Tiêu Dao Xuân Diệu

Chương 23: Ta là ca ca em



Bàng Anh mười một tuổi tung hoành ngang dọc.

Thập cửu môn phái võ lâm đều ứng chiến qua, giang hồ ẩn sĩ, chân nhân cao thủ đều ứng chiến qua. Có thắng có thua. Nhưng điều đáng nhắc giang hồ danh tiếng anh hùng xuất thiếu niên, bảng võ lâm cao thủ xếp thứ ba: người đời gọi Tắc Tử. Gọi là Tắc Tử vì người này đột ngột đến đột ngột đi, trừ những đại cao thủ mai danh ẩn tích và xác chết giao chiến, cũng chưa có ai thực gặp qua.

Bàng Anh cũng không phải kiểu cách mờ ám không để tung tích, chẳng qua Bàng Anh đích không có thời gian lưu lại. Bàng Anh cùng Bàng Giải đến khiêu chiến, đánh xong liền rời. Một lời cũng không để lại.

Đối với Bàng Anh, Bàng Giải người cha này y cố kỵ, là một dòng máu chảy bên trong lại không thấy gắn kết thân tình. Bàng Anh nhớ rõ ngày Bàng Giải nói mình rời khỏi:"Ngươi đi hoặc nàng đi". Bàng Anh chọn mình rời.

Bàng Anh nhớ rõ nét mặt đau lòng của Tiêu Dao Du nhìn mình lần cuối rời đi, bàn tay bé xíu níu lấy góc áo y, ngấn nước cố giữ trên hốc mắt không để tuôn trào, nàng thỏ thẻ, giọng nhạt đi vì xúc động:"Ca ca ơi, đừng đi...". Bàng Anh chỉ có thể gượng cười, để lại Tiêu Dao Du cùng một lời hẹn ước không thể nào thực hiện được.

Những năm tháng đầu tiên rời khỏi U Địa, Bàng Anh đều ở bên Bàng Giải luyện võ công, theo thời gian hoàn thành sẽ ra ngoài ứng chiến thực tế, đối với võ lâm cao thủ lần lược khiêu chiến, mắt xem bọn họ chính là bao cát chính cống mà đánh đấm. Khi bị thương nặng Bàng Anh sẽ theo Bàng Giải đến quân doanh ẩn dưỡng hoặc tiến ra chiến trường tham chiến.

Bàng Anh từng nhắc qua nhiều lần hỏi Bàng Giải Tiêu Dao Du tình hình, Bàng Giải chỉ để lại một ánh mắt vô xúc cảm 'nàng ổn' rồi bỏ đi. Điều này để lại Bàng Anh uẩn khúc trong lòng, uẩn khúc này càng lúc càng nặng, nặng đến nổi, khi luyện đến thất tầng Thần môn đoạn tuyệt thất tình lục dục, Bàng Anh vẫn cảm giác được sợi dây xúc cảm mong manh ở trong lòng, nó ăn sâu vào xương tủy Bàng Anh, cho dù có đột ngột một ngày y vì nó mà tẩu hỏa nhập ma, Bàng Anh vẫn kiên ép mình phải nhớ: Y có một đứa em gái.

Tiêu Dao Du, đứa nhỏ này là cùng xương máu với y, là người y thề yêu thương, bảo vệ trọn đời. Bàng Anh nhớ và giữ mãi đều này trong lòng, đời đời kiếp kiếp không quên.

Gia Long năm thứ hai mươi sáu, Bắc Tiềng mang năm mươi vạn quân đến đánh chiếm một phần cao nguyên Tây Nam Cỗ Mãn, lợi dụng địa hình bằng phẳng mang mười vạn Hượng kỵ binh mạnh nhất bốn vùng thuận thế tiến đánh Đông Bắc Nam quốc. Bàng Giải thời điểm chia mười vạn bộ binh đến viện trợ Đông Bắc, biên giới Bắc Tây Bắc mất Bàng Giải chính là như rắn không đầu, Bắc Tiềng ngữa đầu cười ha hả đem sáu mươi vạn quân cùng lúc đánh chiếm, hai phía liên công vô cùng ác liệt, ép Nam quốc đến không còn đường lui.

Cổ tướng Lật Thế Quách Thành chính là Cổ tướng mạnh nhất của Bắc Tiềng, võ công, mưu lược thuộc hàng bậc nhất. Lật Thế Quách Thành là một kẻ hung mãn, giết người man rợ, hành hạ kẻ thù một cách tàn nhẫn, đau đớn, dã man. Những nước bị Bắc Tiềng đánh chiếm đều không có kết quả tốt đẹp.

