Tiêu Dao Xuân Diệu

Chương 3



Sau khi mang Nguyễn Du rời khỏi, Nguyễn Du còn không tới nửa cái mạng bất tỉnh. Bàng Giải cách khoản truyền một ít chân khí vào người Nguyễn Du, dùng chân khí giúp Nguyễn Du dẫn một ít sữa động vật tránh đói, sau đó lại tiếp tục đi.

Không ngờ qua nhiều chuyện như vậy, một đứa nhỏ sinh non như Nguyễn Du vẫn còn sống!

Lần thứ tư tỉnh dậy, cảm giác đầu tiên của Nguyễn Du chính là cực kỳ choáng váng, dạ dày cuộn lên rồi nôn ra sữa. Nàng cực kỳ khó thở.

À phải rồi, ta quên nói với mọi người, Nguyễn Du nàng là nữ, thân thể tiểu oa nhi này cũng là nữ.

"Ngươi tỉnh". Hàn băng giọng nói vang lên. Bàng Giải chậm rải lấy khăn lao đi nôn mửa trên người Nguyễn Du nâng nàng lên bế trên tay truyền một ít chân khí vào người Nguyễn Du điều tức cả người Nguyễn Du đại bộ phận liền cảm thấy thoải mái ngọa ngoậy kêu lên mấy tiếng.

Anh đẹp trai à, sao ta vẫn ở bên cạnh ngươi a~ Nguyễn Du khổ sở trong lòng hét lớn. Nếu so sánh bình thường Nguyễn Du có thể nằm trong lòng anh trai đẹp trai vô bờ bến không có đất diễn tả này nàng nằm mơ cũng muốn mơ thấy. Nhưng thực tế Nguyễn Du nhận thức, người này ngoài vẻ đẹp trai ra chính ta một tên biến thái sát nhân, giết người không chớp mắt, còn có khả năng giết người nhà của cơ thể hiện tại của nàng, bắt cóc nàng, suýt hại chết nàng, nói chung mọi tình huống xấu nhất có thể phát sinh đều liên quan tới y. Nguyễn Du thực sự khóc không ra nước mắt, khoan ta sai rồi, là khóc một bầy nước mắt, oa oa.

Đứa nhỏ tỉnh dậy nôn oẹ nhìn thấy Bàng Giải liền kích động lớn tiếng khóc. Bàng Giải không nhanh không chậm bước về phía bàn lấy một chén sữa dê còn chút ấm, dùng chân khí truyền vào người Nguyễn Du giúp nàng bình tĩnh rồi đút sữa vào.

"Ai?!". Bên ngoài từ trong trướng của Bàng Giải nghe tiếng trẻ con khóc binh lính liền khẩn trương xong vào, vừa bước vào lớn tiếng hỏi chính là Bành Thừa Phong phó tướng trấn quốc Bình Nguyên tây nam chiến công hiểm hách.

Bàng Giải y trở về?!

Vừa bước vào, một cảnh Bàng Giải bón đứa nhỏ uống sữa không khỏi sửng sốt, bàn tay của Bàng Giải còn có thể làm những chuyện như vậy, quan trọng hơn là....Bành Thừa Phong nghĩ đến liền xanh mặt.

"Tham kiến Tướng quân!". Bước vào thấy Bàng Giải tất cả đều như phản xạ tự nhiên qùy xuống hành lễ.

"Không có việc gì, lui ra". Bàng Giải nhàng nhạt ném một câu, chúng binh xông vào thấy một cảnh kia liền kinh hách đến bất động, nghe được hàn câu liền nhũng chân rời đi, chỉ là không có Bành Thừa Phong.

"Bàng tướng quân, tiểu nhân.. đứa nhỏ này...". Bành Thừa Phong chân như chôn tại chỗ khẩn trương hành lễ đối Bàng Giải hỏi một câu không đầu không đuôi.

"Trên đường nhặt được". Bàng Giải nhìn cũng không nhìn Bành Thừa Phong lại nhàng nhạt ném thêm một câu:"Không có việc lui ra".

