Tiêu Dao Xuân Diệu

Chương 4: Vào núi



12:47 3/9/17

Ba năm sau.

Nguyễn Du không có khái niệm thời gian cũng không thể quan tâm tới.

Nguyễn Du đại bộ phận đều nằm ở trong lòng Bàng Giải mang đi khắp nơi, Nguyễn Du đối với Bàng Giải cũng có chút thay đổi, Bàng Giải thật sự tính tình khiếp đảm nhưng anh ta bảo hộ Nguyễn Du rất tốt. Mấy năm này trừ việc Nguyễn Du chậc vật nằm trong lòng Bàng Giải ra chiến trường đánh giặc, đốt kho, ám sát, giết người, sau đó phiêu bạt giang hồ cùng bọn nhân sĩ môn phái các kiểu so tài chém giết gì đó thì Bàng Giải chiếu cố Nguyễn Du rất tốt: trắng trẻo, khả ái, cũng chưa biết cảm mạo, bị thương là gì.

Chớp mắt cái ba năm, Nguyễn Du đôi khi trong lòng cũng hồ đồ, việc biến thành đứa nhỏ không làm giảm đi áp lực cùng nỗi nhớ nhà. Năm đầu tiên, Nguyễn Du kịch liệt tin tưởng chỉ cần mình ngủ một giấc liền có thể trở về hiện đại, không phải cái kia tác giả cũng từng viết qua như vậy. Chẳng đằng. Thêm hai năm, cơ thể rắn chắc tự mình đều khiển đi lại cũng từ đó tuyệt đường hi vọng của Nguyễn Du. Một ngày nằm cuộn trong lòng Bàng Giải tại xó xỉn nào đó, Nguyễn Du tròn mắt nhìn lên bầu trời đêm xanh ngắt đầy sao hồi lâu trong lòng chưa bao giờ trống rỗng và nhẹ nhàng đến vậy, nàng bất chợt xếch mép mỉm cười:'nếu đã như vậy mình cứ sống ở đây.'(*)

.....

Bàng Giải ôm Nguyễn Du đi liên tục hơn một tháng không ngừng nghỉ tới nơi này. Xung quanh đều là rừng cây, núi non trùng trùng điệp điệp, bọn họ đứng trước một cái động đá không sâu lắm đứng bên ngoài có thể thấy toàn bộ đồ đạc bên trong: có một cái giường đá nằm giữa cái đọng nước, gốc bên trái khá ẩm ướt nước từ trên lên tục rỏ xuống, bên phải có ít quần áo, đồ dùng nấu nướng treo trên vách rất cũ nát dường như không dùng rất lâu, tủ trúc, rương gỗ, cùng một đống sách cũ chất, vứt bừa bộn...

"Phụ thân, người về?!" Đứa nhỏ tầm bảy tám tuổi gương mặt nhem nhuốt hướng Bàng Giải kinh hỉ reo to.

"Ừm" Bàng Giải chỉ nhàn nhạt một câu kéo vải cuộn trên người Nguyễn Du ra đặt nàng xuống trước mặt đứa nhỏ kia sau đó chớp mắt biến mất.

Nguyễn Du còn chưa tỉnh ngủ đứng không vững dụi dụi hai mắt suýt té liền cảm giác được một đôi bàn tay bé xíu đỡ lấy lưng mình:"Tiểu oa nhi không té a."

Bàng Anh nhìn Nguyễn Du đáng yêu xinh xắn có chút thất thần, thấy nàng sắp ngã liền đưa tay đón lấy, đừng nhìn cái thân gầy trơ như que cũi kia của Bàng Anh kinh thường, Bàng Anh chỉ cao hơn Nguyễn Du hai cái đầu dễ dàng bế nàng lên trên người mang vào trong động:"Thật ngoan a!" Người lạ cũng không khóc nháo, Bàng Anh rất tự nhiên sủng nịch hôn Nguyễn Du mấy cái...Nàng đây là không kịp phản ứng nha...chính xác là không biết phải phản ứng ra sao tình huống quái quăm này.

Đây là địa phương quái quỷ gì a, anh đẹp trai đâu rồi, đứa trẻ này là sao đây, nhiều năm chưa gặp người sao cứ ở trên người mình thân thiết?! Nguyễn Du khóc không ra nước mắt khó xử bò bò ra ngoài, phóng tới chân Bàng Giải, Bàng Giải cuối xuống nhấc Nguyễn Du bế trong lòng. Bàng Anh thấy Bàng Giải cả người đều trở nên khẩn trương có tia vui mừng cùng sợ hãi xen kẻ im lặng nhìn Bàng Giải dạo một vòng trong động.

