Tiêu Dao Xuân Diệu

Chương 40: Tây Nam (8)



(Khi nhắc đến hành, điều đó là có thật =))).

Tiêu Dao Du nhìn Xuân Diệu sau đó cúi xuống nhìn mình, sau đó lại nhìn Xuân Diệu:"Này..."

"Ta cần vải để băng bó vết thương cho đứa nhỏ". Tiêu Dao Du chỉ vào y phục của Xuân Diệu.

Xuân Diệu có điểm bất ngờ ngẩn đầu nhìn Tiêu Dao Du, nàng cũng không đáp, im lặng quay người cởi áo ngoài ra, xé nhiều đường từ bộ trung y lấy vải đưa cho Tiêu Dao Du hoạt thuật.

"Không đủ đâu! Ngươi cởi cả cái áo trong ra đưa cho ta!" đứa nhỏ này từ trên xuống dưới đều là vết thương, không băng thì thôi đã băng thì phải băng cho tới (*), đây cũng là một trong những nguyên tắc hành y của Tiêu Dao Du.

(*) tới ở đây là tới nơi tới chốn (*) đạo hành y: không biết thì không chữa, không chữa thì không làm, mà đã làm thì phải làm cho đúng.

Thấy Xuân Diệu lưỡng lự hồi lâu, Tiêu Dao Du vẻ mặt khó chịu nói với nàng:"Có băng bó nữa không?! Chỗ ta không có thời gian, đến còn phải đuổi theo mấy mươi đứa nhỏ bên kia biên giới nữa!"

Nghe đến mấy mươi đứa nhỏ, gương mặt Xuân Diệu liền cao trào phản ứng, ánh mắt đối nhìn Tiêu Dao Du đầy nhẫn nhịn nói:"Phiền Tu cô nương xoay mặt đi một chút".

Tiêu Dao Du liền cười to:"Đều là nữ nhân có cái gì phải giấu giếm!"

Xuân Diệu mặt trở nên đỏ bân như muốn nói cái gì rồi thôi, quay đầu không nhìn Tiêu Dao Du giọng có chút cứng nhắc:"Phiền Tu cô nương tránh mặt".

Hai hàng chân mày Tiêu Dao Du muốn đanh chặt lại:"Được rồi! Được rồi! Mau lẹ lên không thì cũng không cần băng bó nữa đâu!"

Nàng thở dài một cái liền xoay người đi, hai tay đưa lên che kín mắt, nội tâm càm ràm lên tiếng 'có cái gì tốt chứ! Cũng chỉ hơn ta trước ngực hai miếng thịt, còn lại chỗ nào nàng ta có mà ta không có, cũng không phải cởi ra áo yếm vẫn còn? Nói cho đúng cái áo kia còn nhiều vải hơn bộ bikini người ta tắm ngoài biển, thật không hiểu nàng ta xấu hổ cái gì!'. Sau đó hai tay mở thành hai cái khe bật ra lồi hai con mắt, Tiêu Dao Du nhếch môi cười đầy gian manh...

Nhẹ nhàng ngoảnh đầu lại, Tiêu Dao Du nhìn phía Xuân Diệu đã muốn cởi xong khăn choàng đầu cùng ngoại y. Tấm lưng mỏng manh hiện ra với một vết sẹo bỏng to kéo dài đến ngang hong. Ở chỗ nàng da thịt đều để một mảng tối màu sần sùi trên làn da trắng như tuyết. Những vết tích cứ như bị côn trùng cắn qua, chui vào da thịt, nổi dợn lên thành những rãnh lớn nhấp nhô quằn quện. Wao! Quả thật nhìn rất kinh dị...trong lòng Tiêu Dao Du âm thầm đánh giá.

Xuân Diệu cởi lớp băng ngực cùng lớp áo trong đưa cho Tiêu Dao Du.

