mình không chớp mắt.

Đường Long thầm nhủ dò xét một chút bản thân thấy không có gì khác thường, không khỏi muốn hỏi mỹ nữ nàng nhìn ta làm gì? Câu hỏi còn chưa thốt ra, mỹ nữ tựa như phát hiện mình nhìn như vậy có chút thất lễ vội quay đầu nhìn chỗ khác. Chỉ thấy xe bay bất thần lùi về phía sau, đụng cái rầm vào bánh xe khác của tàu vận chuyển.

Khó khăn áp chế cho tim đập bình thường, Đường Long rốt cục không nhịn được quay ra mắng nữ tử: “ Rốt cục ngươi có biết lái xe không vậy? “

Mỹ nữ lúc này đang xoa trán nghe Đường Long nói vậy, chu mỏ le lưỡi, ánh mắt có chút hồng, giọng nói ủy khuất mang theo chút nghẹn ngào: “ Ta vốn không biết lái xe, chỉ là nghe tin trưởng quan đang đến mà lại không có ai lái xe, ta muốn đến sớm đón ngài nên đã tự lái xe đó “

Không có lái xe? Quân đội mà không có lái xe? Đường Long tức giận hô: “ Sao ngươi không dùng chế độ lái tự động hả? “ Nói đến đây Đường Long lại nhớ đến lần đầu gặp nhau bị nàng đuổi chạy bao nhiêu vòng quanh tàu vận chuyển liền hỏi tiếp: “ Vừa rồi tại sao xe lại mất kiểm soát, đuổi ta chạy như vòng vòng mấy vòng liền?

Lăng Lệ đang nghẹn ngào, nghe vậy đột nhiên đỏ mặt, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Ta…… Ta thấy ngài đến nên nhất thời khẩn trương, không cẩn thận đem hệ thống tự động tắt đi cho nên mới……, hơn nữa…… Hơn nữa vừa mới đem hệ thống tự động hủy rồi"

Nghe thấy vậy Đường Long chán nản mở cửa xe bước xuống định đổi vị trí với Lăng Lệ, nàng lại tưởng hắn tức giận, rất bối rối đi xuống nói nhỏ: “Trưởng quan, trưởng quan, xin lỗi, ta chính là như vậy đó, nhưng xin ngài không cần không để ý tới ta, ta là phó quan của ngài a!"

Đường Long nghe lời đấy không khỏi sửng sốt, hắn ngoáy ngoáy lỗ tai nói nói:" Ngươi nói cái gì cơ? Ngươi nói ngươi là phó quan?"

Lăng lệ có chút sợ hãi rụt rè nói:" Ta nói…… Ta là phó quan a." Nói xong tựa như nhớ tới cái gì mang từ túi áo ngực ra 1 tấm thẻ rồi hai tay cung kính đưa cho Đường Long. Thấy vẻ mặt nàng như vậy giống như 1 tiểu nữ hài làm chuyện xấu bị bắt gặp vậy.

Đường Long nghe vậy ngây ra, đây không chỉ là phi hành viên mà hóa ra lại còn là phó của mình nữa a? Mặc dù nghĩ lung tung nhưng cũng cầm lấy tấm thẻ cắm vào máy đọc và bấm vào cái nút ở góc dưới, 1 nhóm văn tự lập thể hiện ra: “Quyết định bổ nhiệm quân nhân biên hiệuxxxx thiếu uý Lăng Lệ là phó quan trực thuộc quân nhân biên hiệuxxxxx thượng úy Đường Long, lệnh bổ nhiệm lập tức hữu hiệu. Vạn La liên bang cốt long vân tinh hệ tư lệnh bộ."

Đường Long thấy phía sau biểu thị ngày tháng bổ nhiệm thì ngẩn ngơ, bởi vì đây là ngày mà mình được thăng lên thượng úy. Có thể cùng ngày bổ nhiệm cả 2 thì có thể giải thích gì đây? Hơn nữa nữ tử này không phải vô duyên vô cớ bị điều động mà là nàng tự nguyện. Nếu nói như vậy thì Lăng Lệ cũng có người chống lưng rất mạnh a. Cho dù không để ý việc này thì nàng trở thành phó của mình là vì sao?

