Tiểu Gia Đây Có Rất Nhiều Váy

Chương 41



Thành Việt uống nước Kê Từ lấy cho rồi nghiêm chỉnh làm xong xấp đề thi, không biết làm thì cũng bởi nơm nơm lo sợ cái mông bị đánh mà thỉnh giáo Kê Từ, cuối cùng miễn cưỡng làm xong.

Bị đòn rất đau, thế nhưng cậu không lo đau mà là lo không điều khiển được thằng em mình.

Hơn 11 giờ Thành Việt mới cất hết bài thi vào cặp, tắm rửa sạch sẽ, lại ở phòng khách với Kê Từ ôn lại từ vựng một lần.

Cô Trần đưa cậu xấp tài liệu rất dày, từ vựng có tính chuyên môn pháp luật quá cao, Thành Việt học được vài từ thì chịu hết nổi rồi, vùi mình thiếp đi trên sô pha.

Kê Từ xử lý công việc xong quay sang thấy Thành Việt đang cuộn thành một cục, ngủ say ở một bên ghế.

Thành Việt lúc ngủ ngoan hơn nhiều so với bình thường, Kê Từ đứng dậy bước qua, khom lưng chuẩn bị ôm người, bỗng nhíu mày suy nghĩ một chút rồi vươn tay vỗ nhẹ đầu Thành Việt một cái.

“Ưm…” Thành Việt mơ màng trợn mắt nhìn anh.

“Về giường rồi ngủ.” Kê Từ nói.

“Từ vựng còn chưa…” Thành Việt vừa nói vừa vừa ngồi dậy “Không biết ngày mai luật sư kia nói có nhanh không…”

“Được rồi.” Kê Từ chọc chọc cái trán cậu “Anh ta sẽ nói chậm, tôi bảo đảm, nhanh đi ngủ đi.”

Sáng hôm sau, Thành Việt muốn đến trường sớm nên chỉ ngồi vào bàn ăn lùa hai miếng toan chạy đi nhưng bị Kê Từ gọi lại.

“Hôm nay tôi đưa nhóc đi học.” Kê Từ nói rồi nhìn hai má phồng lên của Thành Việt, cau mày bảo “Ăn sáng phải đầy đủ, đừng vội như thế, không tốt cho dạ dày.”

“Dạ dày tôi rất tốt.” Thành Việt vừa phản bác vừa ngồi xuống ghế, cầm ly sữa bò vơi một nửa lên uống, cật lực nuốt thức ăn trong miệng xong lại hỏi “Không phải hôm nay chú phải đi làm sao?”

“Ừm.” Kê Từ ung dung thong thả ăn xong phần ăn trên bàn, đứng dậy nhìn Thành Việt “Hôm nay có việc ở một trường học mở tọa đàm, không biết liệu có học sinh nào cảm thấy tôi không có chân tài thực học, làm việc bằng miệng, mở miệng liền phun mưa hay không.”

Thành Việt: “…”

Cho đến khi dừng trước cổng trường, Thành Việt vẫn chưa phản ứng được, đi theo sau Kê Từ vào trường học mới kéo ống tay áo người ta, thẹn thùng đỏ mặt cẩn thận hỏi lại: “Chú chính là luật sư đến trường chúng tôi mở tọa đàm sao?”

Kê Từ quay lại nhìn cậu, tay ôm vai cậu ghì xuống dưới cánh tay mình, nhéo nhéo mặt Thành Việt, cười bảo: “Đoán xem.”

Thành Việt giận mà không dám nói, chỉ có thể hừ một tiếng, gạt bỏ cánh tay anh, nói thật nhanh: “Tôi lên lớp đây.”

Kê Từ cười cười nhìn bóng lưng trốn chạy của cậu, cất bước đi đến chỗ hiệu trưởng đang đợi từ trước.

Hai người gặp mặt hàn huyên vài câu, nhanh chóng vào đề.

Suốt buổi tự học sớm mà Thành Việt tâm thần không yên, mãi đến khi hết tiết đầu mới bị cô Trần dắt xuống hội trường, thấy nhóm nước ngoài Ất Giáp Bính Đinh cậu phụ trách thì tinh thần mới quay về.