"Mấy năm nay có học tốt"

"Anh nhi ngày ngày đều cùng Giang thúc thúc luyện công chưa từng lười biếng!". Bàng Anh chấp tay thành quyền cuối người đối Bàng Giải báo cáo.

"Đã tới đâu". Bàng Giải nhàn nhạt nhìn.

" Anh nhi hiện tại Độc môn quyển ba, Thần môn quyển thứ hai". Bàng Anh to rõ trả lời.

"Này này, đây là cách phụ tử cha con lâu ngày gặp nhau nói chuyện?". Giang Tử Giang khó chịu chau mày ném cái gồ xuống đất giọng chanh chua cùng Bàng Giải tỏ thái độ.

"Ngươi trở về cũng chẳng buồn nhìn nó một cái khoẻ mạnh không, sống có tốt không chỉ toàn khinh công võ công bá láp?!" Giang Tử Giang tức giận phun cây cỏ trong miệng ra lớn tiếng nói.

Bàng Giải với thái độ Giang Tử Giang không biểu tình:"Cùng ngươi liên quan?"

Nghe xong câu trên, Giang Tử Giang sắc mặt đại biến đổi, tức giận gân xanh gân đỏ đều nổi lên quay đầu hướng Bàng Giải nghiến răng nói: "Cùng.ta.liên.quan?"

"Từ ngày ngươi bỏ con ngươi lại đây biệt tích một mạch ba năm chính là đó liền cùng ta liên quan!". Giang Tử Giang hừ Bàng Giải một cái đem Bàng Anh kéo qua cạnh mình:"Anh nhi qua đây, ngươi cùng hắn không có quan hệ không cần nhiều lời với hắn!"

Bàng Anh khó xữ nhìn Giang Tử Giang nắm tay lôi mình đi:"Giang thúc thúc..."

"Đây là sao? Có cha không cần chú?" Giang Tử Giang nhếu mày, ngừng một xíu, lại hừ một cái với Bàng Anh sau đó liền ngoảnh mặt nhảy phốc lên hòn đá vẻ mặt giận dỗi.

Nguyễn Du không nắm rõ sự việc lắm, chỉ thấy anh khá đẹp trai kia từ đâu trở về nhìn thấy anh cực kỳ đẹp trai của mình cùng đứa bé kia nói chuyện liền rất giận dữ. Nàng đưa tay bé xíu hơu qua hơu lại ở trên người Bàng Giải ngoạ ngoậy bò xuống, lạch bạch bước đến chỗ Bàng Anh ôm lấy.

Bàng Anh khó xữ nhìn Giang Tử Giang giận dỗi mình hai chân đứng như tượng đến Nguyễn Du ôm lấy mình mới giật mình tỉnh lại:"Hài tử ngoan!"

Giang Tử Giang để ý Bàng Giải có chút tếu ý trên mặt nhìn hai đứa trẻ trong lòng liền có chút khó chịu, chỉ là không rõ mình khó chịu cái gì?!

"Bàng Giải, đứa nhỏ này là ai?" Giang Tử Giang chỉ tay vào Nguyễn Du hướng Bàng Giải chao mày hỏi.

Bàng Giải im lặng khá lâu nhìn Bàng Anh cùng Giang Tử Giang vẻ mặt trông chờ đối đáp, y vô diện biểu tình lại thể hiện tiếu ý:"Con ta".

"Con ngươi/cha?!!!" Bàng Anh, Giang Tử Giang kinh hãi há miệng hô to.

"Anh nhi, sau này nàng là sư muội của ngươi". Lời Bàng Giải nhàn nhạt nói ra một Bàng Anh kinh hỉ, hai Giang Tử Giang xám mặt. Bàng Anh mấy năm nay theo Giang Tử Giang học võ mặc dù không chính thức bái sư nhưng tính ra Giang Tử Giang chính là sư phụ của Bàng Anh. Bàng Giải nói Nguyễn Du nàng là sư muội của Bàng Anh há ra chẳng phải bảo Giang Tử Giang nhận nàng đệ tử. Bàng Giải ngươi được lắm, không đến thì thôi, đến liền mang ta thành bảo mẫu chăm con cho ngươi.

