Tiêu Dao Xuân Diệu

Chương 28: 10 năm (4)



"Tiểu tử, ngươi đã tỉnh thì đến đây."

Nam Cung Cẩn mở mắt ra chỉ thấy hoa đen choáng váng, đầu óc mòng mòng không nhận được phương hướng, miễn cưỡng lắm y mới có thể chống tay ngồi dậy.

"Đây là đâu?"

Quan sát xung quanh toàn là đá, một cái động đá lớn, y xoay đầu lướt qua một cái nhân sau đó giật mình hoảng hốt, nét mặt đầy kích động 'nhớ rồi, nhớ ra rồi!'

"Tiểu tử, ngươi hảo?"

Nam Cung Cẩn thế nào hảo cho được, y là bị một cái cường thế cao nhân nội lực đả thương, đả đến muốn hư đầu óc. Nghe thấy giọng Hoả Bằng Sư, Nam Cung Cẩn xanh mặt giật người hoảng sợ lui về sau, có tưởng tượng ra cũng tưởng tượng không nổi, y là chưa bao giờ gặp cái cao nhân võ công cái thế đến độ này: "Lão...lão...lão tiền bối...ta ổn!". Nam Cung Cẩn run rẩy lắp bắp, vẻ mặt gấp đến độ hận không thể mọc cánh mà bay.

"Hừ". Hoả Bằng Sư vẻ mặt cho qua Nam Cung Cẩn:"Ngươi nếu ổn thì mang dao tới đây".

"Hả dao?!" Nam Cung Cẩn lớn tiếng nói, sau đó cả người run thành một đoàn:"Dao...dao..."

Hoả Bằng Sư nhận ra chút khác biệt Nam Cung Cẩn không nhịn được ngửa đầu cười lớn:"Tiểu tử, ngươi nếu tiểu hài tử tin tưởng mang về ta cũng không việc gì tổn hại ngươi". Sau đó cuối xuống hướng Tiêu Dao Du:"Đứa nhỏ này mất máu quá nặng, dự cũng không ăn uống gì được nhiều, ngươi đến ta cắt một chén máu cho tiểu hài tử dùng!"

"Tiền bối, người là nói thật?". Ngươi bảo ta chiết máu cho tiểu tử kia dùng, như thế cũng được? Phải nhắc trong y giới dùng xác thịt máu người chữa bệnh là chuyện không thể chấp nhận được, chính là thứ tà ma ngoại đạo!

"Như thế nào thật giả?!"

Nam Cung Cẩn nhắc đến y thuật, bản thân lập tức thay đổi, đối Hoả Bằng Sư nói lời kia không nhịn được kích động, nghiến răng nói:"Chuyện này chính là tà ma ngoại đạo, ta không làm được!"

Hoả Bằng Sư càng cười lợi hại hơn.

"Ngươi có phải cái y nhân?"

"Ta đương nhiên chính phải!"

"Đến ngươi chỉ dẫn ta ngoài cách đó thế nào đem tiểu hài tử mang về?!"

"Ta...ta...". Nam Cung Cẩn liền đứng hình hai tay siết chặt, thực không có cách khác!

"Chính ngươi không phải bảo cứu người cứu cho trót?". Hoả Bằng Sư hừ một cái:"Còn không đến tiểu hài tử tử đường!"

Nam Cung Cẩn hả họng nhìn xuống Tiêu Dao Du nằm bất động, nước da đã xanh xao nhợt nhạt như người chết, y nghiến chặt răng quay đầu tìm dao và chén đến chỗ Hoả Bằng Sư cắt một đường trên cánh tay lấy máu uy Tiêu Dao Du uống.

Cứ như thế một tuần sau, Tiêu Dao Du tỉnh dậy có hỏi qua Nam Cung Cẩn cùng Hoả Bằng Sư như thế nào cứu nàng, Hoả Bằng Sư chỉ cười to còn Nam Cung Cẩn lại dùng người bỏ đi, cả hai đều im lặng không ai đối đáp.

Hơn tháng, Tiêu Dao Du sức sống hồi phục tốt, cùng dắt Nam Cung Cẩn ra ngoài hoa tiêu, sáng đi chiều về. Tiêu Dao Du là không hỏi nhưng nhìn biết Nam Cung Cẩn ra ngoài chính tìm thảo dược, cũng đến ngày nàng không nhịn được tò mò:"Ngươi vì sao đến nơi này?"

Nam Cung Cẩn đảo mắt nhìn lại:"Đều đã nói qua, còn không phải đến nghiêm cứu sách thuốc?!".

Nghiêm cứu cái rấm!

Tiêu Dao Du đưa ánh mắt khinh thường nhìn tới Nam Cung Cẩn, y liền hừ một cái đáp lại 'cần ngươi quan tâm'.