Học sinh rất nhanh dựa theo trật tự lớp tiến vào hội trường, trừ khối 12 không tham gia thì tất cả lớp khác đều tới.

Buổi tọa đàm này chủ yếu là nhắm vào sự kiện xâm hại nhi đồng gây rúng động toàn xã hội rồi từ đó phổ cập pháp luật cho học sinh.

Hiệu trưởng trước hết tiến hành một đoạn diễn văn khai mạc nghiêm túc dài lê thê, phía dưới tuy có vẻ yên tĩnh nhưng vẫn luôn có những tiếng nói chuyện xì xào.

Khi toàn bộ hội trường triệt để yên tĩnh là lúc một người đàn ông cao lớn mặc âu phục lên trước đài diễn thuyết.

Yên tĩnh chưa tới nửa phút, ngay sau đó nữ sinh bên dưới đều bùng nổ.

Thành Việt nhìn cảnh tượng nữ sinh ngưỡng mộ, nam sinh ước ao xung quanh đột nhiên có chút không thoải mái, cậu quay đầu nhìn Kê Từ trầm mặc đứng trên đài, bỗng cảm thấy hơi lạ lẫm.

Kê Từ không lộ cảm xúc gì, mang theo ánh mắt lành lạnh, cũng là ánh mắt của lần đầu tiên Kê Từ gặp cậu.

Kê Từ thấy dưới đài nghị luận sôi nổi, híp mắt cầm micro lên ho nhẹ một tiếng, thử âm thanh một chút.

Dưới đài yên lặng.

“Xin chào.”Kê Từ vừa nói vừa quét mắt nhìn người bên dưới, Thành Việt ngồi bên cạnh nhóm người nước ngoài được sắp xếp ở vị trí phía trước thiên về bên trái.

“Hey, người đàn ông trên kia thật đẹp trai, mình muốn…”

“Đừng muốn.” Thành Việt nhanh chóng cắt ngang lời cô gái tóc vàng ngồi bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng bắn tiếng Anh: “He is my father (Người đàn ông đó là ba mình đấy).”

Cô gái tóc vàng lúng túng: “…”

Thành Việt lại không mảy may phát hiện cô gái tóc vàng không dễ chịu lắm, tiếp tục tự mình nói: “My father loves me very much, and we don’t need a new mother (Ba mình rất yêu mình, chúng mình không cần mẹ mới đâu nhớ).”

Cô gái tóc vàng vội vàng gật đầu nói ‘yes’.

Thành Việt bây giờ mới hài lòng tiếp tục nghe người trên đài nói chuyện, nghe được một nửa bỗng cúi đầu nhìn họa mi của mình, thở dài đi đến nhà vệ sinh.

Kê Từ vừa kết thúc một đề tài, giương mắt nhìn góc bên trái thì phát hiện Thành Việt vốn nên ngồi tại chỗ lại không thấy đâu, nhíu mày tiếp tục nói, rèn luyện chuyên môn hằng ngày của Kê Từ rất mạnh, dù hiện tại đang mất tập trung mà người dưới đài vẫn nghe say sưa ngon lành như trước.

Chỉ là mặt người trên đài càng ngày càng lạnh xuống.

Thành Việt đứng trước bệ xí nhìn họa mi không xả được gì tròn một phút đồng hồ mới kéo quần lên quay về chỗ ngồi của mình.

Đề tài Kê Từ nói đang đến phần kết, mới thấy Thành Việt khom eo như con mèo đi vào.

Thành Việt bỗng có chút sợ sệt cúi đầu, cậu cảm giác hình như Kê Từ vừa lườm cậu một cái.

40 phút tọa đàm không dài không ngắn kết thúc, hiệu trưởng và chủ nhiệm khối lần lượt lên đài phát biểu.

Thành Việt đứng ngồi không yên nhìn Kê Từ đi xuống, nhưng cô Trần không biết đã tới sau lưng cậu từ bao giờ, cậu muốn đi tìm Kê Từ cũng không được.

Lúc tan hội nghị thì Thành Việt chạy đến cánh gà nhưng người phía sau đã đi hết từ sớm.

Thành Việt thở hổn hển chậm rãi trở về phòng học, xoa xoa lồng ngực mình, cảm giác như bên trong có ngâm xâu kẹo hồ lô.