Trong đầu Đường Long lập tức có 2 ý niệm: Có nên nịnh bợ nữ tử này hay là mặt lạnh chất vấn nàng có âm mưu quỷ kế gì với mình đây?

Thấy nữ tử dùng ánh mắt đáng thương nhìn mình, Đường Long cau mày, hắn không chịu được loại ánh mắt này. Bị nhìn như vậy 2 ý nghĩ lúc nãy của hắn bay đi mất tiêu luôn. Hiện tại hắn chỉ có dựa vào bản năng hỏi nàng: “ Sao lại như vậy? Ta là phi hành viên, mà sao ngươi lại trở thành phó quan của ta? “

Lăng Lệ nhăn nhăn nhó nhó, vẻ mặt vô tội, ánh mắt hơi sợ hãi nói: “Ta…… Ta cũng không biết gì, nhưng trưởng quan, ta…… Ta thật sự thật cao hứng trở thành phó quan của ngài mà." Nàng thấy Đường Long không biết phải làm sao đang đưa tay gõ gõ đầu, nàng cúi đầu vụng trộm lè lưỡi ra một chút.

Đường Long phần lớn không tin tưởng nàng nói, nhưng cũng đành phải bất đắc dĩ đem tấm thẻ kia trả lại cho nàng bằng không còn có thể thế nào? Nếu muốn cự tuyệt thì chỉ có chờ đến khi về đến căn cứ rồi dùng máy truyền tin đề xuất ý kiến. Nhưng nàng trong thời gian ngắn đã được bổ nhiệm làm phó quan của mình thì khẳng định đề xuất của mình sẽ bị vất xọt rác.

Không nghĩ lãng phí thời gian Đường Long quay đầu đi về xe bay, hắn không biết nữ tử này dưới tình huống trở thành phó quan của mình có từng giữ chức vụ gì chưa? Mặc dù Đường Long đã thầm nhủ hạ quyết định sẽ lợi dụng tốt nữ tử này nhưng ai biết mình có giữ được quyết định đấy đến lúc cuối cùng không?

Lăng Lệ thấy Đường Long lạnh lùng đi đến xe bay ánh mắt lộ ra nét mơ màng, trong lòng thầm nhủ nói:" Tuyệt thật, lạnh lùng thật “. Đương nhiên nàng lập tức lắc đầu làm bản thân khôi phục bình thường, đi nhanh lên vài bước đuổi theo hắn.

" Ta điều khiển xe, ngươi chỉ đường “ Đường Long lạnh lùng nói xong ngồi xuống ghế điều khiển. Lăng lệ sửng sốt, nhưng lập tức vẻ mặt vui mừng ngồi trên vị trí trợ thủ.

Trên hệ thống điều khiển Đường Long thấy tay lái có kết hợp các hệ thống điện tử, không khỏi trong lòng mừng thầm:" Oa, chưa bao giờ gặp qua hệ thống điều khiển này, tuyệt đối là mới sản xuất “. Mặc dù đây là hệ thống điều khiển loại mới, nhưng đối với kẻ đã từng học điều khiển gần như tất cả các lọai phương tiện mà nói thì cũng có 1 chút quen thuộc.

Đường Long vừa mới thắt dây an toàn, đang muốn nhắc nhở Lăng Lệ ngồi cho tốt thì thấy Lăng Lệ cứ ngơ ngác nhìn mình. Nhíu mày mò mẫm nghĩ thầm:" Cô nàng này sao vậy? Từ nãy giờ vẫn như vậy trừng mắt nhìn mình, không biết trên mặt mình có gì không “. Đường Long một bên suy nghĩ một bên cẩn thận khởi động xe bay.

Khi xe di chuyển, vẫn nhìn Đường Long nãy giờ Lăng Lệ tựa như hạ cái quyết định gì, nghiến răng nhỏ giọng nói:" Trưởng quan…… Ta có một thỉnh cầu…… Hi vọng ngài có thể đáp ứng." Nói xong vẻ mặt đỏ bừng cúi đầu xuống.