Sau khi băng bó vết thương cho đứa nhỏ xong, Tiêu Dao Du mới an ổn thở dài. Tiêu Dao Du vốn đã bế phong kinh mạch cùng châm cứu huyệt đạo cầm máu, vết thương băng hay không băng cũng được, đều không ảnh hưởng tới tính mạng. Ngược lại, xương cốt đứa nhỏ này không động thì thôi, đã động phải cẩn thật vô cùng, nếu không chỉ có đoạn gân cốt, thân thể này sợ cũng không dùng được nữa.

Tính toán thời gian bọn buôn người đã rời đi, càng lâu càng khó đuổi theo kịp, đừng nói là truy được bọn họ, tính mạng mấy mươi đứa nhỏ kia cũng khó mà toàn thành. Tiêu Dao Du quay đầu nhìn vào hang động tối ôm liền nhăn mặt...địa cơ quan này không phải dễ để đứa nhỏ ra vào!

"Ngươi ở đây trông đứa nhỏ, ta đuổi theo bọn hắn, ở trên đường để ba hòn đá làm dấu, ngươi chờ người đến, khi nào đến cứ bảo bọn họ theo ám hiệu theo vào! Chỗ mấy đứa nhỏ kia càng để lâu càng khó cứu được không thể tốn thời gian hơn!". Nói xong cũng không đợi Xuân Diệu đáp, liền đứng dậy xoay người đi vào động.

Xuân Diệu thay Tiêu Dao Du đỡ lấy đứa nhỏ tay chân khó cử động, chỉ có thể gấp rút phản ứng níu được tà áo của Tiêu Dao Du kéo giật lại thật mạnh. Tiêu Dao Du đang bước lên một tản đá to theo quán tính của cái giật không giữ được thăng bằng liền ngã người ra phía sau hét lớn tiếng!

Oách!

Hai mắt Xuân Diệu nhắm chặt ôm đứa nhỏ vào trong lòng che chắn, cảm giác không có thứ gì đè trên người liền mở mắt ra: Tiêu Dao Du đối trước mặt nàng tứ chi gian rộng run lẩy bẩy cố gắng gồng mình đỡ lấy cơ thể không rơi xuống, nét mặt vô cùng đau đớn thống khổ.

Cùng lúc đó, Liệt Oanh trùng hợp đuổi đến!

Xuân Diệu y phục xộc xệch, một phần trung y bị xé rách gương mặt hoảng loạn bị đè dưới người Tiêu Dao Du. Một cảnh này vào mắt Liệt Oanh liền thành chỗ Tiêu Dao Du ức hiếp Xuân Diệu, Liệt Oanh tức giận bay đến một cước đá Tiêu Dao Du văng vào vách núi hét to:"Vô lại!"

Tiêu Dao Du phun một ngụm máu, còn chưa nhận thức được điều gì liền lại bị Liệt Oanh kéo áo lên đấm một cái vào mặt sau đó kịch liệt mắng chửi. Liệt Oanh đỏ mắt đứng trước Tiêu Dao Du rút kiếm ra hướng đến đâm xuống...

"Oanh Nhi!"

"Không phải như vậy, ngươi hiểu lầm rồi!"

Liệt Oanh lúc này mới quay đầu nhìn lại Xuân Diệu. Trong lòng nàng ôm một đứa nhỏ bị thương được băng bó kỹ càng, Liệt Oanh cảm thấy hoang mang, bất ngờ điểm chú ý nhìn vải băng bó vết thương đều y như vải y phục trên người Xuân Diệu, Liệt Oanh ngay lập tức hiểu ra!

"Chủ tử...hắn...?"

