Tiêu Dao Xuân Diệu

Chương 47: Tây Nam (15)



Lưỡng tình tương duyệt, kết phát vi phu phụ: hai người yêu nhau kết tóc thành vợ chồng

Xuân Diệu, Phương Dịch, Dịch Tần bị nhốt trong lao bốn ngày. Chuyện này không phải chủ ý Nhiên Tử mà là một vị Tả hộ pháp trở về xử lý. Cả Trục Hoành cùng Tế tư cũng không thoát khỏi liên can nhiều lần bị gọi đến tra hỏi. Cả bốn ngày này Xuân Diệu một gian tách rời bên ngoài xảy ra việc gì cũng đều không biết được. Chỉ đến tối hôm nay, hai vị hán tử y phục kỳ lạ đến trói nàng cùng bịt mắt mang đến một cái điện thờ sau đó thả ra.

Vị cốc chủ ngồi đỉnh ghế trên điện bên cạnh Nhiên Tử cùng một vị lão niên đứng cạnh, hai bên điện xếp hàng vị cao chức trong cốc, sau lưng Xuân Diệu là toàn bộ người trong cốc đều đứng. Trong đám người Xuân Diệu nhìn đều có quen thuộc, cũng có xa lạ. Nhưng nhìn khắp nơi, người nàng muốn tìm nhất lại không thấy có mặt.

"Ngươi từ đâu đến?" Tả hộ pháp bên cạnh lão cốc chủ hỏi.

"Bẩm tiền bối, tiểu nữ là từ Tây Kinh đến?" Xuân Diệu vẻ mặt bình tĩnh lễ phép đáp.

"Tây Kinh? Vì sao đến nơi này?"

"Bẩm tiền bối, trên đường ngao du gặp một cái nhân buôn ở biên giới, theo sau họ đi vào thạch động dãi Tân Nhạn vô phúc gặp phải hắc vương xà, bản thân đấu cùng nó một trận bị thương may mắn nhờ Dịch tiền bối nhìn thấy cứu một mạng. Chính mở mắt dậy liền ở nơi này."

Lão hộ pháp gật đầu, lời nàng nói đều khớp với tất cả người trong cốc.

"Nam tử kia là gì của ngươi?"

"Hắn là gia nhân của ta!"

"Là phu thê quan hệ?"

Xuân Diệu có chút bất ngờ nhìn lên điện đối người đương hỏi. Nàng hướng người muốn đáp...

"Đúng vậy, nàng là thê tử ta!" Một giọng nói vang vọng khắp bốn phương. Từ phía sau hàng người tách ra hiện một cái nam tử ốm yếu, một tay nam tử ôm bụng che vết thương rỉ máu, một tay ôm cổ đại bạch xà to lớn dựa người chống đỡ. Y theo nhịp trườn của bạch xà khó khăn đi qua dòng người tiến lên giữa sân đại điện.

Tiêu Dao Du đứng cạnh Xuân Diệu nhìn xuống nàng đánh ánh mắt 'tin tưởng ta' cho Xuân Diệu, sau đó ngẩn đầu lớn tiếng nói cùng người trên điện:"Nàng chính là thê tử của ta!"

"Nói dối!" Trục Hoành từ trong dòng người bước ra vẻ mặt vô cùng kích động lớn tiếng quát Tiêu Dao Du:"Nàng từng nói với ta còn chưa từng thành thân, như thế nào nàng của ngươi nương tử!"

Lời này nghe xong Tiêu Dao Du bất ngờ đánh một vẻ mặt đau lòng nhìn xuống Xuân Diệu sau đó buông tay khỏi bạch xà quỳ xuống cùng nàng, nắm lấy hai tay nàng đau đớn nói:"Là ta hổ thẹn với nàng, không để nàng một cái hôn sự đàng hoàng tử tế, ta hôm nay trước thiên địa xin nguyện thề." Nói xong liền nâng hai tay Xuân Diệu lên đối mặt mình cúi xuống.

