Tiêu Dao Xuân Diệu

Chương 31: Kẻ cướp



Hai bên dãi núi rừng cây chập chùng, Lam y thiếu niên tay áo lau đi lấm tấm mồ hôi trên trán, vẻ mặt mệt mỏi nói: "Chủ tử, người xem bên kia có cái đình chúng ta qua đó nghỉ một lát!"

Nhân một thân hắc nhàn nhạt nhìn thiếu niên gật đầu:"Ừm".

Thiếu niên rót li nước xuống cẩn thận đặt xuống bàn cho hắc y:"Chủ tử, cũng đến gần biên doanh đi?"

Người nhè nhẹ nâng li trà.

"Chủ tử, Oanh nhi vẫn có điểm không hiểu?! Biên giới Tây Nam quanh năm đều tranh chiến với ngoại tộc, chúng ta đi cũng ba ngày, vùng này không những yên bình, dân chúng cũng một thân ấm no nhàn nhã, thật không giống những vùng biên giới trước kia chúng ta qua!". Lam y thiếu niên nhìn qua vị kia chọn mi:"Phải nói biên doanh Tây Nam mỗi năm đều cầu chi quan ngân nhiều nhất!"

Tiếng cười vọng nhẹ ra sau mạn sa:"Như vậy không phải tốt lắm sao?"

"Không phải như vậy chủ tử, Oanh nhi là muốn nói quan ngân thu nhiều như vậy là như thế nào dùng!". Lam y thiếu niên hai hàng chân mày đều nhếu cả lại, chú ý thấy nước đã cạn cẩn thận rót thêm trà vào ly của hắc y nhân.

Vị kia vẫn chỉ cười nhàn nhạt đáp.

Lam y thiếu niên thở dài, vùng này thật đúng kỳ lạ.

Điều kiện Nam quốc chính là từng người dân đều hiểu rõ nguyên do các nước láng giềng muốn đến xâm chiếm. Chính điểm quanh năm chiến tranh, bốn mặt biên giới Nam quốc đều rất loạn, phiến, giặc ngoại xâm, cướp, người ma lẫn lộn.

Theo tuần tự bình thường, đường gần biên giới thế này nhất điểm khất cái, nhị điểm thôi dân, tam điểm bần bính, tứ điểm: cướp!

Cướp biên giới cũng có nhiều loại: cướp bóc, cướp người, cướp giết! Bọn họ đi nhiều ngày như vậy tứ điểm tuần tự còn chưa có gặp qua. Nơi này nói cách biên giới Tây Nam không tới mười dặm đúng thật khó tin.

"Cứu mạng!"

Lam y thiếu niên ngay tức nhíu hai hàng chân mày không phải linh như vậy chứ!

Tiếng kêu thất thanh từ xa vang vọng tới càng lúc càng dồn dập. Lam y thiếu niên xoay đầu nhìn theo tiếng kêu vọng đến, đối với vị chủ tử gật đầu một cái mới nhúng chân rời đi.

"Cứu mạng! Cứu mạng!"

Một nữ nhân mặt mũi lem luốc la thét thất thanh trên vũng nước bùn nhìn bảy tám hán tử mặt hùm vai gấu tay cầm đao lớn hướng tới quát tháo: "Xú nữ nhân, coi ngươi còn chạy đi đâu!"

Nữ nhân bộ dạng hoảng hốt bất lực ngồi trên vũng nước liên tục lùi người lại, trên tay nắm được vật gì đều ném tới. Quả một màn cướp bóc kinh điển a!

Lam y thiếu niên nheo mắt, ngứa thật.

Thấy hùng tướng nam nhân để một đao chém xuống nữ nhân, thiếu niên dễ dàng bay tới đạp một cước vào ngực hùng nhân khiến y bay ra xa mấy trượng. Đồng bọn thấy vậy đều hoảng loạn đặt trên người hùng nhân đỡ đến, tức giận hét lớn:"Là ai!!!"

"To gan!"

"Ban ngày ban mặt, ngươi đến cướp một nữ nhân, còn coi dương pháp ra gì?!". Lam y thiếu niên thẳng tấp đáp xuống, đứng trước mặt nữ nhân ngồi trên đất đối xuống một câu, vị nữ nhân kia đều hoảng sợ đến giật lùi nhanh chóng lui về sau một góc, giọng vỡ òa thút thít hướng Lam y thiếu niên cầu tình:"Thiếu hiệp, xin cứu mạng."

Hùng nhân sau cú đá đau đớn giận dữ vùng người trở dậy, hất tay hừ một cái nhìn nữ tử khinh thường, hướng Lam y thiếu niên nặng giọng:"Việc không liên quan tới ngươi, chớ dự can vào, không đừng trách ta nặng tay!"

