Tiểu Gia Đây Có Rất Nhiều Váy

Chương 1



Lúc Kê Từ đi qua trước quầy lễ tân, cô gái đang thu dọn đồ đạc trên quầy thấy anh đi tới thì chào hỏi anh một câu.

“Luật sư Kê, có một bưu kiện gửi cho ngài.” Cô gái cầm một tập giấy đưa tới “Đến từ hôm qua nhưng tôi bận quá nên quên mất, giờ thấy ngài mới nhớ ra.”

“Làm phiền cô.” Kê Từ gật gật đầu, nhận lấy tập giấy rồi bước ra ngoài.

Lúc anh ra tới cửa lớn công ty thì nhíu mày ngẩng đầu nhìn bầu trời tối om, mở vài cúc áo ngoài.

Thời tiết hôm nay không tốt, có lẽ chẳng mấy chốc nữa trời sẽ mưa.

Sau khi lên xe, Kê Từ mở máy điều hòa lên rồi mới xé túi văn kiện trong tay ra.

Một mảnh giấy viết thư màu vàng khô lộ ra khỏi bao.

Vừa cầm lên đọc dòng chữ đầu tiên, vẻ mặt Kê Từ thay đổi ngay tức khắc.

Đây là một bức di thư.

Vẻ mặt anh tối đi, nhanh như gió đọc xong thư, gân xanh trên tay nắm vô lăng đều lồi lên.

Xem đến dòng cuối cùng gần như là lời khẩn cầu, anh mới thoáng kiềm nén tâm trạng, một chân đạp ga, lái xe đi về hướng địa chỉ trong thư.

Thành Việt đứng tựa bên bệ cửa sổ lầu hai nhìn chòng chọc vào mười người bên dưới lầu, sắc mặt cậu tăm tối như than, trông thì có vẻ dọa người nhưng đôi tay sau lưng lại bởi vì tiếng chửi bậy của người phía dưới vẫn cứ run rẩy không ngừng.

Không phải là sợ, mà đơn giản là giận dữ.

Đây vốn là nhà cậu, bọn người kia dựa vào đâu mà dán giấy niêm phong lên cửa nhà cậu, còn muốn đuổi cậu ra ngoài.

“Ranh con! Đừng làm phiền bọn này nữa! Đây chẳng phải nhà mày nữa đâu! Đừng không biết xấu hổ mà không chịu đi! Đợi lát nữa mặt mũi bị thương đừng trách mấy anh đây không khách sáo đấy!” Một người đàn ông dưới lầu mang vẻ thiếu kiên nhẫn hướng lên lầu trên toét miệng chửi rủa.

“Cút cha mấy người đi!” lồng ngực Thành Việt phập phồng không thôi, đứng trên ban công nhìn chung quanh, tay nâng một chậu hoa rồi ném mạnh xuống dưới.

“A!” gã dưới lầu nhìn chậu hoa nện xuống thì đen mặt, trong cổ họng rít một tiếng, ngay sau đó những kẻ xung quanh đưa tay ra đi đỡ.

Chậu hoa lan này nói ít cũng phải gần mười vạn, ông chủ nói với họ mỗi món đồ trong ngôi nhà này đều không thể phá hỏng.

“Mày đừng có mà không biết điều!” Gã thấy chậu hoa lan được đỡ lấy, giọng điệu càng thêm hung tợn, “Hôm nay mày phải dọn ra cho tao, bằng không chỉ một thằng nhãi phế vật như mày, lấy một chân của mày cũng dễ lắm đấy!”

“Đồ con bò nhà ông, cái thứ bên trong quần ông mới phế, ông lên trời được chắc! Tiểu gia cứ đứng đây này, có bản lĩnh thì chặt đi!” Thành Việt đỏ mắt, chân cũng gác lên lan can, dùng tay chỉ vào đùi, “Tới đi, đây này! Chặt ngay đây này! Không chặt được thì ông là cháu nội tôi!”

Một đống đàn ông thô kệch dưới lầu bị lời nói này chọc giận, cả đám tìm đá dưới chân ném lên trên, mà thằng nhóc trên lầu trốn rất nhanh, chuyện chỉ trong chớp mắt, không biết nó khom mình rồi từ đâu rút ra cái ô, nhanh nhẹn bung ra.