Tiêu Dao Du nói một ngôn ngữ ngoại quốc:"Ta trao linh hồn mình cho nàng, chỉ có cái chết mới chia lìa đôi ta"

Đối ánh mắt Tiêu Dao Du ngẩn đầu lên nhìn mình Xuân Diệu liền thất thần không biết nói gì, đơn xúc duy nhất là vị nóng ấm nơi bàn tay mình áp lên má Tiêu Dao Du. Dù nàng không hiểu câu nói kia Tiêu Dao Du nói ý nghĩa nhưng lòng nàng lại vô cùng ấm áp, môi bất giác mỉm cười. Là nụ cười đầy chân thành hạnh phúc!

Những nữ tiểu hài vừa tới tuổi cặp kê lần đầu nhìn thấy hành động của Tiêu Dao Du không hẹn trong lòng đều đỏ mặt thẹn thùng cùng tiếc nối, nguyện thề nhất định phải cưới một người giống như y. Còn những nam tử thì tạc ghi khoảnh khắc này giữ thành bí kíp chinh phục lão bà mình sau này.

Tuy nhiên không phải ai cũng cảm động khung cảnh này, tỷ như kịch liệt nhất là Cốc chủ. Quỷ Cổ kích động đứng bật dậy nhìn chằm chằm Tiêu Dao Du sau khi nghe Tiêu Dao Du nói lời nguyện thề kia.

"Ngươi vì sao biết lời nguyện thề này?" Quỷ Cổ tức Độc cốc chủ nhìn Tiêu Dao Du hỏi.

"Ngài hỏi ta ư?" Tiêu Dao Du ngẩn đầu nhìn Quỷ Cổ dùng một ngôn ngữ khác hỏi lại.

"Ta không biết vì sao ngài lại hỏi, nhưng trong tộc ta từ xưa đến nay đều dùng lời thề này đối với bạn lữ mình"

Quỷ Cổ vẻ mặt kích động.

"Ngươi là người tộc Ban Sơn?"

Tiêu Dao Du gật đầu đáp:"Đúng vậy!"

Đồng tử Quỷ Cổ giãn ra vô cùng kích động, vài người trong hàng cao vị nghe ra được cũng là một vẻ mặt này.

"Đem hắn nhốt vào Độc trùng! Không có lệnh của ta không ai được phép đến gần!" Quỷ Cổ bất ngờ đứng dậy quát to, lời này nói ra là cho bọn Nhiên Tử Dịch Tần nghe.

Hai nam tử cao to che khuất mặt không biết từ nơi nào nhảy ra bắt lấy Tiêu Dao Du cuốn đi mất. Cả bạch xà cũng không kịp phản ứng bất động nhìn, sau khi Tiêu Dao Du biến mất liền đối Quỷ Cổ khè một cái uy hiếp rồi trườn đi mất như một cơn gió.

Việc xảy ra vô cùng nhanh, nhiều người có mặt đều không khỏi kinh động, đến khi bình tĩnh lại tiếng xì xầm ngày càng nhiều. Xuân Diệu không biết ngôn ngữ Độc cốc không nghe ra bọn họ nói cái gì.

Quỷ Cổ xử lý Tiêu Dao Du hoàn tất nhìn xuống Xuân Diệu đối sự việc nhất đoạn nhị tâm không loạn không nháo, cảm thấy lòng dạ nữ tử này thật không tầm thường.

"Đem nàng đi!" Lời vừa dứt bên cạnh Xuân Diệu xuất hiện thêm hai cái hán tử áp sát. Xuân Diệu không nhanh không chậm dây thừng trên người đều đột ngột đứt đoạn, nàng tung chân đá một cái người bên phải, bên trái dùng tay điểm huyệt làm bất động người còn lại. Một tán mười lăm người che mặt nữa lại nhảy vào xếp cái vòng tròn xung quanh Xuân Diệu, Xuân Diệu không mất bao lâu liền giải quyết được hết, người trong cốc nhìn thấy đều vô cùng kinh ngạc cùng hoảng sợ, kẻ từng tiếp xúc qua nàng càng không cùng đối đáp, không nghĩ qua nàng lại một thân võ công tuyệt thế, một người ngoài đến lại có thể đánh bại mười bảy Tán nhân, đây là lần đầu có.