Lam y thiếu niên vẻ mặt khinh khỉnh đáp lại. Một đám cướp cỏ, ra vẻ đạo mạo cái gì!

"Tiểu tử, ngươi một câu cướp, hai câu cướp, ngươi con mắt nào thấy bọn ta cướp!"

"A, là do ta nhìn nhầm các người mang đao trượng nơi này muốn hỏi thăm cô nương yếu đuối?". Thiếu niên nheo mắt vẻ mặt nghi ngờ tự hỏi, sau đó nhướng mày ánh mắt sắc bén nhìn xuống:"Nếu vậy cô nương đây không việc gì là rảnh rỗi lớn tiếng hô cứu mạng?!"

"Ô hợp!". Lam y thiếu niên phi một cái, vẻ mặt khinh bỉ.

Đám nam nhân liền giận dữ, chỉ vào mặt thiếu niên ruồng xả. Lam y thiếu niên không một lời bay đến quyền cước hạ đám nam nhân bò lăn bò càng. Dự tính yếu thế, người kia bộ dạng thư sinh lại không nói chuyện nghĩa lý tuần tự. Đám hùng nhân cắn răng tức giận bỏ đi, không quên đánh cái nhìn sát ý sang nữ nhân.

"Xú nữ nhân hảo, coi như ngươi may mắn, tốt nhất đừng để ta lại nhìn, còn đến nhất định để ngươi cốt xác cẩu thực!". Hùng y nam tử sát khí đằng đặc giận dữ lớn tiếng, sau đó nhìn Lam y thiếu niên tay chân lại muốn động tới liền nhát gan quay đầu bỏ chạy.

Thấy thiếu niên ý định đuổi theo, nhân một thân hắc bước đến nhẹ hô một tiếng ngăn cản:"Oanh nhi, không cần đuổi theo, đến xem cô nương kia thế nào."

"Được, chủ tử!"

Thiếu niên bước đến nhìn vẻ mặt cắt không còn giọt máu nữ nhân quan tâm thăm hỏi, lấy một mảnh vải lau đi bùn đất trên mặt nàng, chính là vụng về càng lau càng bẩn, gương mặt nữ nhân kết cục tô thành một màu đen, thiếu niên ngượng ngùng đỡ nữ nhân rời khỏi vũng nước.

Lam y thiếu niên có điểm giật mình, vị cô nương này đứng đối diện mình đều muốn che hết mặt trời, nói nàng nữ nhân yếu đuối còn không bằng so nàng cùng bọn hùng nhân lúc nãy có điểm hơn. Y phục nàng vận lại vô cùng kỳ quái nhìn không ra nam y nữ y, màu sắc hỗn tạp cứ như là vội vận nhầm hai bộ quần áo làm một, không đoán ra là người phương nào. Chỉ khi đỡ lấy tay nàng ta, cảm nhận được cơ thể nàng run lên bần bật, thiếu niên một chút ác cảm kia mới biến mất.

"Cô nương không sao chứ?"

"Thiếu hiệp, đa tạ ơn cứu mạng!". Nữ nhân nhận thức liền gập người hành lễ, thiếu niên ngăn cản đỡ dậy.

"Cô nương, bọn người kia vì sao đuổi theo ngươi?"

Chỉ thấy vị cô nương vẻ mặt còn đang hoảng loạn.

"Oanh nhi, để nàng nghỉ ngơi đổi y phục, việc để về sau nói". Vị kia đạm mạc nhắc nhỡ.

Cả ba theo bản đồ đi một đoạn đến cái hồ bên rặng núi. Vị nữ nhân này thân mình cao to cũng không có y phục phù hợp đành để nàng một mình đến ao nhỏ trong rừng trúc sơ tẩy cơ thể cùng y phục, hẹn ở đình bên hồ ít lâu sau gặp lại.

Vị Lam y thiếu niên gọi Liệt Oanh, tính tình có điểm tranh, nhưng đối vị hắc y luôn cung kính như bưng. Hai người ngồi trong đình chờ đợi dùng một ít nước trà.

"Chủ tử, cô nương kia thật kỳ lạ."

Vị kia nhàn nhạt cười:"Nàng có điểm kỳ lạ?"

"Chính là chưa từng gặp qua cô nương nào lớn lên cao to như vậy!"

"Oanh nhi...". Vị kia chặc lưỡi. (Có người nhột =]]~)

"Được rồi, được rồi, cứ cho nàng là lớn lên bất thường đi, chủ tử người có để ý trên cổ nàng có thủ điểm? Oanh nhi thật không biết nữ nhân cũng sẽ có thứ này!"