"Thí, Bàng Giải ngươi được lắm, ba năm nay ta chôn chân ở đây chăm con cho ngươi coi như nợ cũ nợ mới đều trả hết, ta với ngươi từ nay không quan hệ, hừ!". Giang Tử Giang khinh thường nhìn Bàng Giải ném một lọ thuốc cho Bàng Anh:"Anh nhi, con mỗi tuần đều phải uống, hắn đã về Giang thúc thúc không thể tiếp tục ở cạnh ngươi, nếu ngươi muốn tìm ta đợi mười tám đến Giang Tô thủy địa, Nhất thủy đại canh ta cho ngươi một cái hẹn". Nói xong không kịp để Bàng Anh phản ứng gì, Giang Tử Giang liền ngoảnh đầu bay đi mất.

Nguyễn Du trong mắt liền thấy ngấn lệ Bàng Anh, cái này cùng anh khá đẹp trai kia có liên quan đi?! Nàng nắm áo Bàng Anh sờ sờ an ủi Bàng Anh. Bàng Anh ánh mắt đau thương mất mác cuối xuống ôm lấy nàng.

"Đem dược liệu ra phơi".Bàng Giải đem Nguyễn Du tách ra Bàng Anh bế lên người vào trong động lấy một ít sữa bò còn sẵn rót ra chén cho Nguyễn Du uống.

Bàng Anh nghe câu kia Bàng Giải nét mặt trở lại nghiên túc cứng nhắc vâng một cái ra ngoài lấy dược liệu trong thồ nhanh chống phơi ra.

"Có biết vì sao ta trở lại?"

"Anh nhi biết". Bàng Anh động tác thuần thục cúi người đối đáp Bàng Giải.

Nguyễn Du ngồi kế bên đông đưa hai chân ừng ực uống sữa chú ý thấy Bàng Anh nhìn trộm mình mấy lần.

"Phụ thân, nàng thật sự là muội muội ta?" Bàng Anh ngẩn đầu nhìn Bàng Giải vô cùng cầu mong ánh mắt.

Bàng Giải nhàn nhạt phi phong phi sự đáp:"Nàng từ bây giờ là sư muội của ngươi."

Bàng Anh nghe xong câu này mọi việc vô vàng sáng tỏ, thoáng có chút mất mác liền vô sự:"Vâng, sư phụ!"

Sau hai ngày, Nguyễn Du tất cả đều được Bàng Anh chiếu cố, Nguyễn Du đối với Bàng Anh cảm thấy vô vàng điểm lạ. Khi có Bàng Giải ở cùng Bàng Anh vô cùng mất tự nhiên đối với Bàng Giải hữu lễ chính là như cấp trên cấp dưới như trong phim chưởng. Khi không có Bàng Giải ở cùng, trừ việc Bàng Anh vì Nguyễn Du hay lo xa đủ chuyện như ông cụ non: lót vải cùng nhiều vật mềm mại lên một gốc giường đá, lại tốn không ít tâm huyết làm cái rào to chặn trước cửa động, Bàng Anh vô cùng sủng nịch Nguyễn Du.

Bàng Anh khi nhỏ ở với mẫu thân, đối với Bàng Giải phụ thân của mình chỉ gặp vài lần không có nhiều nhận thức. Bàng Anh sinh ra cơ thể rất ốm yếu là một con sâu bệnh, trong người duy trì đều một mảnh thuốc sáng trưa chiều tối, từ lúc sinh ra chưa từng một lần bước ra khỏi nhà. Một ngày năm Bàng Anh ba tuổi, y tỉnh dậy liền thấy mình nằm trong lòng vị phụ thân vô cùng xa lạ giữa rừng thiên nước độc, Bàng Giải nói mang y đến đây chữa bệnh. Bàng Anh khi đó mọi việc xảy ra đều không hiểu rõ chỉ duy nhất rất hoảng sợ, y nhớ mẫu thân. Nghĩ đến cũng lạ, đứa nhỏ ở cùng phụ thân của mình có gì hoảng sợ. Năm Bàng Anh bốn tuổi, tiếp xúc Bàng Giải một năm nhận thức Bàng Giải người vô diện biểu tình, hàn băng cùng y kém. Một ngày, Giang Tử Giang rớt xuống động gặp hai người, ba tháng sau đó Bàng Giải mất tích. Ba năm sau Bàng Giải đột ngột trở lại mang theo trên người một đứa nhỏ kia chính là Nguyễn Du.