Quỷ Cổ bất ngờ phóng xuống ứng chiến Xuân Diệu, một trận lốc phong cuồng tếu thổi đến hất người xung quanh lùi đi một đoạn, Xuân Diệu không nghĩ nhiều ở trong cuồng phong tay đỉnh một chú thuật sau đó hô:"Tật địa cam chi!"

Từ dưới mặt đất phóng lên hai thanh thổ kiếm bay vào tay Xuân Diệu, nàng trong tâm lốc đẩy người ra hướng Quỷ Cốc nhảy tới bổ hai thanh địa kiếm vào người Quỷ Cổ.

Đơn giản lấy trượng chặn một đòn, trên mặt Quỷ Cổ cười khẩy một cái vô cùng khinh thường nói:"Tiểu xảo Vu công cũng muốn chống lại ta!"

Quỷ Cổ cũng không để ý ánh mắt sững sốt của Xuân Diệu, từ trong tay áo một đám trùng chạy ra phóng đến người Xuân Diệu, không để nàng kịp phản ứng lấy trượng nện vào người nàng một cái đánh Xuân Diệu bay xa trăm thước va vào một tấm phong đá, Xuân Diệu té xuống đất liền phun ra bụm máu lớn. Một cái trùng bám trên người Xuân Diệu nghe mùi máu thuận tiện nàng đang nôn máu mở to miệng liền theo đó chui vào, Xuân Diệu trợn trắng mắt ôm chặt cổ họng nôn khan. Sắc mặt Quỷ Cổ cùng vài vị lão nhân nhìn ra cổ trùng chui vào người Xuân Diệu cũng không tốt, Quỷ Cổ vô cùng tức giận bước đến Xuân Diệu sau đó bắt lấy tay nàng kiểm tra mạch nhịp.

"Cữu chuyển tâm luận của Âm Thư Tan?"

"Ngài biết Vi sư ta?" Vô cùng kinh ngạc, cố sức ngẩn đầu lên hỏi.

"Biết?!" Quỷ Cổ vẻ mặt tức giận hừ một cái dùng gậy điểm lên người Xuân Diệu đánh nàng ngất đi.

....

Tiêu Dao Du sau khi bị ném vào một cái hố nuôi trùng liền bất giác cười khinh bỉ một cái. Là Tiêu Dao Du buồn chán cái số của nàng, cmn bản thân là thầy thuốc mà không bị thương thì lại trúng độc. Tính ra hơn bảy phần dược liệu trên đời này nàng tìm được là dùng cho chính bản thân mình rồi. Lại còn độc trùng, động trùng, hố trùng các kiểu...chỗ nàng thật đích có duyên tương ngộ!

Nhưng mà nàng ngày hôm nay cũng không phải khi xưa gặp cái hố trùng liền động kinh run bần bật. Bản thân nàng bây giờ cũng là một tay chơi trùng a, ta sợ gì cái một hố trùng độc!

Trong ánh sáng le lối từ trên người mình Tiêu Dao Du bắt ra một con trùng nhiều chân ngoe ngoẩy ném ngay một cái phẹp xuống đất! Cmn, tử điện trùng! Mém nửa tiêu đời nhà ma rồi! Cái lão bà xấu xí kia cũng thiệt ác quá, nhìn xung quanh một đống trùng màu mè kỳ quái nhìn không ít con nhận không ra tên, Tiêu Dao Du hảo rùng mình một cái. Tốt nhất vẫn là không nên để tụi nó cắn, tuy cơ thể nàng một thân Dược kiện bách độc bất xâm nhưng ai mà biết được có thực sự bất xâm như A mân nói không, hay ít nhất bị lũ trùng này xui xẻo cắn một cái mấy giai đoạn phải trải qua cũng không dễ chịu gì.

Co người vào một góc động Tiêu Dao Du lấy máu chảy ra dưới bụng vẽ một kết giới máu rồi ngồi im trong đấy, mấy con độc trùng nghe mùi máu Tiêu Dao Du nhiều con không chịu được liền bò đi nơi khác.

Tiêu Dao Du cứ như thế trãi qua một đêm trong hố trùng.