Tiểu Gia Đây Có Rất Nhiều Váy

Chương 11



Sau khi đến trường Kê Từ dừng xe ở vệ đường, nghiêng đầu nhìn trường học bên ngoài cửa sổ.

“Trường gì vậy nè…” Thành Việt vịn cửa sổ nhìn ra ngoài, còn vừa nhìn vừa chê bai “Nhân viên bảo vệ ăn mặc kiểu gì thế kia, còn quả đầu gì mà trọc lóc như xã hội đen vậy không biết.”

Kê Từ bị cách hình dung của cậu chọc cười, nghiêng đầu quan sát quần áo của cậu, đưa tay chỉ đinh tai: “Tháo đinh tai xuống, sau này đi học không được đeo.”

“Đinh tai?” Thành Việt sửng sốt, tay sờ soạng lỗ tai một cái mới nhớ ra cái khuyên tai cậu kẹp tạm để chọc tức ba vẫn chưa tháo xuống, thảo nào hai ngày nay cậu luôn thấy nặng đầu.

Thành Việt dài cổ soi gương chiếu hậu một lúc lâu mới lao lực tháo được cái đinh tai trẻ trâu kia xuống.

“Nhóc không xỏ lỗ?” Kê Từ tưởng mình hoa mắt, đến gần nhìn mới thấy trên vành tai non mềm của Thành Việt quả thực không có lỗ xỏ.

“Không có.” Thành Việt xoa xoa vành tai bị kẹp, cậu rất sợ đau, sao có thể xỏ lỗ tai được.

Kê Từ nhìn vành tai bị cậu xoa đỏ lên, có chút muốn nhéo một cái, lỗ tai Thành Việt rất đẹp, đặc biệt là khi đội mũ đen lên như thế này, trắng đến trong suốt.

“Chú nhìn gì thế…” Thành Việt bỗng dưng thấy hơi lạnh gáy.

“Không có gì, xuống xe đi.” Kê Từ ho nhẹ một tiếng, đẩy cửa xe bước xuống.

Thành Việt xuyên qua cửa sổ xe nhìn ra ngoài một chút, động tác khó khăn lạ thường mở cửa xe đi theo sau Kê Từ vào trường học.

Hai người vào trường còn bị bảo vệ ngăn lại ở cổng, xác nhận thẻ căn cước mấy lần mới cho họ vào.

Kê Từ còn đỡ, chủ yếu là Thành Việt, bị bảo vệ lôi kéo xác nhận mấy lần mới thả ra.

“Trường học quỷ gì thế, quần áo của tôi có sao đâu chứ?” Thành Việt cúi đầu kéo lại cái áo bị bảo vệ nhìn chằm chằm ít nhất 3 phút.

Kê Từ bước về trước, vừa đi vừa nghiêng đầu liếc nhìn cái áo ngoài phong cách tả tơi cánh dơi của cậu, rồi đưa mắt nhìn một nhóm học sinh mặc đồng phục trên sân thể dục cách đó không xa.

Chênh lệch rõ ràng.

“Đồng phục học sinh trường này xấu thật.” Thành Việt cũng nhìn thấy nhóm học sinh trên sân thể dục, ghét bỏ đảo mắt “Y như xỏ hai cái ống nhựa dài í.”

Kê Từ định nói gì đó thì điện thoại di động trong túi vang lên, là Đường Cảnh gọi tới.

“Gì?”

“Qua công ty nhanh lên, tôi tìm được vài thứ hay ho về La Phong Hành đây này.” Giọng điệu Đường Cảnh khá là sung sướng “Anh tôi cũng ở đây, chuyện cũng nhờ có anh ấy đào ra, ông nhanh qua đây hai ta cùng bàn bạc nào.”

Kê Từ đáp lại rồi cúp máy, liếc mắt nhìn Thành Việt không biết đi trước anh từ khi nào, tăng nhanh bước chân đi lên.

“Mấy trụ bóng rổ kia cũng không tệ lắm.” Thành Việt thấy anh tới thì cười cười cho anh một cái liếc mắt.

Kê Từ thấy dáng vẻ cười rộ lên của cậu, tỉ mỉ chăm chú nhìn thêm vài lần, bất ngờ cảm thấy rất đáng yêu, ngừng một chút mới nói “Tôi bây giờ có việc…”

“À, thế chú đi trước đi.” Thành Việt nhanh chóng đáp lại.

“Nhóc không đi cùng tôi?” Kê Từ nhướng mày.

