Tiểu Gia Đây Có Rất Nhiều Váy

Chương 42



Thành Việt nghe thấy giọng nói Kê Từ truyền đến từ bên kia liền sợ run tay, không cẩn thận ngắt máy, hít một hơi nhìn điện thoại không biết làm sao nữa, muốn giải thích mà không dám gọi lại.

Kê Từ nghe tiếng điện thoại ngắt kết nối, sắc mặt càng không tốt.

Ninh Chính Vũ lúng túng sờ đầu, giải thích: “Tôi thấy là Thành Việt gọi nên nghe máy, vẫn chưa gặp lại nó lần nào.”

Kê Từ hơi hoãn lại vẻ mặt, bảo: “Chắc Thành Việt không mang chìa khóa, trước xin lỗi không tiếp cậu được.”

“Không có gì không có gì.” Ninh Chính Vũ cười xua xua tay “Cậu vẫn giống thời đại học ghê, à phải, tối thứ bảy tôi mời cơm, cậu tới chơi không.”

“Ngày mai có việc, đã hẹn trước rồi.” Kê Từ chưa quên tối thứ bảy đưa Thành Việt đi mua váy.

“Cũng được, để dịp sau vậy.” Ninh Chính Vũ nói.                                              

Thành Việt gãi đầu, quả thực không dám gọi lại, nhìn cánh cửa đóng chặt một hồi, cởi cặp trên lưng xuống ôm vào ngực, đứng dựa tường cạnh cửa, mở di động lên xem hình.

Lúc nghe thấy âm thanh thang máy đi lên, Thành Việt lập tức tắt điện thoại, ôm cặp nghỉ nghiêm đứng thẳng.

Kê Từ ra khỏi thang máy vừa chuyển hướng đã thấy Thành Việt dán vào tường đứng chỉnh tề.

“Hôm nay chú…không phải tôi…” Thành Việt bắt chuyện hai lần đều cảm giác không ổn lắm, chỉ đành trút hết bực bội lên người nghe điện thoại kia “Ai nghe điện thoại của chú vậy, sao lại tự tiện nhận điện thoại người khác, rảnh rỗi…”

“Sau này tôi nghe thấy nhóc nói tục một lần, bật cóc 30 cái.” Kê Từ cầm lấy cặp trên tay cậu, đi tới mở cửa.

Thành Việt thè lưỡi làm mặt quỷ đối với bóng lưng của Kê Từ, trước khi Kê Từ quay người lại nhanh chóng thu hồi.

“Đói bụng chưa?” Kê Từ nhìn cậu đi tới hỏi một câu.

Thành Việt sờ sờ bụng, sau đó gật đầu.

“Đi làm bài tập trước đi.” Kê Từ nhẹ nhàng gõ lên cái trán cậu “Tôi đi làm cơm.”

Vào bữa tối, Kê Từ nhìn thấy Thành Việt đi ra khỏi căn phòng đặt dụng cụ tập thể hình, anh liền nhớ đến bức tranh sẽ quyên góp tại buổi bán đấu giá.

Lần trước Kê Từ thấy Thành Việt vẽ trong phòng cậu, cảm thấy hơi bất tiện nên cho Thành Việt chuyển vào căn phòng nhỏ kia để vẽ.

Bây giờ đột nhiên nhớ ra không biết tiến độ của Thành Việt thế nào rồi, buổi đấu giá hình như là những ngày này.

Thấy Thành Việt bưng bát cơm ngồi trên ghế, Kê Từ hỏi: “Nhóc vẽ thế nào rồi?”

“Rất tốt.” Thành Việt trả lời.

Kê Từ nhìn khuôn mặt có chút kiêu ngạo nho nhỏ ấy thì đưa tay nhéo nhéo mặt cậu “Vẽ gì thế?”

Thành Việt cười xán lạn, rồi lại cự tuyệt trả lời: “Bí mật.”

Kê Từ nhíu mày, bắt đầu có chút tò mò Thành Việt rốt cục vẽ gì.

Thành Việt còn nghiêm túc nhấn mạnh một câu: “Chú không được lén xem đấy.”

Cơm nước xong, Thành Việt dọn dẹp bàn sạch sẽ xong bị Kê Từ xách vào thư phòng, bắt đầu…giảng đề thi.

Sáng hôm sau, Thành Việt hiếm lạ không dậy sớm, khi điện thoại di động bên giường rung lên, cậu còn đang say ngủ.

Thế nhưng người đầu ở dây bên kia kiên nhẫn lạ thường, gọi lại một lần lại một lần.

Thành Việt bị đánh thức mở mắt ra, thò đầu khỏi chăn, mơ hồ nhìn tia sáng trong phòng, sợ đến nỗi nhảy dựng.

Nhảy xuống giường mặc quần, vò tóc xỏ dép, các động tác làm liền một mạch.

Vừa muốn chạy vào nhà vệ sinh, cậu mới chậm chạp nhận ra hôm nay là thứ bảy.

Điện thoại di động để đầu giường đang không ngừng rung, Thành Việt xoa nhẹ đôi mắt, nằm phịch xuống giường, nhắm mắt duỗi tay cầm điện thoại lên nghe: “Ờ?”

“Còn chưa tỉnh ngủ à?” âm thanh người bên kia điện thoại mang theo ý cười.

Thành Việt sững sờ, mở mắt nhìn dãy số xa lạ trên điện thoại, suy nghĩ một lúc lâu mà không tìm ra ai là người gọi, nói vào di động: “Anh nhầm số phải không?”