Bàng Anh lần đầu tiên nhìn thấy Nguyễn Du không biết vì sao cảm thấy yêu thương không ngừng, sau khi biết nàng thân đệ muội của mình càng vô cùng kinh hỷ, càng trong lòng một mực nhận thức sủng nịch bảo hộ nàng. Ba năm kia xa cách Bàng Giải, Bàng Anh ở Giang Tử Giang nghe không ít chuyện Bàng Giải bên ngoài cùng nhận thức Bàng Giải lãnh diện vô tình, Giang Tử Giang ngoài võ công đều chỉ dạy Bàng Anh rất nhiều đối nhân xử thế, chủ yếu là đối Bàng Giải xử thế, toàn bộ mọi thứ đứa nhỏ bảy tuổi không thể nào biết Bàng Anh đều biết, Giang Tử Giang rất tự tin vỗ ngực nói với Bàng Anh rằng có để Bàng Anh một mình ở rừng thiên nước độc này cũng không sợ Bàng Anh chết. Bàng Anh khi đó khúc khích cười cảm thấy Giang Tử Giang tính tình cổ quái, cũng nhận thức được Giang Tử Giang sắp cùng mình li khai, chỉ không ngờ là sớm đến vậy.

Ngày Giang Tử Giang rời đi, Bàng Anh là có ý đi theo, nhưng Nguyễn Du một bên níu áo nhìn mình ánh mắt to tròn trong vắt, y đột nhiên mềm lòng. Giang Tử Giang khi đó rất khinh thường Bàng Giải tính kế hai người, dùng Nguyễn Du trói buộc Bàng Anh, dùng Bàng Anh trói buộc Giang Tử Giang. Giang Tử Giang thực sự muốn ở lại cùng Bàng Anh giảng dạy thêm một năm chỉ là khi ấy quá tức giận bỏ đi, trong lòng y khi đó Bàng Anh nếu đuổi theo, y nhất định vì đứa nhỏ này mà ở lại, chỉ là Bàng Anh không có đuổi theo...

Cuộc sống Nguyễn Du sau khi lên núi bắt đầu thay đổi, nàng cùng Bàng Anh sáng ngâm một thùng thuốc, tối ngâm một thùng thuốc. Buổi sáng đều hai canh giờ đón nắng đứng tấn sau đó nhìn Bàng Giải dạy Bàng Anh luyện tập, có ngày bọn họ chỉ vào rừng hái thuốc, Bàng Anh chú ý tìm không ít mật ong cho Nguyễn Du ăn, mọi việc cũng không đến nổi tệ a.

Nguyễn Du ngồi thừ một ngày trên mõm đá nhìn ánh chiều tà, sáng nay mở mắt ra không thấy hai người kia đâu, Nguyễn Du uống chén mật để sẵn rồi lẫn quẫn trong động buồn chán. Mấy lúc ở một mình thế này, trong lòng Nguyễn Du rất phiền muộn, nàng lại nhớ nhà, nhớ chuyện cũ, cảm thấy mình quá dễ dàng bỏ qua nhiều thứ chấp nhận thực tại, nàng không biết mình có thể trở về hay không, hay còn muốn trở về hay không. Trở về lại chỉ có một mình...

Nàng ngước nhìn lên trời vươn vai hít thở một ngụm, ở đâu kiếm ra cái không khí trong lành thế này, cũng từ bao giờ nàng không còn chán ghét sợ hãy rừng, cứ như vậy mà tĩnh lặng ngắm mặt trời khuất dần xuống núi.

Bàng Anh trong lòng lo lắng Nguyễn Du gấp gáp trở về trước, vừa về liền hốt hoảng thấy cổng rào mở toan lại nhìn Nguyễn Du ngoan ngoãn ngồi trên bàn đá ngắm mặt trời lặn thở phào nhẹ nhõm. Thời khắc ấy, nhìn bóng lưng Nguyễn Du dưới ánh chiều tà Bàng Anh không khỏi cảm thấy bóng lưng kia quá cô quạnh, một đứa nhỏ ba tuổi lại phát ra khí chất cô độc, Bàng Anh bất giác nghĩ đến chút chuyện gia cảnh hai người, khoé mắt liền ươn ướt.

Bàng Anh đặt gùi xuống hô một tiếng Nguyễn Du liền quay đầu lại nhìn Bàng Anh vui vẻ cười, nàng nhảy xuống bàn chạy lại vào lòng ôm Bàng Anh, cả hai nắm tay nhau vào động.

Đằng xa có cái bóng cao to im lặng nhìn hai đứa trẻ.

12:57 7/9/17 Đệ tam chương hoàn.