Tiêu Dao Xuân Diệu

Chương 48: Tây Nam (16)



Đập lao độc trùng của Độc cốc, Quỷ Cổ cùng Nhiên Tử đứng phía trên cửa huyệt nhìn xuống Tiêu Dao Du bên dưới hố trùng bất động ngồi im ngủ, cổ trùng ở xung quanh Tiêu Dao Du bám thành một vòng, cận kề đó không ít xác trùng nằm ngỗn ngang. Bọn họ cũng chỉ xem một chút rồi đóng cửa huyệt lại.

"Sư phụ, cổ trùng kia vì sao lại chết?"

"Ngươi có thấy vòng máu trên đá không?"

Nhiên Tử là có thấy chỉ không hiểu máu kia có gì đặc biệt, nàng gật đầu chờ Quỷ Cổ giải thích.

"Hắn dùng qua Dược kiện."

"Là dược kiện của tộc Hoang sao?!"

Đúng vậy.

Khi xưa vùng đất này được gọi là Địa Đàm, trong Địa Đàm rộng lớn rừng núi sông ngòi nối nhau chằng chịt, khắp nơi đều là độc vật cùng hoang thú cường hãn.

Tộc Hoang từ thời xa xưa đã biết dùng cây thuốc tạo ra Dược kiện, phương phối này được dùng pha vào nước tắm hằng ngày của họ.

Người dùng Dược kiện lâu ngày cơ thể có thể chống được nhiều loại độc có trong cây cỏ và động vật khắp nơi ở Địa Đàm.

Chỉ là sau ngàn năm lịch sử thay đổi, Địa Đàm hiện tại bị chia thành hai nửa, lấy sông Trường làm ranh giới: một nửa phía tây bốn phần rừng tám phần núi nay chính là rừng Phỉ Uyên cùng dãi Tân Nhạn của Lĩnh Tang quốc, một nửa phía đông sáu phần rừng hai phần núi nay chính là U Địa của Nam quốc. Hai nửa Địa Đàm đều bị con người khai hoang mở đất làm nơi sinh sống, tính chính xác hiện tại hai nửa Địa Đàm ngày nay còn giữ được nguyên vẹn hoang sơ gộp lại cũng chỉ bằng ba phần Địa Đàm thời chưa vẫn lạc.

Về sau Ban Sơn tộc là không biết thế nào sở hữu Dược kiện, hai tộc Cổ Ban lại liên hệ gần gũi, phối phương này Cổ tộc là cũng có một phần.

Từ khi Địa Đàm chia thành hai nửa, địa phương Cổ tộc sinh sống đối dược liệu trong phối phương Dược kiện không thể có đầy đủ.

Lại nói Cổ tộc chi sơ chính là trong độc sinh ra, bọn họ cũng không việc gì phải dùng tới Dược kiện kia.

Chuyện trên người Tiêu Dao Du có dược kiện càng đích chứng minh Tiêu Dao Du người Ban Sơn tộc. Nếu đã vậy Quỷ Cổ cũng không có ý nghĩ Tiêu Dao Du đường chết. Tộc Ban Sơn cùng Cổ tộc của Quỷ Cổ có tổ tiên thân thiết với nhau, hai tộc đều chung sống ở Địa Đàm. Thiết nghĩ bốn mươi năm trước tộc Ban Sơn có ơn cứu giúp Cổ tộc đối bên ngoài mưu hại, hôm nay nếu cái hậu nhân đã lưu lạc đến đây Quỷ Cổ cũng không việc gì khó đối y chiếu cố.

"Khi nào hắn tỉnh cho người mang hắn ra, chuyện hắn muốn đi đâu thì tùy hắn!"

Nhiên Tử gật đầu hiểu rõ.

"Còn nữ hài tử kia, người là định như thế nào?"

Nhắc đến Xuân Diệu, Quỷ Cổ vẻ mặt liền hiện ra chán ghét hừ một cái.

"Năm xưa nếu không phải vì Âm Thư Tan mưu hại, Quỷ tộc ta cũng không phải đến nước đường này."