Nhìn vào mặt Lăng Lệ, Đường Long thầm nghĩ đến rồi:" Cuối cùng lộ ra đuôi cáo rồi, để xem ngươi có cái mánh khóe gì." Vì vậy Đường Long nói:" Nói ta nghe “

" Ta…… Ta……" Lăng Lệ lắp bắp một hồi, cuối cùng thu hết dũng khí nói:" Thỉnh ngài cho ta xin chữ ký “

Xe bay đột ngột chúi xuống đồng thời tại chỗ xoay vòng vòng, Đường Long nắm chặt tay lái làm cho xe ổn định rồi quay lại nói:" Ký tên? ký cái gì, cho ai?"

" Ô……" Lăng Lệ hốt hoảng, cố hết sức nói:" Thỉnh ngài cho ta chữ ký, nhất định ghi rõ: Tặng cho thiếu úy Lăng Lệ “. Nói xong không để ý cơ thể đang bị chao đảo cố gắng đưa tập giấy cho hắn ký.

" Ách……" Đường Long vốn còn tưởng rằng nàng cầu xin mình điều gì, hóa ra chỉ là xin chữ ký, chỉ có thể ngớ người nhìn Lăng Lệ. Bắt gặp ánh mắt mong chờ của nàng Đường Long không biết sao lại cảm thấy đáy lòng rộn ràng. Lại thấy mắt Lăng Lệ bắt đầu chuyển hồng, thấp thoáng có nước mắt, Đường Long hoảng sợ vội giật lấy tập giấy trên tay nàng, rút bút ra ký theo yêu cầu của nàng rồi đưa trả cho nàng.

Lăng lệ tiếp nhận chữ ký của Đường Long ôm chặt nó ở trong lòng, nhắm mắt vui vẻ nói:" Cám ơn, ta sẽ vĩnh viễn cất kỹ!"

Đường Long bất đắc dĩ thở dài lắc đầu, khởi động xe bay, chậm rãi lái tiếp. Lúc này Đường Long dùng khóe mắt liếc nhìn Lăng Lệ đang cúi gằm mặt hỏi:" Thiếu uý, ta ký tên như vậy quý giá lắm sao? Ta lại không phải là minh tinh."

Lăng Lệ nghe thế đỏ mặt nhìn Đường Long, nhưng rất nhanh cúi đầu, dùng thanh âm nhỏ như con kiến nói:" Có lẽ chữ ký của trưởng quan đối với những người khác không quan trọng, nhưng đối với tôi mà nói lại là bảo vật không thể thay thế!"

" Ta hình như không có cùng ngươi gặp qua bao giờ, ngươi sao lại tự nguyện ý trở thành phó quan của ta?". Đường Long một bên thong thả điều khiển xe một bên hỏi. Mặc dù vừa nãy thiếu uý kia nói nhỏ, âm thanh chỉ đủ bản thân nghe thấy được, nhưng không hiểu sao hắn lại hỏi cái vấn đề này.

Lăng Lệ không trả lời hắn nhưng cả gương mặt và cái cổ nhỏ nhắn của nàng chuyển dần sang màu tóc nàng.

Đường Long bất đắc dĩ thở dài tự nhủ bản thân mình lần đầu đến nơi này sao lại gặp một thiếu uý cổ quái như vậy? Đột nhiên Đường Long nhớ ra mình căn bản không biết phương hướng trở về doanh trại, bèn lên tiếng hỏi:" Chúng ta rốt cuộc đi đường nào để về đây?"

Nghe được lời nói này của Đường Long, Lăng Lệ ngẩng đầu lên, thẹn thùng nhìn Đường Long, tại puter của đài khống chế nhập vào một đoạn con số, một điểm sáng xuất hiện tại màn hình điều khiển.

Biết mục tiêu, Đường Long vì sớm một chút ly khai nữ tử cổ quái này, đột ngột đề cao tốc độ, đương nhiên Lăng Lệ cũng sợ tới mức kêu một tiếng sợ hãi hơn nữa bối rối thắt dây an toàn. Chìm đắm trong tốc độ nên Đường Long không có thấy vẻ mặt rất bối rối của Lăng Lệ, trong mắt nàng lộ ra vẻ hứng thú, đó là một loại ánh mắt khi thưởng thức sự vật mới có