Cuối thu, thời gian thuận lợi Bắc Tiềng tiến đánh Nam quốc, Lật Thế Quách Thành chia hai đội quân đánh chiếm ác liệt biên giới phía Bắc, quân Bắc doanh không trụ nổi ba ngày đều chết hơn bốn vạn, Bàng Anh dưới trướng tướng quân Thủ Thế Anh và quân sư Bạt Hại, theo chỉ huy của hai người vừa đánh vừa lui trấn thủ Bắc doanh được nửa tháng. Quân Bắc doanh lui về thành Cử Trương trấn thủ, Lật Thế Quách Thành hạ độc đầu nguồn, đem mai phục đốt kho lương, đồng thời đem lời nhục mạ kích tướng ép Thủ Thế Anh trực diện đối đầu. Tuần thứ ba, Thủ Thế Anh chết, lòng quân suy giảm nặng, lương thực không đủ, thành Cử Trương bị dồn vào đường cùng. Bàng Anh đến tìm Bạt Hại, nó rõ của mình thân phận, mở lời cùng Bạt Hại để Bàng Anh cùng hai mươi vạn quân ra đối chiến Lật Thế Quách Thành. Bạt Hại chưa từng nghĩ rằng đây là lựa chọn tốt, nhưng thời điểm Tiêu quân đến viện trợ từ kinh thành nhanh nhất phải mất một tháng hành quân, đến lúc đó chỉ sợ đừng nói Cử Trương, cả hai châu cận kề đều không có khả năng giữ nổi, Bạt Hại nhấm mắt đóng mộc xuống liều một phen.

Lật Thế Quách Thành không ngờ Nam quốc đem ngược binh khiêu chiến mình, y ngửa đầu cười to nhìn Bạt Hại trên lưng ngựa khiêu khích. Chuyện thừa. Chỉ bằng hai mươi vạn quân của ngươi, Lật Thế Quách Thành hô sát, hai bên liền đẫm máu. Bàng Anh theo hỗ trợ Bạt Hại tính toán ám sát Lật Thế Quách Thành, trách Lật Thế Quách Thành quá khinh thường địch, Bàng Anh một người giết chết năm gia tướng Bắc Tiềng, hướng Lật Thế Quách Thành trực chiến.

Thần môn là bộ võ công quyền cước, sát thương chính là do khí công đả bộ, Lật Thế Quách Thành cũng là một người dùng khí công, chỉ so thâm niên hai người Bàng Anh vốn không phải đối thủ. Qua một trận sóng to, Bàng Anh chịu một chưởng của Lật Thế Quách Thành thu nhỏ cự li dùng tất cả nội công đẩy Thiết Diệp sát thương cắt đứt gân cốt Lật Thế Quách Thành. Cũng vì một chưởng này của Lật Thế Quách Thành, Bàng Anh kinh mạch đảo loạn, tẩu hỏa nhập ma. Sau khi Bàng Giải trở về vớt nửa cái mạng Bàng Anh từ Hoàng Hà sa, Bàng Anh tỉnh dậy đầu óc liền trở nên điên loạn, tâm tư giống như ấu nhi bốn tuổi, vô màn thế sự.

Lật Thế Quách Thành bị thương nặng sống chết không rõ, Bắc Tiềng lui binh về nhiều ngày không có động thái lớn, chỉ đem vài chục vạn binh khiêu chiến hâm dọa. Một tháng sau, Bàng Giải tiêu diệt toàn bộ Hượng kỵ binh trở về Bắc doanh. Tiêu quân cũng đến, dưới sự chỉ huy của Bàng Giải một tháng kế tiếp càn quét toàn bộ Bắc Tiềng rời khỏi, đẩy Bắc Tiềng lui xa về biên giới Bắc Tây Bắc, Bắc Tiềng mất ngược nửa Á châu, vì thất thủ biên cương liên tục buộc Bắc Tiềng phải treo miễn chiến bài. Đầu xuân Gia Long thứ hai mươi bảy, Bắc Tiềng cử xứ giả đến cầu hòa, đồng ý bồi thường mọi thiệt hại, đồng thời đẩy Thái tử Mô Chí Vĩ đến làm con tin, Nam quốc chiến thắng vang dội.

Chiến tranh giữa Bắc Tiềng và Nam quốc tại biên giới phía Bắc là cuộc chiến vô cùng đẫm máu và ác liệt, số người chết lên đến ba mươi vạn, mỗi tất đất phía Bắc có bao nhiêu ngọn cỏ thì có bấy nhiêu xác người, các nước phía Nam thời điểm nhàn sự nói đùa rằng, 'ngồi trên đồng còn nghe mùi máu gió Bắc thổi'. (Qh': Đù, nghe kinh dị vãi, tội Bàng Anh, lúc này TDD vẫn còn sung sướng ở U địa ko biết gì)

Năm đó, Nam quốc vô cùng oanh liệt, trận chiến giữa Lật Thế Quách Thành và Bàng Anh là một trong những trận chiến nổi danh nhất lịch sử Nam quốc.

Sau khi Bàng Anh tỉnh dậy, Bàng Giải đột ngột mang Bàng Anh trở lại U địa, cũng là tình cờ bắt gặp Tiêu Dao Du. Bàng Anh mất đi trí nhớ, không nhận ra Tiêu Dao Du thân bào muội của mình, đến nghe Bàng Giải liền một mực nhận thức nàng tiểu sư đệ y, cả ngày quấn lấy nàng vui đùa.