Thành Việt cầm ô, khoái chí đứng trên ban công, nghĩ đợi lát nữa lại nện xuống thêm mấy chậu hoa nữa, đập cho mấy người kia bỏ chạy, lại không thấy được người phía dưới từ đâu bắc một cái thang lại đây.

Kê Từ cũng không mất quá nhiều công sức tìm tới địa chỉ trong thư, anh dừng xe trước cánh cổng sắt một ngôi nhà.

Khu này đều là biệt thự độc lập, chỉ một viên đá cũng có thể đập chết quan to quý nhân.

Tình huống mười mấy người vây quanh biệt thự cãi vã uy hiếp đe dọa thực sự không thường thấy.

Mười mấy người đàn ông trong sân ầm ĩ, đã có hai ba gã bò lên ban công từ cái thang.

Kê Từ thấy thế đẩy cửa xe ra bước xuống, cổng sắt để mở, anh trực tiếp đẩy ra đi vào.

Giữa một đám người mặc áo ba lỗ đen bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông cao lớn vận âu phục giày da, vô cùng bắt mắt.

“Này, anh là ai?” có người kêu lên.

“Người đang đứng trên lầu kia là người ủy thác của tôi, hành vi hiện tại của các anh có hiềm nghi mạnh mẽ là xông vào nhà dân cùng uy hiếp đe dọa trẻ vị thành niên.” Kê Từ ngước mắt nhìn lên nam sinh đang đứng trên lầu, nhíu mày quan sát một chút, móc trong túi một tấm danh thiếp rồi đưa cho người rõ ràng tên cầm đầu nọ.

“Hừ, luật sư?” tên cầm đầu khinh thường mà nhận lấy danh thiếp, xem rõ vài chữ được in trên đó xong thì vẻ mặt cứng lại, trong lòng thầm nghĩ thằng nhóc kia sao có thể mời được người thế này, nhưng trên miệng không hoảng hốt: “Ngôi nhà này là ông chủ tôi có quyền xử lý, thằng nhóc kia còn ở đây một ngày thì chúng tôi cũng khó làm việc.”

“Thứ nhất, dựa theo bộ luật hình sự điều thứ 293, hành vi tụ tập đông người ồn ào, gây chuyện, nhục mạ của các anh đã tạo thành tội ‘gây hấn’; nếu người ủy thác của tôi truy cứu thì án tù sẽ là 5 năm trở xuống có thời hạn, tạm giam hoặc quản chế.” Kê Từ cười cười nhìn gã nọ “Thứ hai, người ủy thác của tôi chưa tròn mười tám (luật bảo vệ người chưa thành niên), được ưu tiên hưởng bảo vệ đặc thù. Đơn giản mà nói thì, một khi bị tòa án thẩm tra, tôi có thể dựa vào tất thảy hành vi trái pháp luật của nhóm người các anh mà tranh thủ đến thời gian thụ án dài nhất.”

Tên cầm đầu nghe xong những lời này của anh thì sửng sốt, suy nghĩ một chút thì hơi hơi gắng gượng ưỡn thẳng lưng cãi lại: “Ờ, tuy là thế nhưng nhà này từ ngày hôm trước đã tôi đã cho người niêm phong, thằng nhóc kia suốt đêm ở lại đây, còn khóa cửa lại, tôi dẫn người đến xử lý là chuyện hợp pháp, ngài lại đây nhìn lên thử xem, thằng nhóc kia còn làm hỏng đồ đạc trong phòng, chậu hoa này tốt xấu cũng gần 10 vạn đấy, nó bồi thường nổi hả? Tôi hoàn toàn có thể báo cảnh sát bắt nó!”

“Đúng, không sai!” Kê Từ tán thành gật đầu “Phải báo cảnh sát.”

“…” Gã cầm đầu sững sờ “…Hở?”

“Báo cảnh sát đến xử lý, chúng tôi nhân tiện tố cáo anh hãm hại trẻ vị thành niên, người ủy thác của tôi có thể ở lại đây ít nhất mười ngày, cũng xem như là bồi thường cho cậu ấy.”

Kê Từ nói xong thì gã cầm đầu trực tiếp sững sờ.

Ông chủ của gã lệnh cho gã phải đuổi thằng nhóc kia ra trong vòng hai ngày, nếu gã còn kiện tụng mất thêm mười ngày, dù có thắng kiện thì cũng cái chức này phỏng chừng không giữ được nữa.