"Ta cũng không phải bị mù, ngươi đến tìm dược liệu có thể nói với ta, cái sơn cùng quỷ cốc nơi này ta chỗ nào không hiểu hơn ngươi, ngươi việc gì phải giấu giếm tìm kiếm?". Tiêu Dao Du đột ngột dừng lại một chút sau đó híp mắt gian manh nhìn sang Nam Cung Cẩn:"Chẳng lẽ thứ ngươi tìm là thuốc cấm?!"

Nam Cung Cẩn liền hất tay một cái khinh thường:"Nhàm chán!"

"Ta là nói ngươi cũng không phải kẻ đầu tiên tới tìm dược, chỉ nhắc ngươi một câu U địa này vào được là một chuyện, tìm được là một chuyện, sống sót trở ra lại là một chuyện!"

"Ngươi cứ từ từ ở đây mà nghiêm cứu sách thuốc, ta nhàm chán trở về trước!". Nói xong vứt cọng cỏ trong miệng ra, hạ người nhẹ nhàng khỏi tảng đá, khoanh tay sau đầu huýt sáo rời khỏi.

"Khoan đã!"

Thấy cá đã cắn câu, Tiêu Dao Du cười thầm trong bụng, giả vờ hạ nhẹ bước chân chậm lại quay đầu nhìn, Nam Cung Cẩn vẻ mặt đầy lưỡng lự.

"Ngươi không muốn nói thì đừng nói, Tiểu Du ta cũng không có hứng thú nghe!"

Nam Cung Cẩn thở dài một cái.

Nam Cung thế gia cũng không phải cái gia tộc to lớn gì bên ngoài như Nam Cung Cẩn trước mặt Tiêu Dao Du khoác lác. Nhà y vốn một cái nông gia bình thường, chỉ là khi còn nhỏ Nam Cung Cẩn thường bị đồng học cùng lứa chê cười họ Nam Cung nghe oanh gia thế tộc thế chỉ một cái nhà nông liền trêu chọc khinh thường Nam Cung Cẩn.

Nam Cung Cẩn uất ức lâu ngày nhịn không được cùng bọn hoàn khố đệ tử đánh nhau một trận lớn, việc động tới quan lại Nam Cung gia mất hơn một nửa tài sản mới lôi được cái mạng Nam Cung Cẩn về. Cha của Nam Cung Cẩn thời điểm chính là tức chết Nam Cung Cẩn nhưng sau khi nghe Nam Cung Cẩn giải thích nguyên do liền âm trầm đem Nam Cung Cẩn đến gia đường tổ huấn, kỳ lạ lôi ra một bộ sách cũ rách giao cho Nam Cung Cẩn.

Tổ tiên Nam Cung vốn là nhất phẩm ngự y trong triều những năm Thời Nhân, danh y của Nam Cung gia tiếng tâm lẫy lừng, chính là vị tổ phụ kia nhìn thấu thâm cung tranh đấu quyền lực bất hảo không muốn con cháu sau này lại phải dây dưa hồng bụi mà chọn con đường từ quan về quê làm một cái y phu nho nhỏ. Nhiều năm về sau, nội chiến, biên giới chiến tranh liên miên, cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, phú thương đại gia cũng phải chuyển sang nông canh trồng trọt, người làm nông lâu năm đã quen động tay chân cầm tới sách vở lại không hợp cứ như vậy qua nhiều đời liền thất truyền tông nghiệp y gia.

Nam Cung Cẩn nhận rõ liền rời nhà đến núi Cữu Luân nghiêm cứu dược thuật, đến cơ duyên nhận Tá Đà Hoa làm sư phụ, vị Tá y sư này tình cờ lại là y sĩ trong giang hồ, là người của Đước Hoa Cung. Nam Cung Cẩn nhiều năm năng lực biểu hiện tốt liền thăng lên đường chủ Đước Hoa Cung, nhờ y thuật tài hoa cứu không ít kẻ danh vọng nên xem ra cũng có ít tiếng tâm trong giang hồ.

Nhắc đến nguyên cớ Nam Cung Cẩn đến U địa.

Y có một người tỷ tỷ xinh như hoa như ngọc nhưng từ nhỏ đã nhược thể, thường xuyên đau ốm bệnh tật. Thời gian rồi chính là nàng đột ngột trở bệnh ngất đi, sau đó không tỉnh lại nữa. Nam Cung Cẩn không chữa được, sư phụ y cũng lắc đầu, đã mời qua nhiều danh y vọng tộc cũng không xong, nhìn đứa con gái mình đau đớn nằm trên giường bệnh, Nam Cung gia nhiều lần đã muốn từ bỏ.

Người tỷ tỷ này lại rất quan trọng đối với Nam Cung Cẩn.