Hắc y chỉ cười đáp.

Hai người nói chuyện cô nương kia ít lâu sau đã trở lại. Cả người nàng vẫn một thân ẩm ướt. Khi tới liền hạ người chấp hai tay bên hông nhúng xuống hành lễ (kiểu lễ của cung phi cung nữ =]]~). Liệt Oanh nhìn người này động tác nhịn không được mí mắt tự giật lên mấy cái.

Vị cô nương tắm rửa sạch sẽ có điểm dễ nhìn hơn. Nàng gương mặt phổ thông không có gì đặc sắc chỉ là nhìn có điểm quen quen có lẽ là trên đường đụng ba sáu người liền dễ dàng gặp phải. Người này cao hơn Liệt Oanh một cái đầu, so với hắc y nhích một đoạn cao hơn một tất, xuyên qua lớp áo mỏng dính ướt nhìn ra cơ thể nàng thon dài có điểm rắn chắc, nước da lúa mạch. Liệt Oanh mắt quét từ trên xuống dưới từ trái qua phải một vòng sau đó liền hừ một cái: Nhìn trước nhìn sau thế nào cũng giống một nam nhân nữ phẫn!

"Đa tạ thiếu hiệp cùng công tử ra tay cứu giúp, khi đó hai người không đến chỉ sợ dân nữ...". Nói chưa hết câu liền lấy tay áo chấm lên khóe mắt.

Liệt Oanh nhìn hành động bình thường của nữ nhân xuất hiện trên người này thật không nhìn nổi, drama quá rồi!

"Cô nương, xin hỏi là từ đâu tới?". Vị hắc y dịu dàng hỏi.

Vị cô nương kia có chút ngây người, sau đó hoàn thần, mặt có chút phiến hồng đối với vị hắc y động tác e thẹn trả lời:"Tiểu nữ nhà ở Tây Kinh,...um... Không biết công tử là từ đâu tới...".

Mặc dầu người là do nàng cứu, Liệt Oanh đối với nữ nhân như nam nhân nữ phẫn cao to đen menly hành động thẹn thùng trước mặt chính là nhìn không nổi muốn nôn mửa, còn ở lại hai mắt nàng chắc chắn mù:"Chủ tử, người cùng...cô nương đây...trò chuyện, Oanh nhi đi phía trước nhìn đường!"

Vị kia đạm mạc gật đầu:"Ừm".

Không đợi dứt lời Liệt Oanh liền một cái xoay người quay đi mất.

Trong đình bên hồ chỉ còn lại hai người.

"Công tử..."

"Ừm...?"

"Người còn chưa trả lời dân nữ...". Nữ nhân cao to người chụm một góc cuối đầu ngại ngùng hai ngón tay liên tục chọt vào nhau.

"Ta từ nội thành đến". Cho dù là sau mạn sa đều nghe được câu nói là có ý cười:"Cô nương không cần khách sáo, cứ bình phàm cùng ta".

Nữ nhân cao to thẹn thùng gật đầu.

"Công tử, có thể cho ta hỏi quý danh công tử?"

Vị kia cười:"Ta gọi Xuân Diệu".

"Xuân...Xuân...Xuân Diệu a...".Chính là không biết người đối diện nghĩ việc gì, một da lúa mạch bỗng chóc hóa đỏ lẹm, đến mu bàn tay cũng trở nên phiếm hồng.

"Cô nương, không sao chứ?"

"Dân nữ không...không....sao..."

Sau mạn sa hắc ra tiếng cười nhẹ, y nhìn người trước mặt hóa đỏ như tôm luộc.

"Cô nương nhà ở Tây Kinh vì sao đến nơi này?"

"Không giấu gì công tử, ta là đến đây tìm cha".

"Gia phụ?"

"Đúng vậy!"

"Dân nữ thường ra ngoài làm việc mưu sinh, cha dân nữ bình thường đều trông coi nhà cửa, chỉ là một tháng trước ta trở lại liền không thấy người đâu...". Nữ nhân hơi cuối đầu vẻ mặt sầu não thở dài:"Cha dân nữ tuổi cũng đã cao, dân nữ là lo lắng y bên ngoài...nếu như có việc gì..."

"Y rời đi không để lại thư tín?". Hắc y đẩy một chén trà đến trước mặt nữ nhân quan tâm.

"Là có, y cũng không nhắc qua sẽ đi nơi nào, dân nữ đành hỏi đông hỏi tây là nghe người trên đường nhìn thấy chỉ theo đến nơi này". Nữ nhân có chút ngập ngùng nói tiếp:"Trên đường liền gặp chút cố sự sau đó may mắn được thiếu hiệp cùng công tử cứu mạng".