“Như vậy đi, hai bên đều nhường một bước.” Kê Từ híp mắt đưa ra phương án giải quyết, “Anh dẫn người của anh rời đi, tôi và người ủy thác của mình bàn bạc lại, ngày mai anh dẫn người lại đây lấy nhà, tôi bảo đảm trong nhà đầu đuôi đều trả cho anh.”

Tình cảnh dưới lầu đột nhiên lắng xuống khiến cái chân đặt trên lan can của chú mèo sắp bùng nổ – Thành Việt khựng lại, sửng sốt một chốc, tốt xấu gì cũng bỏ chân xuống khỏi lan can trước.

Đại khái ba phút sau, gã cầm đầu vẻ mặt đen sì, giơ tay chỉ về phía cậu: “Hôm nay coi như xong, cho phép mày ở lại một ngày, nếu ngày mai lại không đi, đừng trách anh đây làm khó mày!”

“Mau cút bà nhà ông đi, còn đòi quản tôi.” Thành Việt nhìn bóng lưng hung hăng kia, lặng lẽ nhỏ giọng chửi lại một câu.

Trong vòng hai phút, người ầm ĩ trong sân đã rời đi hết.

Ngay cả cổng sắt ngoài sân cũng khép lại.

Bấy giờ Kê Từ mới ngước lên nhìn kỹ nam sinh nhuộm quả đầu vàng chóe trên ban công kia.

Nam sinh mặc chiếc T-shirt cổ rộng đến mức lộ cả bả vai, chiếc quần màu đen cùng bộ rách 3, 4 lổ.

Trên tai, cổ, đầu ngón tay đều mang xích sắt khoa trương và nhẫn làm cho Kê Từ không kiên nhẫn nhìn nhiều thêm nữa.

Anh cầm thông tin được gửi đến xem lại một lần, rồi lấy tấm hình gửi kèm trong tập giấy ra xem.

Nam sinh trong ảnh có mái tóc đen mềm mại cùng làn da trắng trẻo, một đôi mắt hoa đào cong cong khi cười, trông có vẻ ngoan ngoãn.

“Ông chú là ai đấy?” Thành Việt bị người đàn ông dưới lầu quan sát nhưng không nói câu nào làm cho sau lưng hơi lạnh đi, không biết vì sao cậu luôn cảm thấy người này vừa nhìn là biết chẳng phải người hiền lành gì, giọng nói không tự chủ được nhỏ đi.

Kê Từ nhìn lại bức ảnh, xác nhận là nam sinh nhíu nhíu mày đang nhìn mình trên ban công rồi mới nói: “Thành Việt?”

“Chú biết tôi?” Thành Việt không ngờ người này lại gọi tên mình.

Kê Từ nhét tập giấy cùng bức ảnh trên tay vào túi, híp mắt lại ngửa đầu nhìn cậu, nói: “Mở cửa.”

Thành Việt bị anh dọa đến rụt cổ, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, mạnh miệng nói “Tại sao chứ, đây là nhà tôi.”

“Mở cửa nhanh.” Lần này Kê Từ không nhịn được nữa, giọng điệu cứ như sắp đánh người, lúc anh nói câu này thì trời đúng lúc vang lên tiếng sấm.

“Mịa nó!” Thành Việt bị tia chớp kia dọa đến nỗi lập tực ôm đầu ngồi xổm xuống.

Kê Từ ngửa đầu nhìn con quạ cùng lông quạ trên trời chậm rãi rơi xuống, trong đầu phiền muộn.

Anh là cậu của thằng nhóc trên lầu kia.

Bức di thư trong tập giấy trên tay là của Kha Mâu gửi cho anh, Kha Mâu là chị anh, không phải chị ruột, là gia đình anh nhận nuôi.

Sau đó…Kha Mâu bỏ nhà đi cùng đàn ông.

Sau đó nữa, thằng nhóc này y như con khỉ họ Tôn nhảy ra từ trong tảng đá xuất hiện trước mặt anh.

“Mở nhanh…” Kê Từ vừa mở miệng thì bị tiếng nói của người đang co ro thành một cục trên lầu cắt ngang.