“Tôi đi hóng gió một chút, lát nữa sẽ tự về.” Thành Việt nói.

Thành Việt sợ làm lỡ việc của anh, thúc giục: “Được rồi, chú đi nhanh đi.”

Kê Từ dặn dò cậu chú ý an toàn rồi cất bước đi về phía cổng trường.

Kê Từ lái xe tới công ty, đậu xe dưới bãi đỗ ngầm xong, bên cạnh xe anh ngay lập tức có một chiếc xe thể thao đi vào.

Màu vàng sáng rực rỡ đâm vào mắt, xe này là Đường Cảnh.

Đúng như dự đoán, người xuống xe ưỡn cái bụng bự lên, vừa đi vừa đỡ bụng, lại dùng bụng tì lên cửa xe, xem như chào hỏi xe một cái.

Kê Từ mở cửa xe xong không nhịn được nhìn lướt qua bụng gã, ghét bỏ: “Dơ muốn chết.”

“Thôi đi ông hoàng sạch sẽ.” Đường Cảnh không quan tâm chà tay lên xe anh một cái “Phỏng chừng ông rửa xe còn sạch hơn tôi rửa mặt hằng ngày, giờ tôi mà liếm nó một cái, không biết chừng lại nếm ra vị ngọt cũng nên.”

Kê Từ cau mày nhìn xe mình, nặng nề nhìn lên cái bụng của Đường Cảnh, vẻ mặt phức tạp: “Nói nhảm gì đấy! Đừng làm xe tôi buồn nôn.”

Đường Cảnh: “…”

Đường Cảnh biết không thể cãi với anh, thở dài nói: “Được rồi, được rồi, nói chuyện chính đi. Lúc đầu Trương Mạnh Mạnh thu thập tư liệu, La Phong Hành có một trai một gái, tôi thực sự không tìm ra lỗ hổng bên phía La Phong Hành, nhưng có tin tức đứa con trai kia của hắn hai năm trước đụng xe gây chết người mà nhanh chóng dùng tiền chặn miệng người ta, cũng ém hết mọi tin tức xuống.”

“Người nhà của người chết kia hiện đang ở đâu?” Kê Từ cấp tốc bắt lấy trọng điểm.

“Lên xe.” Đường Cảnh xoa bụng một cái, cười mở cửa xe mình ra, khom lưng làm tư thế mời.

———————————————————————————————–

Hiện giờ Thành Việt đang ngồi trên băng ghế ven đường, tay đút túi nắm vài tờ tiền mặt, nghĩ ngợi xem lát nữa đi đâu.

Kê Từ vừa đi thì cậu cũng ra khỏi trường học, đi hóng gió cái rắm, cậu đi được một nửa đã bị mấy chú bảo vệ không biết từ đâu mọc lên liên tục nhìn chằm chặp cậu, còn tưởng cậu ngu ngốc không biết, định lên xe tuần tra loanh quanh đi theo sau mông cậu.

Cậu nào có hiếm lạ dạo cái trường này nữa, lập tức quay về theo đường cũ.

Lúc một chiếc xe lái qua trước mắt cậu, Thành Việt móc toàn bộ tiền trong túi ra, toàn là đô Mỹ, nhưng ngoại trừ nó ra thì từ trong ra ngoài cậu đều trống không.

Thành Việt vừa định đứng dậy tới ngân hàng đổi tiền thành nhân dân tệ thì điện thoại di động trong túi quần vang lên.

Trước khi lấy ra cậu còn tưởng là điện thoại của Kê Từ, mới vừa cười cười lấy ra xem thì phát hiện là một dãy số lạ.

Cậu ở Trung Quốc vốn chẳng quen biết mấy người, huống chi là người có số điện thoại của cậu.

Trừ Kê Từ ra.

Chờ điện thoại vang ít nhất 30 giây, Thành Việt mới nghe máy: “Ờ.”

“Thành Việt phải không?” giọng nam thô lỗ vang lên bên kia điện thoại có vẻ thiếu kiên nhẫn.

Vốn là tâm trạng Thành Việt không tốt, bị tên ngu ngốc này chọc một phát, cúp máy cái rụp.

Mà điện thoại rất nhanh lại vang lên, Thành Việt không thèm nhìn đã tắt máy.

Người bên kia điện thoại rất kiên trì liên tục gọi tới.

“Đệt!” Thành Việt chửi một tiếng nhận máy để xem đến cùng kẻ này muốn làm gì.

“Này…” người bên kia nói một tiếng rồi vào thẳng trọng điểm “Nhãi con, nhìn sang phía tây của mày có một tiệm cà phê, nhanh qua đây.”