Nguyễn Du miễn cưỡng ở trong lòng Bàng Giải uống sữa, thứ này mùi vị thật kinh khủng, nàng không nuốt liền bị Bàng Giải dùng chân khí dẫn vào. Phải uống thứ sữa này cơ thể thực sự cảm thấy quá tồi tệ Nguyễn Du phẫn nộ bậm môi phùng má phun sữa ra, trên miệng liền xuất hiện mấy cái nhỏ bong bóng.

Bàng Giải muốn tiễn, Bành Thừa Phong có muốn cũng không dám ở lại, Bành Thừa Phong trong lòng một bụng tâm tư miễn cưỡng quay người rời khỏi.

Chú gì ơi, ngươi đừng rời đi a~ Thiên ơi cứu mạng!

Người vừa ra khỏi trướng, Nguyễn Du liền giơ tay giơ chân ngọ ngoậy, híp mắt oa oa khóc lớn.

Từ lúc xuyên qua đến giờ Nguyễn Du ngoài lớn tiếng khóc rồi ngất đi thì vô năng làm chuyện khác. Đối với Nguyễn Du thu thập, Bàng Giải người này chính là lãnh diện vô tình, cũng chả ngại ồn ào mặc Nguyễn Du khóc một bên, một bên ngồi thuyền nhắm mắt vô sự quan tâm Nguyễn Du. Nàng trong lòng rất bất bình, có uất ức cũng không thể nói ra mệt mỏi ngất đi.

Giật mình tỉnh dậy, Nguyễn Du thấy mình đứng trên một mỏm núi cao, xung quanh trùng trùng vĩ vĩ đều là rừng, gió to thổi tạc vào mặt nàng, tóc liền bay loạn xạ. Nguyễn Du phía dưới cảm giác liền đưa hai tay ra trước nhìn kiểm tra cơ thể một lượt. Nàng trở lại như cũ rồi!

Chưa kịp vui mừng nàng lại tiếp tục sững sốt, nơi này là đâu, tại sao nàng lại ở đây. Nàng nhìn xung quanh chỉ toàn cây cối chợt nhớ ra điều gì liền theo phản xạ liên tục lớn tiếng gọi:"Cha ơi! mẹ ơi! Anh hai!"

"Cha, mẹ, anh hai, mọi người đâu rồi!". Nàng càng chạy nước mắt càng rơi nhiều. Tuyệt vọng và đau đớn.

Nguyễn Du qùy rạp xuống đất, nước mắt cũng theo đó mà tí tách xuống đất. Cha, mẹ, anh hai, Nguyễn Du đến rừng tìm mọi người rồi đây, con đã tới rồi...tại sao mọi người lại không xuất hiện.

"Du?"

"Mẹeeee..."

Từ bên kia sông xuất hiện một người phụ nữ, nàng thấy Nguyễn Du hai tay liền che miệng, nét mặt đau khổ trào ra nước mắt.

"Mẹeeee...". Nguyễn Du thấy mẹ mình liền sống chết gọi to, kêu đến cổ họng mình đau rát nhưng nàng chỉ đứng đó bên kia sông quay người định rời đi.

"Du?!"

"Cha!!!"

"Cha mẹ...Du?...Du!!!"

"Anh hai!"

Nguyễn Du tìm thấy ba người liền kích động khóc lớn gọi to.

"Cha, mẹ, anh hai, mọi người đi đâu vậy, con tìm mọi người cực khổ lắm! Mọi người đã đi đâu vậy?!". Nguyễn Du hai hàng nước mắt đầm đìa nhìn gia đình mình bên kia sông thét lớn.

"Du, về đi con, chổ này con chưa thể tới". Cha Nguyễn Du đau khổ hướng Nguyễn Du lớn tiếng nói. Mẹ của Nguyễn Du chỉ dựa đầu vào ngực cha của Nguyễn Du nén đi tiếng khóc của mình. Anh của Nguyễn Du đau đớn nhìn Nguyễn Du một cái liền vòng tay kéo cha mẹ bọn họ quay đầu rời khỏi bờ sông.