“Biết rồi…la lối làm gì, muốn người, muốn người ta biết giọng chú lớn hả…” Thành Việt gần như nằm bẹp trên nền đất, sắc mặt trắng tái đi vừa uy hiếp vừa dùng cả tay cả chân bám vào ban công thò ra ngoài “Chú muốn…dám…”

Câu sau Kê Từ nghe không rõ, vì sấm sét liên tiếp và lông quạ cùng rụng xuống làm anh thờ dài một hơi.

Chuyện quái gì thế này.

Anh cẩn thận đặt túi giấy trước mặt rồi dùng áo ngoài che lại, bấy giờ mới tới gần cửa, chờ thằng nhóc kia mở cửa cho anh.

Sau năm phút mà cửa vẫn như cũ không phản ứng, Kê Từ có cảm giác mình bị đùa giỡn.

Thành Việt thật ra không có đùa giỡn người đàn ông kia, nhưng bây giờ cậu đang run chân ôm lấy cầu thang lầu hai không di chuyển, nhắm mắt lại run rẩy không ngừng được.

Tật xấu nhìn thấy sấm chớp là không di chuyển được làm cả người cậu nhũn ra thì thôi, chỉ riêng mặt mũi cũng ném đi một đống.

Lúc tiếng sấm bên ngoài chậm rãi ngừng lại, cậu mới tỉnh táo, đỡ lấy cầu thang một bước dài một bước ngắn mà chậm rì rì xuống lầu.

Thành Việt sửa lại biểu cảm trên mặt một chút, chỉnh thành dáng vẻ hung hăng kiểu ‘nhìn nữa sẽ cho mi ăn đòn’ rồi mới mở cửa ra.

Kê Từ đang chuẩn bị đi thì nghe thấy tiếng mở cửa, nghiêng đầu nhìn sang.

Thành Việt thấy anh nhìn mình chằm chằm, mất tự nhiên hắng giọng một cái, dáng vẻ hung dữ mở miệng: “Nếu chú cùng bọn với đám vừa rồi thì không cần nhiều lời, đây là nhà tôi, ai cũng đừng hòng lấy nó.”

Kê Từ nhìn cái đầu vàng kia đã không muốn nói chuyện, nhíu mày nhìn cậu một chút rồi vào nhà.

Thành Việt thấy người này quen cửa quen nẻo bước qua cửa chính đi vào phòng khách, sửng sốt một hồi mới mở miệng: “Nè, tôi cho chú vào chưa? Chú đừng có đi lung tung.”

“Cậu chỉ có thể ở ngôi nhà này nốt hôm nay” Kê Từ quay đầu, từ trên cao nhìn xuống cậu “Căn nhà này đã bị thế chấp cho người khác vì nhà cậu phá sản mắc nợ.”

“Mắc mớ gì tới chú, tôi nói của tôi chính là của tôi!” khớp ngón tay nắm khóa cửa của Thành Việt nổi lên màu trắng xanh, “Chú rốt cuộc là ai?”

“Thành Việt, năm nay 17 tuổi. Hai ngày trước vừa trở về từ nước Mỹ…” Kê Từ nhớ lại tư liệu trên bức thư kia, đọc lên từng cái một.

“Bây giờ lừa đảo cũng ra dáng phết nhỉ? Tôi thực sự không còn gì cho chú lừa đâu.” Thành Việt tự giễu mà cười, ngồi xuống ghế sofa.

“Tôi là cậu…cậu của nhóc.” Kê Từ tùy tiện ném tập giấy trên tay lên khay trà: “Mẹ nhóc gửi cái này cho tôi, xem xong thu dọn đồ đạc đi theo tôi.”

“Đánh rắm à” Thành Việt trừng hai mắt, “Chú thực sự cho tôi là thằng ngu chắc? mẹ tôi là cô nhi, chú không điều tra rõ ràng đã đến muốn giả dạng làm cậu tôi á?”

“Tôi xác thực là cậu của nhóc…” Kê Từ vừa nói vừa nhấc chân bước về phía cậu. “Quyền giám hộ trên danh nghĩa đã tới tay tôi, bắt đầu từ hôm nay, cho đến khi thành niên, tôi là người giám hộ của nhóc…” Kê Từ vừa nói vừa nhìn chằm chằm cậu, cúi đầu theo dõi từng biểu hiện của cậu “Không chỉ không phạm pháp, tôi còn rất hợp pháp.”