Cả vùng rừng Phỉ Uyên và dãi Tân Nhạn Lĩnh Tang ngày nay đích xác chính là U Đàm lãnh thổ của Cổ tộc.

Tuy quanh năm sinh sống trong địa độc tính tình âm trầm lại thích chăn nuôi cổ trùng nhưng Cổ tộc con người đều là cái nhân hậu, bụng dạ hiền lành.

Năm xưa, Âm Thư Tan ra một quẻ bói tính toán địa phương U Đàm âm sát đoạn huyết ngoại tộc, nói rằng Cổ thuật của Cổ tộc đích bàn môn tà đạo hại nước hại dân cần phải diệt trừ tránh nguy hậu họa.

Vì từng hai lần tính toán cứu mạng vua, vua Lĩnh Tang khi đó vô cùng trọng dụng Âm Thư Tan, cũng không tra rõ thực hư liền cho tám vạn quân đến U Đàm truy giết Cổ tộc. Chỉ là nơi Cổ tộc còn chưa làm việc gì tám vạn Tang quân vừa tiến vào U Đàm thì hai vạn quân đã bị độc vật U Đàm giết chết, cả xác cũng không toàn thây.

Tướng lĩnh dẫn dắt bộ binh này không điều tra rõ vùng này địa linh đã cho tiến vào, làm chết nhiều người như vậy y vì muốn thoát tội liền trên tấu chương vẽ rắn vẽ rồng thêm mắm dặm muối nói Cổ tộc dùng tà thuật âm quái hại người, lại muốn lấy vạn vong linh làm tà phép trù yếm hoàng tộc, vua Lĩnh Tang xem xong liền vô cùng giận dữ điểm bốn vị Pháp tế cùng thêm mười vạn quân nữa tiến vào.

Lần này đánh vào U Đàm, người đi tới đâu rừng cháy tới đó.

Chỉ trong hai tuần một nửa cánh rừng phía Tây U Đàm người cùng động vật cái gì cũng không còn.

Đích bốn tên Pháp tế kia nghĩ kế đốt rừng ép Cổ tộc tự xuất hiện lại không tính ra một ngọn lửa này thiêu U Đàm không ngờ gió Đông bất ngờ lộng ngược thổi về phía địa thổ Lĩnh Tang.

Gió thổi bụi lửa bay tới đâu ruộng đồng nhà cửa bị thiêu trụi tới đó, hai bên Đông cháy Tây cháy, binh lính ở giữa chết cũng không ít.

Một tháng trong biển lửa, trên trời bỗng mưa xuống.

Người từng chứng kiến trận mưa này đều nói lại là sinh linh đồ oán khiến trời cao giận dữ cho giông tới, sét đánh liên hồi, một lần kéo dài bảy ngày bảy đêm mới dịu bớt.

U Đàm vốn là một vùng địa trũng, sau cơn mưa ngàn dặm quanh U Đàm biến thành bình địa mênh mông nước, trên mặt nước xác người cùng động vật chết trôi nổi lềnh bềnh trắng dã như cá. Trận mưa này giông sét đánh xuống chết vô số người, trong đó có cả bốn tên Pháp tế mưu kế đốt rừng U Đàm. Vùng U Đàm thổ nhưỡng vốn chứa độc, mưa xuống nước dâng, binh lính đụng vào nước cũng không tránh khỏi cái chết.

Cùng lúc đó khi mưa vừa dứt cũng là lúc tộc Ban Sơn từ U Địa vừa tới U Đàm. Nhân tộc Ban Sơn trời sinh chiến tướng khổ người lại đều cao to hơn nửa trượng, do quanh năm sinh sát chiến đấu bộ dạng vô cùng âm tàn bá khốc. Đám binh Lĩnh Tang nhìn thấy người tộc Ban Sơn đều đứng trời trồng như nhìn thấy quỷ. Đích xác nói quỷ cũng không sai, mạng của họ cứ như vậy bị đoạt đi không kịp lời trăn trối...

Trong hai năm, mười tám vạn quân điều đến U Đàm đi về chỉ còn chín vạn, trăm dặm quanh U Đàm một đám tro tàn, lòng người oán than, sinh linh đồ thán.