Kê Từ phát biểu xong đã đi ngay, anh vốn muốn nói đôi câu với Thành Việt rồi đi nhưng khi vừa xuống đài đã nhận được điện thoại của Đường Cảnh.

“Ninh Chính Vũ tới đây rồi! Sáng nay vừa xuống máy bay.” Âm thanh bên phía Đường Cảnh hơi hỗn tạp, mới sáng sớm mà không biết quán rượu nào đã làm việc rồi.

“Sao ông biết?” Kê Từ hỏi.

“Cậu ta nhắn vào nhóm lớp chúng ta, nói muốn mời cơm.” Đường Cảnh cười hì hì “Trong nhóm lần này nhô lên không ít rùa đen, đúng rồi, Đoạn Trường Thịnh hồi đó theo đuổi ông cũng được điều đến thành phố chúng ta công tác, nghe nói hiện tại lăn lộn cũng khá lắm.”

“Gửi phương thức liên lạc với Ninh Chính Vũ cho tôi.” Kê Từ nhíu mày chỉ nghe trọng điểm.

“Ầy, ông cũng độc thân…”

Lời của Đường Cảnh bên kia chưa xong mà Kê Từ đã cúp máy, chưa tới một phút, Đường Cảnh gửi tin nhắn tới.

Đường mập: [157********, đây là số hắn, cơ mà ông muốn cùng ăn cơm với lớp chúng ta không? Cũng lâu rồi không tụ tập.]

Kê Từ nhìn tin nhắn, gọi ngay cho Ninh Chính Vũ.

Ninh Chính Vũ nhận điện thoại rồi bày tỏ sự kinh ngạc đối với cú điện thoại của Kê Từ, sau đó sảng khoái chọn địa điểm gặp mặt.

Kê Từ lái xe tới nơi thì Ninh Chính Vũ đã đến.

“Ở đây này.” Ninh Chính Vũ lớn lên cao ráo, một vẻ phong lưu phóng khoáng vẫy vẫy tay với Kê Từ.

“Ngại quá.” Kê Từ ngồi xuống, cười hỏi hắn “Sao cậu tới sớm thế.”

“Tôi đặt khách sạn gần đây, cho nên tới nhanh.” Ninh Chính Vũ vừa nói vừa gọi phục vụ đi ngang qua, vỗ tay cái bộp, hỏi Kê Từ: “Uống gì đó chứ?”

Kê Từ tùy tiện chọn một loại đồ uống với nhân viên phục vụ rồi không nói gì nữa.

Nhưng Ninh Chính Vũ nhịn không được mở miệng trước: “Hôm nay cậu tìm tôi vì việc gì thế?”

“Muốn nói với cậu về chút chuyện của Kha Mâu.” Kê Từ cười nhạt “Tôi phát hiện văn kiện thỏa thuận ly hôn cậu gửi cho chị ấy.”

“Cậu biết Kha Mâu?” trên mặt Ninh Chính Vũ hơi kinh ngạc.

“Tôi là em trai chị ấy.” Kê Từ đơn giản trả lời.

“Em trai? Cô ấy chưa từng nói với tôi cô ấy có em trai.” Ninh Chính Vũ cười, có chút hoài nghi trong đôi mắt.

Kê Từ biết hắn sẽ không tin, chuyện này đổi thành người khác nói với anh anh cũng không tin, anh lấy di thư trong túi công văn ra, đưa cho Ninh Chính Vũ.

Ninh Chính Vũ sau khi xem xong vẫn còn hơi kinh ngạc: “Cậu thật sự là em trai cô ấy? Con trai cổ là cậu đang nuôi sao.”

Kê Từ gật gật đầu, cười nhạt: “Hôm nay hẹn cậu ra chủ yếu là muốn biết một việc của Kha Mâu.”

“Cậu hỏi đi.” Ninh Chính Vũ sảng khoái nói.

“Chuyện công ty nhà họ phá sản cậu biết nhiều hay ít?” Kê Từ thẳng thắn dứt khoát vào đề.