Nam Cung Cẩn nhọc công nghiêm cứu sách thuốc tổ gia để lại, theo manh mối lần theo dược liệu đến U địa này. Có điều không ngờ, vừa vào U địa y liền bị lạc đến choáng váng, sau đó thì gặp Tiêu Dao Du.

Nam Cung Cẩn hướng Tiêu Dao Du giải thích nguyên nhân. Tiêu Dao Du nghe xong liền nhếu mày hỏi:"Vị tỷ tỷ kia bất tỉnh đã bao lâu rồi?"

"Cũng chừng được nửa năm".

"Ngươi nói nàng trước đó thể nhược thường xuyên bị bệnh, biểu hiện khi đó như thế nào?"

"Khí hư, mạch yếu, không khả năng vận động."

"Nàng có phải hay ho khan lâu ngày, khó thở tức ngực, khó ngủ về đêm, hoạt động thể lực liền dễ ngất xỉu?"

Nam Cung Cẩn tròn mắt ngạc nhiên nhìn Tiêu Dao Du:"Ngươi thế nào biết rõ?"

Khả năng rất cao là bị hen xuyễn!

"Nhà ngươi có ai trước đó từng tình trạng như vậy chưa?"

Nam Cung Cẩn suy nghĩ hồi lâu đáp:"Ngoại tổ mẫu của ta từng có qua! "

Ầy, vậy khả năng hen suyễn từ duy truyền rất cao, vị tỷ tỷ kia là số đỏ hưởng gen lặn đi.

"Ngươi có cách chữa?". Nam Cung Cẩn thành khẩn hi vọng nhìn đến Tiêu Dao Du.

"Cũng không chắc chắn".

Sau đó cùng Nam Cung Cẩn giải thích.

Nhiều ngày sau, Nam Cung Cẩn thu đủ dược liệu có thể rời khỏi U địa nhưng cũng không thể. Tiêu Dao Du không buồn dẫn đường Nam Cung Cẩn. Vì vậy mới có cái khung cảnh hiện tại, một lớn một nhỏ đỏ mặt đôi co nhau.

"Ngươi không phải ta cứu ngươi liền dẫn ta ra ngoài!"

"Ta khi nào nói như thế?!"

"Ngươi!...Ta không ngờ ngươi kẻ vô ơn đến thế, biết ngày đó ta liền bỏ ngươi lại không cứu!"

"Ta khi nào nhớ ngươi cứu ta, ngươi không cứu ta ta mừng còn không kịp, tổ dưới tay ngươi lợn lành cũng thành lợn què".

"Ngươi....ngươi...". Nam Cung Cẩn tức đến muốn hộc máu đứng bất động ngón tay run rẩy chỉ vào Tiêu Dao Du:"Ngươi muốn thế nào thì mới dẫn ta ra ngoài!"

Tiêu Dao Du nghiêm túc hướng Nam Cung Cẩn nói một câu:"Tiền!"

"Ngươi nói cái gì cơ?". Nam Cung Cẩn không tin tưởng nghe vào tai mình. Đứa nhỏ này hai tháng qua làm khó dễ hắn chỉ vì hắn không đưa tiền?! Nam Cung Cẩn nhìn qua thái độ Tiêu Dao Du, xem ra đứa nhỏ này là đang nghiêm túc. Đùa hắn à?!

"Ngươi thật sự muốn tiền?". Nam Cung Cẩn vẫn không tin tưởng nhìn Tiêu Dao Du hỏi lại.

Tiêu Dao Du bĩu môi hừ một cái:"Ngươi có biết chỗ này là phía Bắc U địa? Đường ra phía Nam phải băng hai ngọn núi một con sông, ngươi nghĩ chỗ này là khu du lịch sinh thái chắc muốn vào là vào muốn ra là ra, cho là ta có thiện tâm dẫn ngươi ra đi, ngươi có nghĩ đến đứa nhỏ tám tuổi như ta thế nào một mình quay trở về được, chính là tốn rất nhiều công sức!"

Ngươi thật sự đứa nhỏ tám tuổi a, Nam Cung Cẩn nét mặt nghi ngờ nhìn Tiêu Dao Du, nói ngươi yêu quái còn dễ tin hơn. Nói tới nói lui cũng là muốn ta bỏ tiền mới dẫn đường độ!

"Ngươi là muốn bao nhiêu?"

Đạt được mục đích, Tiêu Dao Du liền nhe răng hướng Nam Cung Cẩn giơ bàn tay ra một cái chưởng.

"Năm mươi lượng?"

Tiêu Dao Du lắc đầu.

"Năm trăm lượng?!"

Tiêu Dao Du cũng lắc đầu.

Nam Cung Cẩn bắt đầu xanh mặt nhìn Tiêu Dao Du, đừng nói với ta là ngươi muốn:"Năm ngàn lượng?!!!"

Tiêu Dao Du nhe răng cười he he 'đúng vậy'.