Năm thứ ba, vua Lĩnh Tang đột ngột chết, tân đế lên ngôi, vị tân đế này vốn không thuận mắt vu thuật, chức quốc sư của Âm Thư Tan bị phế bỏ, chuyện ở U Đàm cũng theo đó hủy thác, bốn vạn quân còn sống sót ở U Đàm cũng vì vậy mới được cho trở về. Chuyện rừng Xác U Đàm bị cấm nhắc đến, cái tên rừng Xác theo năm tháng cũng bị phai lãng, thay tên rừng Xác - rừng Phỉ Uyên xuất hiện.

Mọi chuyện kết thúc.

Cho dù năm đó Cổ tộc không hành động gì nhưng trong đó phát sinh ra không ít chuyện. Cổ tộc vào sâu trong U Đàm sinh sống đối với ngoại tộc rất nghi kỵ chán ghét.

Ngày hôm nay, Xuân Diệu đến nơi này đích khơi gợi mối thù mấy mươi năm trước giữa Cổ tộc và Lãng quốc Âm Thư Tan.

Nói con người Âm Thư Tan, Cổ tộc là từng có ơn cứu mạng hắn. Hắn thì như thế nào? Năm đó vì nghi kỵ Cổ thuật Cổ tộc mà một cái hữu ý hại người, một lần này ngữ sát, hắn đạo hạnh cũng đừng mong sau này cơ hội tiến triển.

Vừa hay chỗ hắn đệ tử trong tay Quỷ Cổ, đứa con gái này bộ dạng thập phần giống hắn cử chỉ khi xưa, nhìn trời đất cao dày không sợ không nghi kỵ. Chỉ điểm nàng ta tính tình ảnh hưởng, dám nói Âm Thư Tan không coi trọng nàng?!

"Nhưng hài tử kia nhận định nàng ta của hắn nương tử, người định thế nào tính toán?"

"Cũng chỉ là một đứa con gái, chỗ chúng ta cũng không thiếu nữ nhân tốt"

Nhiên Tử nghe thế cũng không thấy gì sai, gật đầu đồng tình với Quỷ Cổ. Hai người ở chỗ sự vụ trong tộc cùng nói thêm một chút rồi rời đi.

Phía Xuân Diệu.

Khi nàng tỉnh lại, cả người bị bó một đoàn mắt thì bịt kín. Nghe tiếng ễnh ương kêu cùng mùi nước hơi ẩm nàng mơ hồ đoán rằng mình đang ở trên một cái hồ.

Thân thể thử động một chút muốn xác định nơi này vị trí.

Cột kẹt.

"Đừng có cử động!"

Giọng nói này nàng là từng nghe qua, Xuân Diệu im lặng sau đó bất ngờ thốt lên:"Đại thúc?!"

"Suỵt! Nhỏ tiếng thôi!"

"Người..."

"Là ta đây, lúc trước ta gặp cô nương chỗ hắc xà"

"Cô nương trước đừng có cử động, hoàn cảnh hiện tại là không tốt lắm đâu!"

Xuân Diệu im lặng gật đầu ra hiệu đồng ý, phía bên kia liền nghe được người kia thở phào.

"Trước nói cô nương hoàn cảnh, chỉ là cô nương tuyệt đối không được kích động ta mới có thể hỗ trợ, có được hay không?"

Nàng gật đầu đáp.

"Phía sau cô nương cách ba cách bên phải có một cái khe, cô nương cho tay ra ngoài ta sẽ cởi trói cho"

Thoát trói, tay thoải mái hoạt động Xuân Diệu liền tháo băng mắt rời khỏi, chủ trương nàng mới nhìn ra được hoàn cảnh là như thế nào.

Nàng bị nhốt trong một cái lồng gỗ vuông treo lơ lửng giữa một cái đầm, xung quanh đầm xích sắt nối nhau giăng thành một cái mạng nhện phía trên, phía dưới mạng nhện treo không ít củi gỗ, bên trong đều có một vài bộ xương, cũng có củi gỗ bị tan nát đáy thùng, nhìn bộ dạng là không phải ngoại lực bình thường có thể làm ra dấu này phá hủy.