"Chỉ là tai nạn"

Tiêu Dao Du nôn ra một búng máu đen kịt ngược lại rất bình tĩnh ngồi dậy kiểm tra mạch đập của mình cùng mấy chỗ va chạm. Đến nhìn vẻ mặt Liệt Oanh hoang mang xấu hổ tức tốc thay đổi biến cái nữ nhân uỷ khúc một tay ôm ngực một tay chấm nước mắt thút thít giọng Hongkong đối với Liệt Oanh nói:"Liệt thiếu hiệp ấy nha, chỗ ngươi ghen tuông cũng không nên tay chân động thủ tốn sức! Chỉ cần thiếu hiệp nói một tiếng ta liền đồng ý gả vào thiếp thân của ngươi!"

"Ngươi...ngươi..." Liệt Oanh từ đang cảm thấy có lỗi liền thành vô cùng xấu hổ tức giận:"Ngươi câm miệng!"

"Được rồi! Oanh nhi ngươi cũng không nên cùng nàng sinh khí. Đến đây giúp ta đỡ đứa nhỏ". Xuân Diệu đem nhỏ cho Liệt Oanh bảo hộ sau đó mới hỏi nàng:"Đã tìm quân binh đến?"

"Là, chủ tử! Viễn tướng quân để hai đội quân theo sau ta, không đến một chén trà nữa sẽ theo kịp nơi này."

Liệt Oanh nhớ lúc mình thông báo sự việc cùng Viễn Chinh, vẻ mặt nàng trông không được thoải mái. Đến khi Viễn lão tướng quân đến cùng bàn bạc qua mới cho hai đội quân này xuất binh, dẫn binh cũng không phải vị tướng quân nào, chỉ là một trưởng đội kỵ binh, quan hàm ngũ phẩm. Liệt Oanh là rất tức giận nhưng cũng không thể nói ra nguyên nhân phải để một cái tướng quân dẫn đầu. Chủ tử của nàng là người thế nào chứ, chỉ một sơ xuất nhỏ cũng đủ khiến Viễn bị gia tru di tam tộc!

"Một chén trà?". Giọng Xuân Diệu không giống như là hỏi.

Liệt Oanh gật đầu sau đó cùng Xuân Diệu hai bên hoàn cảnh nói ra. Liệt Oanh vô cùng ngạc nhiên cùng nghi ngại, xem ra chỗ bọn buôn người này lai lịch không đơn giản. Chỉ hai đội quân kia chỉ sợ là không thể đem người về được:"Chủ tử, chúng ta đi qua nhiều tỉnh thành như vậy cũng chưa từng nghe quan phủ nói có hài tử mất tích. Động đá cơ quan này gần doanh biên như vậy lại không hề bị phát hiện...sự việc e là không đơn giản!"

"Ừm". Xuân Diệu âm trầm gật đầu, sau đó xoay người tìm Tiêu Dao Du, bất ngờ không thấy người đâu.

"Hắn đâu rồi?". Liệt Oanh là người lên tiếng trước, sau đó nhìn theo Xuân Diệu đang nhìn vào thạch động, trước cửa động vết máu khô viết trên vách đá 'truy nhân buôn' của Tiêu Dao Du để lại. Liệt Oanh trong lòng liền hoảng sợ hét to 'hắn điên rồi!'

"Chủ tử, hắn..."

"Oanh nhi, ngươi ở đây giúp ta bảo hộ hài tử chờ người tới, đến nhìn ba hòn đá làm ký hiệu để lại theo sau"

Chủ tử muốn theo nam nhân kia vào động truy người?! Trong động đó là không biết được có thứ gì, thế nào Liệt Oanh đồng ý Xuân Diệu rời khỏi?

Lời vừa nghe vào, Liệt Oanh liền buông bỏ hài tử trên người bước theo Xuân Diệu, chính là chưa kịp hành động đã bị Xuân Diệu trước mặt điểm huyệt liền khụy người một chỗ nhìn Xuân Diệu nói:"Một chén trà sau, huyệt đạo sẽ tự giải".

Cũng không để ý Liệt Oanh kịch liệt phản ứng, Xuân Diệu cuối xuống thu áo khoác ngoài của Liệt Oanh choàng vào người, sơ sài chỉnh trang y phục liền bước vào động...