Thành Việt cau mày nhìn chung quanh một vòng, tây gì mà tây, cậu có thể phân rõ phương hướng cái rắm ấy, cậu vừa tìm quán cà phê kia vừa nói vào điện thoại: “Mắc mớ gì tôi phải đi qua chứ? Cmn chú là ai hả?”

“Ba nhóc thiếu nợ tụi này.” Người đàn ông rống lên rồi cúp điện thoại ngay.

Thành Việt cầm di động hơi hoang mang, cắn răng đi tìm tiệm cà phê ở hướng tây.

Tìm nửa ngày cũng không thấy, bực bội ném cái mũ trên đầu xuống.

Phía tây đâu, trái trái phải phải khó chịu chết mất.

Thành Việt bối rối tại chỗ một phút, nhớ lại người đàn ông kia nói, nhíu mày nhặt lại cái mũ dưới đất.

Nhặt xong ngẩng đầu mới thấy biển hiệu màu đen của quán cà phê ở góc đường.

Thành Việt cạn lời, phía tây quái quỷ gì, nói thẳng phía trước không được à.

Thành Việt đi tới, đứng trước cửa kính tiệm cà phê nhìn vào trong.

Bên trong không có ai ngoài ba người đàn ông trên một băng ghế dài, mặc áo ba lỗ đồng bộ.

Tâm trạng Thành Việt hơi hốt hoảng, xoa mũi định xoay người đi, một gã trong quán đột nhiên đứng dậy vẫy tay với cậu.

Thành Việt hết cách rồi, không thể làm khác là phải đẩy cửa đi vào.

“Còn muốn chạy à?” gã vẫy tay với cậu cười lạnh “Nếu dám chạy hôm nay mày cũng đừng hòng đứng mà bước ra khỏi quán này.”

“Tôi chạy hồi nào đâu.” Thành Việt kiên cường chống đỡ, nghênh ngang đi tới, ngồi đối diện họ.

“Ba mày còn nòn nợ tụi này một khoảng đấy! Ai ngờ cứ thế chết quách rồi.” Vẻ mặt gã không tốt, nói rồi duỗi tay chỉ vào mũi Thành Việt “Cha ăn mặn con khát nước, ba mày mượn tiền tao thì con trai trả nợ là đương nhiên.”

Thành Việt nhíu chặt mày, âm thanh nặng nề: “Ba tôi nợ bao nhiêu.”

Gã cười đưa ra một bàn tay: “50 vạn!” (16, 52 tỉ hơn)

Thành Việt nghe xong con số này thì tim nảy lên, nếu là 50 vạn thì trước đây cậu còn có thể gom góp được.

Hiện tại cậu có thể gom được không quá 500.

“Sao đây? Trả không nổi à?” gã bật cười “Ông chủ lớn như vậy, 500 vạn còn chưa thành vấn đề mà? Ông ta nợ tụi này 50 vạn chẳng lẽ không trả được?”

“Cho là tôi ngu à? Cha tốt chết rồi muốn nói gì thì đào ổng ra khỏi mộ mà nói, a hay là tôi thiếu nợ mấy người, hả?” Thành Việt nhìn gã, trên mặt bình tĩnh trấn định, tay đặt dưới bàn lại siết chặt.

“Thật mẹ nó phiền.” Gã mặc áo ba lổ móc ra một tờ giấy, quăng tới “Nhìn đi! Ba mày tự ký tên đấy, chữ ba mày chắc mày cũng phải nhận ra chứ? Đừng chơi trò con bò với tao.”

Thành Việt liếc nhìn tờ giấy không lớn không nhỏ trên bàn, tay dưới bàn nhéo thật mạnh lên bắp đùi, bấy giờ mới tỉnh táo lại, vươn tay cầm tờ giấy kia lên xem.

Xem xong giấy nợ, sắc mặt không tốt của Thành Việt càng kém hơn.

Trên giấy đúng là chữ ba cậu ký.

Nói cách khác, ba cậu thực sự thiếu nợ 50 vạn…

Mẹ kiếp.

Thành Việt thầm mắng, lặng lẽ lấy tiền trong túi ra đếm đếm.

Khắp toàn thân từ trên xuống dưới cậu chỉ có 500 đô, còn không bằng số lẻ của người ta.

Tác giả:

Thành Việt: trọng điểm của hôm nay không phải mình nợ tiền, là Kê Từ ấy vậy mà cảm thấy mình đáng yêu.