Nguyễn Du không hiểu gì cả, tại sao cha mẹ anh hai lại không để ý mình? Tại sao? Tại sao họ lại một lần nữa bỏ rơi mình? Tại sao chứ?!

"Cha! Mẹ! Anh hai!"

"Đừng bỏ con lại mà! Cha mẹ! Đừng bỏ con mà!". Nguyễn Du đau đớn hướng ba người hét to. Nhưng... không một ai quay đầu nhìn lại...

Nguyễn Du tâm tư liền điên cuồng, không phải lần này, không phải lần này, không được từ bỏ, nàng nhất định không buông tay lần nữa. Mặc cho dòng sông nước cuốn chảy siết, Nguyễn Du lao mình thẳng vào.

"Du, con ngốc!". Anh trai Nguyễn Du yếu lòng lén quay đầu lại thấy Nguyễn Du lao qua sông liền hoảng hốt hô to.

"Cha mẹ, anh hai, con đến với mọi người đây, chờ con với, con tới liền đây!"

"Du, trở về đi con!". Mẹ Nguyễn Du nhìn Nguyễn Du cố gắng băng qua sông liền ngã xuống khóc nấc, lòng đau như cắt yếu ớt nói.

Nguyễn Du ngâm mình qua nửa ngực, cắn răng chịu đựng cái lạnh buốt của dòng sông bơi thêm bước nữa nhưng bên kia bờ càng bơi càng xa. Hình bóng gia đình nàng mờ dần rồi biến đi mất, chỉ còn văng vẳng câu nói cùng tiếng khóc nấc của mẹ bên tai trở về đi con...rồi tắt liệm.

Bốn bề đều một màn sương, dưới nước đột ngột động chấn kịch liệt, từ bên dưới mặt nước bỗng nhiên rung chuyển, Nguyễn Du sợ hãi nhắm chặt mắt để dòng nước kia leo lên người mình không ngừng niệm to trong lòng đây chỉ là mơ, đây chỉ là mơ...sau đó mở trừng mắt.

Hoảng hốt!

Nguyễn Du sau ít lâu mới kéo về tới thực tại, nước mắt ướt đẫm khăn gối, cơ thể bị xốc nảy, xung quanh tiếng kim loại va vào nhau liên tục nghe choang choang đinh tai nhức óc. Nguyễn Du cũng không có tâm trí để ý, chỉ là cơ thể nàng cảm thấy rất khó chịu, nàng không ngọ ngoậy nằm yên trong lòng mặc người kia liên tục thao tác.

Cha, mẹ, anh hai, ông trời!

Cả nhà đều té xuống vực, chỉ có mỗi Nguyễn Du được tìm thấy, sống đau khổ vất vưỡn trong hi vọng hai năm, Nguyễn Du nữa đêm trời mưa phóng ông trời chữi rủa, sét đánh, hồn lìa khỏi xác. Đã để ta đầu thay kiếp khác sau không xoá luôn mảnh kí ức dằn vặt ta lâu nay?! Tại sao chứ?! Tại sao?

Rồi một hình ảnh chợt thoáng qua tâm trí của Nguyễn Du, mẹ cười với nàng nước mắt vẫn lăn dài trên má, một nụ cười dịu dàng và đầy mãn nguyện 'Du, sống tốt nghe con'...

Nguyễn Du liền ứa nước mắt, trong lòng lớn tiếng 'Mẹ ơi!'

...

"Bàng tướng quân, đao kiếm vô tình, ngài trước hết để đứa nhỏ cho tiểu nhân, tiểu nhân mang người chiếu cố!". Bành Thừa Phong nhìn đứa nhỏ mới sinh không lâu bị mang trước ngực Bàng Giải chém giết không khỏi thương xót hướng Bàng Giải cầu tình.

Bàng Giải bên kia đoạt một cây thương xoay tay vung ngang hông liền cắt đứt người mười tên địch, huyết văng tứ tung:"Không cần!"