“Chuyện bắt đầu tệ đi từ lúc Thành Diệp – chồng cô ấy nhìn trúng một mảnh đất, nói là có tin tức mảnh đất kia sẽ tăng giá trị, bởi vì kinh ngạch quá lớn nên khi thu mua mảnh đất này hết thảy vốn lưu động công ty họ đều sẽ đổ vào đó nên Kha Mâu không đồng ý, mà cùng lúc đó công ty có một khoản thu vẫn chưa lấy về, công trình một khu biệt thự khác còn đang thi công, tài chính eo hẹp, Thành Diệp liền muốn liều một phen, Kha Mâu vì tính an toàn nên không đồng ý, thậm chí còn lấy ly hôn ra uy hiếp, đơn thỏa thuận ly hôn là do tôi soạn.” Ninh Chính Vũ nói đến đây thì cười “Thành Diệp sợ vợ, cuối cùng mặc kệ mảnh đất này, thế nhưng sau đó công trình khu biệt thự xảy ra vấn đề lớn, có một đêm tối trời mưa to gió lớn, một ngôi nhà bị sập, đè chết hai công nhân, chuyện này dẫn đến đầu tư khi trước bị thủng lỗ, lấp vào không được, cổ phiếu công ty giảm mạnh vì công trình tàu hủ nát, Thành Diệp lại đặt chủ ý lên mảnh đất kia, được ăn cả ngã về không tìm ngân hàng cho vay thu mua nó.”

Kê Từ nghe đến đó sắc mặt âm trầm.

“Kết quả có thể tưởng tượng được.” Ninh Chính Vũ tiếp tục nói “Thành Diệp rõ ràng bị gài bẫy, văn kiện ký kết mảnh đất mãi không hoàn tất, một mảnh đất lớn như thế liền trờ thành đất hoang, công ty tuyên bố phá sản, nên đặt cọc thì đặt cọc, nên trả nợ thì trả nợ.”

“Sau đó xảy ra tai nạn xe cộ thì?” Kê Từ nhíu mày hỏi.

“Hôm đó Kha Mâu đã gọi điện thoại cho tôi, cô ấy và Thành Diệp chuẩn bị sang Mỹ tìm Thành Việt, trên đường ra sân bay thì xảy ra chuyện.” Ninh Chính Vũ hớp một ngụm cà phê “Chuyện rất khéo, sau khi xảy ra sự cố ấy tôi đã xem lại băng ghi hình đoạn đường kia, xác thực là ngẫu nhiên.”

Kê Từ hồi tưởng lại tất cả sự kiện trong đầu một lần, thật sự là ngẫu nhiên sao, anh không tin.

Thứ sáu tan học khá sớm, Thành Việt có hơi nhớ nhà, về nhà gõ cửa một hồi nhưng hóa ra Kê Từ không có ở trong, cậu mới chậm chạp phát hiện ra mình quên mang chìa khóa.

Không thể làm gì khác hơn là gọi cho Kê Từ.

Điện thoại rất nhanh kết nối, thế nhưng âm thanh truyền đến từ đầu dây bên kia lại không phải Kê Từ.

“Mi là ai?” giọng điệu Thành Việt mang theo cảnh giác.

“Ba cậu đây.” Ninh Chính Vũ đã từng gặp thằng bé Thành Việt này một lần, một cái đầu vàng hoe, tính cách thối hệt rắm chó, cho nên hắn mở miệng nói bừa cũng không hề áp lực.

Nhưng hắn chưa nói xong, Kê Từ đã đi vệ sinh quay lại, hắn vội vã đưa di động qua.

Kê Từ vừa nhận di động để bên tai thì bên kia điện thoại truyền đến tiếng gầm giận dữ.

“Tôi mới là ba ông, bà già ông, ai vậy hả! Tiểu ra rồi soi gương xem ai là cha ai! Lông mọc đủ dài chưa mà đòi làm ba tôi!”

Thành Việt còn tưởng điện thoại Kê Từ bị ai trộm, giọng điệu không đàng hoàng, mới vừa hít hai hơi định rống tiếp.

Âm thanh quen thuộc từ bên kia điện thoại đã truyền qua.

“Tôi nhớ đã cảnh cáo nhóc rồi, không được nói tục.” Âm thanh Kê Từ trầm thấp nguy hiểm.