"Nàng gọi Liệt Oanh". Hắc y mỉm cười.

Hả?

"Đứa nhỏ kia gọi Liệt Oanh".

Nữ nhân to tròn mắt nhìn chăm chú vào mạn sa:"Ra là Liệt thiếu hiệp!"

"Nàng không thích người gọi Liệt, cô nương cứ như ta gọi nàng Oanh nhi!"

"Thế sao được, chi bằng dân nữ gọi y Oanh thiếu hiệp". Nữ nhân có chút khó xử cười khổ.

"Là".

Nữ nhân nhìn người kia thanh thúy uống trà, cứ như vậy tĩnh lặng.

"Xuân công tử, không biết vì sao lại đến nơi này?"

Người kia có chút ngạc nhiên ngẩn đầu. (Qh': Mọi người xin chú ý là Xuân Diệu từ đầu tới cuối đều mặc hắc y mang mạn sa, nên để hiểu rõ chương này phải chịu khó tưởng tượng thêm, vd: ổng ghi ngạc nhiên ngẩn đầu có nghĩa là thực tế cái mạn sa nó rung rinh chút thôi, người đối diện ko thấy j đâu =]]~ mấy cái trên cũng vậy)

"Ta cũng đến tìm người".

"A, là ra vậy!"

Nữ nhân vẻ mặt bất ngờ lại thẹn thùng ngượng ngùng nói:"Nếu Xuân công tử không phiền, dân nữ mong công tử có thể mang dân nữ theo cùng...Ta...". Cũng có thể báo đáp ơn cứu mạng của công tử cùng thiếu hiệp.

"Phiền!". Lời còn chưa nói hết đã bị một chữ lớn tiếng cắt ngang.

"Ta cảm thấy rất phiền! Vì vậy ngươi không cần đi theo bọn ta đâu!". Liệt Oanh quay trở lại một lúc ngồi trên ngọn cây, thấy nam tử nữ phẫn không biết xấu hổ muốn bám theo, nghĩ tới ngày nào cũng phải nhìn cái bộ dạng kinh khủng bán nam bán nữ hành động buồn nôn nàng nhịn không được liền phi xuống phũ phàng.

"Oanh nhi!"

"Chủ tử, không cần nhiều lời với hắn, đường đường nam tử lại vận nữ trang nhìn không ra thể thống gì!". Quay đầu nhìn thẳng vào mặt nữ nhân cao to:"Ta cứu ngươi, cứu thế là xong, ta cũng không cần ngươi báo đáp gì, cứ coi như là ta xui xẻo, từ giờ đường ta ta đi đường ngươi ngươi đi, chúng ta trước sau đều không quan hệ, ngươi đi đi!". Nói xong còn không quên phụ họa liên tục xua tay đuổi người.

"Oanh nhi..."

"Nếu Oanh thiếu hiệp thấy không tiện như vậy dân nữ cũng không dám quấy rầy...". Giọng đầy chua xót, nghe như ai ức hiếp nàng.

"Nàng không phiền đâu".

"Chủ tử!". Liệt Oanh nổi giận.

Chỉ nhìn thấy nhúc nhích mạn sa.

Liệt Oanh hai hàng chân mày nhíu chặt:"Thôi được rồi, được rồi! Coi như ta không phiền đi, chủ tử nghĩ xem chúng ta còn không biết hắn là ai, tên gì, quê quán ở đâu, như thế nào tin tưởng đi cùng?!". Quay đầu giận dữ nhìn sang nữ nhân lớn tiếng:"Ngươi nói xem ngươi tên gì? Quê quán ở đâu? Trong nhà có mấy người? Làm nghề gì?..."

Nữ nhân nghe đến muốn say xẫm mặt mày, không kịp trả lời.

"Trò chuyện đã lâu, ta cũng chưa biết tên cô nương?!". Tiếng cười nhạt vọng ra sau mạn sa:"Cô nương, nàng tên gì?"

Nữ nhân mặt đột nhiên biến đỏ như tôm luộc:"Ta...ta..."

"Ta gọi T...t...t...iêu..."

"Tờ tờ cái gì?". Ngươi đừng nói cả tên mình cũng không biết nha! Liệt Oanh nổi nóng đập xuống bàn lớn tiếng một cái.

Nữ nhân giật thót mình thốt lên:"Tu Diêu Dao!". Sau đó liên tục nhanh miệng nói:"Tên của ta là Tu Diêu Dao!"