Tiểu hài tử ngươi không hành nghề ăn cướp luôn đi đừng hành nghề thầy thuốc! Dẫn một người ra đường mà lấy đến năm ngàn lượng thật không thể tin nổi, Nam Cung Cẩn tức đến mặt xanh tím biến đổi liên tục.

"Ngươi nếu không muốn cũng không sao, có thể tìm người khác dẫn đường". Tiêu Dao Du mất hứng chờ lâu nhìn vẻ mặt táo bón của Nam Cung Cẩn buồn chán rời khỏi.

"Khoan đã! Ta trả ngươi một ngàn lượng...". Lời còn chưa hết đã bị Tiêu Dao Du sọt ngang:"Năm ngàn lượng, không có miễn bàn!"

Nam Cung Cẩn là muốn tăng xông máu, cắn chặt răng miễn cưỡng nói ra:"Được rồi, năm ngàn lượng!!!"

Đợi ta rời khỏi nơi này xem ta xử trí tiểu tử ngươi thế nào!

Tiêu Dao Du còn chưa biết điều gì nét mặt hớn hở hướng Nam Cung Cẩn xoè tay ra chờ đợi.

"Việc gì?"

"Tiền!"

"Ta như thế nào mang nhiều tiền như thế trong người, đợi ta rời khỏi ta liền thu lấy đưa cho ngươi!"

Nàng mất hứng:"Không có tiền miễn nói nhiều".

"Ngươi đến cùng như thế nào mới dẫn ta rời khỏi đây?! Đã nói ta rời khỏi liền thu tiền đưa ngươi, ngươi là không tin tưởng".

Tiêu Dao Du vẻ mặt khinh thường.

"Ngươi cho rằng ta là ai chứ, ta chính Nam Cung duyệt tật đường chủ nổi tiếng giang hồ, Nam Cung Cẩn ta lại lừa tiền đứa nhỏ ngươi!"

Ngươi cho rằng ta bị điên chắc, nàng từng hỏi qua Hoả Bằng Sư bên ngoài cũng chẳng có cái thế gia nào gọi Nam Cung. Cứ cho là chục năm trước còn chưa có đi, nhưng lấy đâu nàng phải tin tưởng Nam Cung Cẩn sự thật. Phải nói lòng người hiểm ác, cái kia lão Bá không phải minh chứng rõ ràng nhất sao!

Năm ngàn lượng bạc Tiêu Dao Du chưa từng nghĩ qua là số tiền lớn, nhưng xem thái độ Nam Cung Cẩn xem ra số đó không nhỏ hoặc có thể nói Nam Cung Cẩn rất nghèo. Giả định đó là số tiền lớn y không tiện mang khi vào rừng đi, cũng không phải không có cách:"Ngươi để chỗ ta cái giấy nợ, ngươi rời khỏi ba ngày trở lại, ta ở đầu rừng chờ ngươi mang tiền đến!"

Nam Cung Cẩn nhếu mày:"Hảo!"

Đem giấy bút ra đây.

"Khoan đã, lỡ ngươi không trở lại thì sao!?"

"Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?". Nam Cung Cẩn bực bội buôn bút xuống.

"Ngươi ghi vào thêm đi, ta hạn ngươi ba ngày, cứ một ngày đến trễ phải trả ta thêm 10% phí". Này còn không phải cho vay cắt cổ.

"10% phí là sao?". Nam Cung Cẩn khó hiểu hỏi.

"Chính là thêm 500 lượng!"

Nam Cung Cẩn không tin tưởng nhìn lên Tiêu Dao Du:"Ngươi khẳng định ngươi không phải cướp!"

Tiêu Dao Du chỉ cười he he, giấy nợ viết xong, Nam Cung Cẩn liền dọn đồ qua ngày tức tốc rời khỏi. Tiêu Dao Du ở bên bìa rừng chờ bảy ngày liền không thấy Nam Cung Cẩn đâu cũng không tức giận nổi nóng, nàng vẻ mặt ok, bình tĩnh cất tờ giấy nợ vào ngực áo xoay người trở lại Ngai Liên núi...

(*)Tiêu Dao Du 8 tuổi tức Gia Long năm thứ 26, năm đó mặc dù đã gia tăng năng suất nhưng chiến tranh biên giới còn nhiều, không có nhân lực nông canh, giá gạo còn rất cao, lão già định giá vào khoảng năm đó 1 lượng bạc mua được 5 bình gạo = khoảng 151kg. Giá gạo đồng loại ở thời đó nếu bán ở hiện đại mình bây giờ giá tầm 15-25k/kg lấy trung bình 20k/kg đi.

1 lượng bạc = 151kg x 20k = 3,022,500 vnđ

=> 5000 lượng bạc = 15 tỷ 112 triệu 500 nghìn đồng = một chuyến hoa tiêu giàu khẳm =]]~