Tướng địch bên kia thấy Bàng Giải dũng mãnh liền hoảng sợ, chú ý thấy trên người Bàng Giải mang một đứa nhỏ liền lên tiếng khiêu khích:"Hảo cho ngươi gọi anh hùng hảo hán ra trận lại lấy một đứa nhỏ làm bia đỡ, ta đây hôm nay...". Lời còn chưa hết liền thấy tướng địch kia đầu lìa khỏi cổ. Binh lính địch cận một cảnh này đều sợ hãi chạy tán loạn, phía trước liền nghe tiếng tù rút binh.

Quân lính nghe tiếng tù địch rút liền vui mừng khôn siết, bao nhiêu năm, bao nhiêu huynh đệ ngã xuống rốt cuộc cũng có ngày quân ta đánh thắng. Bàng Giải cưỡi ngựa từ đâu đoạt được một thanh trường đao, lãnh tĩnh vô tình vô cảm xúc đuổi theo hoảng binh vung tay chém xuống. Ngựa chạy tới đâu máu chảy đầu rơi tới đó. Sống bao nhiêu năm trên chiến trường, một cảnh kia Bành Thừa Phong lại không khỏi rùng mình, trong lòng y ngộp ngạt.

Nhiều ngày sau đó, quân Nam thành liên tục thắng lớn, tình báo cho hay kho lương thực địch nhiều lần bị đốt cháy, tướng địch một đêm tỉnh dậy đầu lìa khỏi cổ, lòng quân Tây Hạ giảm sút kịch liệt, nhiều sự việc xảy ra, đến hơn nửa năm sau Tây Hạ mất ngược nửa đất nước. Vua Tây Hạ hướng Nam quốc hoàng đế cầu tình. Gia Long năm thứ mười chín, vua Tây Hạ tự vẫn, Nam quốc hoàng đế nghe tin chỉ mỉm cười sau đó cho lệnh rút quân về, trong tám châu chiếm được trả lại sáu châu chỉ giữ hai châu quân giới cũ biên cương Tây Hạ, hằng năm Tây Hạ đến nạp cống mười vạn hoàng kim lụa là quốc phẩm châu báu, nạp đến trăm năm hoãn bỏ.

Bành Thừa Phong hơn nữa năm kia cùng Bàng Giải trong lòng có khúc mắc. Qua bao nhiêu chiến trận chứng minh Bàng Giải đích thực là kẻ lãnh diện vô tình coi mạnh người như cỏ rác, không nói quân địch, binh sĩ cái kia làm phiền hắn không một lời đầu liền lìa khỏi cổ. Một kẻ như Bàng Giải lại dính với một đứa nhỏ, y cho dù lên chiến trường cũng không buông đứa nhỏ bên người. Bành Thừa Phong nhiều lần to gan hỏi Bàng Giải hai người quan hệ, nếu thật sự kia như Bàng Giải nói họ không liên quan, lấy tính cách Bàng Giải, y mọi việc đều tự tay chăm cái kia đứa nhỏ thật không bình thường.

Một đại nam nhân ôm đứa nhỏ đã không bình thường, một tướng quân ôm đứa nhỏ ra chiến trường càng không bình thường, huống chi việc kia lại phát sinh trên người Bàng Giải càng phi thường không bình thường. Việc này nhắc đến chính là cấm kỵ trong lòng các binh sĩ, bọn họ coi như không thấy gì cũng không ai dám bàn luận gì, xem như đứa nhỏ kia dường như không hề tồn tại.

Cứ như vậy, bí mật về đứa nhỏ kia giấu kín hơn nửa năm.

Một năm sau, nửa đêm Bành Thừa Phong đao kề trên cổ một đám giang hồ hiệp sĩ đến hỏi đứa nhỏ kia tin tức, cũng ngày đó khúc mắc trong lòng Bành Thừa Phong về hai người kia mới được gỡ bỏ, trong lòng y tựa tiếu phi tiếu buồn cười nghĩ mình đa nghi. Nhớ đứa nhỏ trắng trẻo mập mạp ngoan ngoãn nằm im thin thít trong lòng nam nhân buồn cười nghĩ nếu bản thân có hài tử thực sự muốn đem đứa nhỏ kết thành.