Nam nhân nằm ở trên xích sắt nhìn Xuân Diệu ngồi trong củi gỗ, y hỏi nàng:"Cô nương có khỏe không?"

"Ta hảo, đa tạ đại thúc"

"Nhìn cô nương không khỏe chút nào cả đâu, không sao thật chứ?" Y hơi chút nhếu mày.

Xuân Diệu chỉ gật đầu cười đáp.

"Chỗ này nguy hiểm lắm, ta giúp cô nương ra khỏi đây trước rồi có chuyện gì nói sau vậy"

Từ phía trên củi gỗ, nam nhân khoét một cái lỗ sau đó cắt mấy thanh bên tạo ra một cái kẽ hở cho Xuân Diệu bước ra, kéo nàng lên trên mạng xích sắt rồi theo dây sắt đi ra ngoài.

Cử chỉ hành động nam nhân vô cùng lưu loát, cứ như chuyện này không phải lần đầu y làm.

Trong lòng Xuân Diệu chợt nghĩ qua, nếu nam nhân là người Độc cốc thì không khó khăn lý giải, nhưng Xuân Diệu thời gian ở Độc cốc ngoại vi cũng đã gặp không ít người, trong đó ngoại tộc nàng đều nhận thức qua. Vị đại thúc này nàng ngược lại chưa từng nghe nhắc đến.

Lại nói trang phục, hành vi nam nhân bộ dạng càng đích mười phần xác định y không phải người nơi này, vậy đến cùng là vì sao y lại ở đây?

Xuân Diệu đột ngột dừng chân lại nhìn nam nhân phía trước một mực dường như vô cùng quen thuộc địa hình dẫn đường.

Giữa âm rừng tĩnh mịch, giọng Xuân Diệu vang lên không to không nhỏ.

"Người là ai?"

- ----------------------------------------

*Tiêu Dao Xuân Diệu là một bộ 100% giang hồ phiêu lưu chính truyện. Cả cuộc đời Tiêu Dao Du từ lúc sinh ra cho tới sau này trãi qua rất nhiều cố sự bao gồm cả quốc sự và giang hồ liên quan, càng về sau phần giang hồ sẽ càng nhiều. Đơn giản là như vầy: chỉ cần có Xuân Diệu bên cạnh toàn bộ câu chuyện sẽ có xu hướng nghiêng về quốc sự tranh đấu. Còn khi chỉ có Tiêu Dao Du thì toàn bộ sẽ là giang hồ mưu đấu. Hai đứa ở chung thì giang hồ quốc sự lồng vào nhau, người chết như rạ. Sau này còn rất nhiều cố sự lớn nhỏ xảy ra, với tốc độ của Qh' lâu lâu mới làm một chương Qh' thật sự lo ngại các bạn càng đọc càng không hiểu vì nhiều khi quên mất mấy cố sự đầu. Bộ này Hoàng Thái Nhi viết mạch truyện rất khó chịu, nhiều chuyện về sau mới có giải thích rõ ràng, đầu cuối giữa liên quan mật thiết, lỡ quên chương nào đó tự dưng sẽ không hiểu được tác giả viết cái gì luôn.

Vì vậy sau này Qh' muốn ghi một cái chú thích dưới mỗi chương không biết mọi người nghĩ như thế nào?

Việc này có lợi cũng có hại: lợi là dễ hiểu dễ hòa theo cốt truyện, hại là có thể bị quan điểm cá nhân của Qh' tác động tới cảm nhận riêng biệt của mỗi người về câu chuyện.

Chốt lại là như thế này: mọi người có biết vì sao sau này Tiêu Dao Du và Xuân Diệu lại yêu nhau đến vô cùng cùng cực không?

Chính là vì hai người bọn họ cùng nhau trải qua vô vàng cố sự. Tình cảm con người chỉ có thể trải qua nhiều sự việc mới trở nên gắn kết thân tình. Hai người họ chính là như vậy.