Đêm Tiêu Dao Du đứng thác bất tỉnh, Bàng Anh tâm thức đột ngột khôi phục. Y mở mắt ra liền thấy Tiêu Dao Du thương tích đầy người nằm trong lòng mình, Bàng Anh còn tưởng mình mộng. Sau một loạt chữa trị chăm sóc Tiêu Dao Du an toàn, Bàng Anh bước ra khỏi động quan sát, trong lòng y một khối loạn: Chẳng phải y cùng Lật Thế Quách Thành giao chiến? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao tỉnh dậy liền trở lại U địa? Tại sao Tiểu Du lại bị thương? Tại sao?

Hàng ngàn câu hỏi chạy loạt qua não Bàng Anh, Bàng Anh cảm thấy như đầu mình muốn nổ tung lên, mọi thứ tối sầm lại sau đó y không còn nhớ gì nữa.

Lần thứ hai nhận thức quay về, Bàng Anh mở mắt ra liền cảm nhận bên trong cơ thể y đã bị tàn phá một phần, giống như y vừa trãi qua thêm một cuộc chiến khốc liệt ở Bắc doanh. Bàng Anh thở dốc nhấc cơ thể gần như tàn tạ của mình dậy tỉ mỉ quan sát, đầu y đau như búa bổ với vô vàng hình ảnh lùa về: Ta mất trí nhớ?!

Bàng Anh đang thẩn thờ bỗng nghe tiếng gió vuốt quen thuộc cùng tiếng cành cây cắt rơi gẫy liền trở nên chấn động, cũng vì đột ngột xúc động không giữ được chân tâm mà tẩu hỏa lần nữa, hai luồn chân lực trong cơ thể tự đánh vỡ nhau, Bàng Anh phun một bụm máu lớn, đầu óc choáng váng, cả mở mắt cũng không muốn nổi.

Tiểu Du...Đứa em gái ngốc nghếch của y, tâm can của y, chấp niệm của y.

Bàng Giải, y chẳng phải đã hứa không động đến nàng?! Vì sao chứ?!

Bàng Anh cắn răng tự phế tám can mạch của mình, dồn hết hơi sức cuối cùng một đường phi về núi.

...

Khi Bàng Anh đến, Bàng Giải đã thả Tiêu Dao Du xuống vực cùng một cây đoản kiếm nhắm thẳng vào tim. Y không nghĩ nhiều liền nhảy theo xuống ôm lấy Tiêu Dao Du. Y ôm đứa em gái bé bỗng của mình vào lòng, đỡ lấy Tiêu Dao Du va chạm, đoản kiếm vì y ngã xuống đá liền đâm xuyên qua ngực trồi lên một khúc, máu chảy ra rất nhiều.

Bàng Anh nhìn Tiêu Dao Du run rẫy nhẹ nhàng vuốt ve lên má y, vẻ mặt không tin tưởng, y cười:"Ca ca bắt được em rồi, không cần sợ gì nữa, có ca ca ở đây rồi...".

Ca ca ngốc, ca ca ngu ngốc...

Bàng Anh nghe tiếng khóc đau đớn Tiêu Dao Du ôm mình, tâm can Bàng Anh như rách ra từng mảnh. Tiếng khóc đầy ưu uất tức giận oán trách:"Tại sao? Tại sao chứ?!"

Bàng Anh nhìn Tiêu Dao Du khóc tâm lòng thêm tan tát, y cuối đầu hôn lên trán Tiêu Dao Du, lấy tay vuốt đi nước mắt trên má nàng, y nuốt hết mọi đau đớn nghẹn ở cổ họng mình hướng Tiêu Dao Du nở một nụ cười yêu thương phân bày*:"Ta là ca ca em!"

*phân bày: phân tư + giải bày.

...Quỳnh đôi lời...

Chào mọi người, lại là Qh'đây ko phải lão già đâu. Tháng rồi Qh'có chút rắc rối khi đăng truyện trên wp. Các support 3Dx2 cho bộ Tiêu Dao Xuân Diệu có vẻ không hài lòng lắm nên Qh' phải đi hỏi sự đồng ý của 4 nhà tài trợ của bộ này. Mọi việc khởi đầu ko suôn sẻ lắm. Cho đến tối hôm nay lão Thái Nhi onl lại và làm một cái thông báo rất bự là bộ này ổng viết free hoàn toàn, ko có ý in sách hay gì khác và Qh' là người duy nhất được phép đăng lại truyện. =))

Cho nên, từ nay về sau, hên xui 3-5 ngày có một chương tùy theo tiến độ của lão già (post thua bộ chính 15 chương).

P/s: Vài chương nữa TDD ra núi rồi, sắp có ch tình cảm lâm li bi đát cười bể bụng rồi nên mn hãy theo dõi tiếp nhé. Chúc mn đọc truyện vui vẻ 🐱