“Thành Việt, cậu giả vờ hay không nhớ rõ anh thật đấy?” Bạch Trinh hơi bất đắc dĩ.

“Hả?” Thành Việt hơi hoang mang “Anh là ai? Hai ta từng gặp nhau sao?”

Bạch Trinh lúng túng ho khan hai tiếng, phát hiện Thành Việt thật sự không nhớ ra nên đành tự giới thiệu.

“Bạch Trinh?” Thành Việt cau mày “Sao anh có số tôi?”

“Em quan tâm cái đó làm gì.” Bạch Trinh cười cười “Chuẩn bị đi, anh tới đón cậu, đám bạn anh hôm nay chơi đua xe.”

“Tôi không lái xe.” Thành Việt nhanh chóng từ chối.

“Hôm đó không phải cậu lái rất hào hứng sao?” Bạch Trinh suy nghĩ một chút còn bảo “Không lái thì thôi, cậu ra xem cũng được mà.”

Thành Việt hơi do dự, từ nhỏ cậu đã rất thích xe, hiện tại cậu quả thực không thể lái, nhưng mà xem thì phải xem.

Bạch Trinh thấy Thành Việt trầm mặc thì biết cậu đang do dự, lấp tức cố gắng càng nhanh càng tốt châm thêm dầu, vội vã nói vài tên loại xe, rồi bổ sung: “Mấy người anh em của tôi vất vả lắm mới đua một lần, bình thường cũng phải dè chừng dữ lắm.”

“Được, anh chờ tôi chút.” Thành Việt lập tức bị thuyết phục.

Thành Việt nhanh nhẹn rửa mặt thay quần áo tử tế.

Trên bàn trà phòng khách có tờ giấy, là Kê Từ để lại.

[Công ty có việc, bữa sáng bữa trưa nhớ ăn đàng hoàng.]

Thành Việt nhìn tờ giấy nghiên cứu một hồi, phát hiện không có cơm tối, hay nói cách khác Kê Từ sẽ về trước bữa tối.

Nên cậu nhất định phải về nhà trước lúc đó.

Bạch Trinh đã đợi dưới lầu rất lâu, thấy cậu đi ra thì ném cái mũ bảo hiểm sang, kêu: “Nhanh lên.”

Thành Việt nhận mũ rồi nhảy lên xe.

Hai người đi được nửa đường, Bạch Trinh đột nhiên quay xe, lái về hướng ngược lại.

“Sao thế?” Thành Việt hỏi.

“Quên lấy đồ, về nhà một chút.” Bạch Trinh nói rồi nhìn Thành Việt từ gương chiếu hậu “Không sao, sẽ tới kịp.”

Bạch Trinh càng chạy thì phong cảnh bên đường ngày càng quen thuộc, Thành Việt chau mày cảm giác có gì đó không đúng.

Mãi cho đến khi Thành Việt nhìn thấy khu biệt thự quen thuộc từ xa, tim mạnh mẽ nảy lên, tay đặt trên đùi không tự chủ siết chặt.

Từ sau khi rời khỏi nơi này, cậu chưa từng nghĩ sẽ quay về.

Không phải không muốn, mà là không dám.

Tốc độ xe Bạch Trinh tuy không nhanh nhưng cũng không cho Thành Việt quá nhiều thời gian chuẩn bị đã chạy xe vào khu biệt thự rồi.

Bạch Trinh dừng xe, vẫn chưa thấy người phía sau bước xuống, quay đầu liếc nhìn cậu: “Sao vậy?”

Nghe thấy âm thanh hắn Thành Việt mới lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, lúc xuống xe chân cũng hơi run, nhưng tốt xấu gì vẫn đứng thẳng được.

“Cậu chờ chút, anh xuống liền.” Bạch Trinh nói rồi chạy chậm tới một căn nhà trước mặt.

Thành Việt đứng sững tại chỗ, nhìn xung quanh xác định phương hướng một chút, chầm chậm đi về phía đường đi bên trái.

Sau đó không ngoài dự liệu, cậu nhìn thấy ngôi nhà trong trí nhớ kia.

Thành Việt nhìn cánh cửa sắt màu đen trước sân mà cậu tự tay đóng lại, sống mũi chua xót.

Cậu giơ tay xoa nhẹ cái mũi, vừa định tới gần nhìn một chút, phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng còi xe hơi.

Thành Việt nhíu mày bước sang ven đường nhường đường cho xe, sau đó một chiếc xe màu đen đi qua bên cạnh cậu.

Xe lái thẳng một đường tới ngôi nhà phía trước, Thành Việt còn chưa kịp kinh ngạc vì chiếc xe lái vào nhà cậu thì chuyện tiếp theo đã xảy ra.

Người phụ nữ ở ghế sau bước xuống xe làm đôi mắt Thành Việt không tự chủ trừng to, tay đặt trong túi run rẩy vì khiếp sợ.

Đó là Đàm Mẫn Mẫn?

Đàm Mẫn Mẫn quay đầu lại vén tóc lên thì trông thấy cậu, động tác lập tức cứng ngắc, biểu cảm trên mặt trở nên hơi lúng túng, nhưng rất nhanh ép xuống, ngại ngùng nói: “Sao A Việt lại tới đây.”

Thành Việt dù ngốc nhưng vẫn nhận thấy có gì đó không bình thường, lạnh lùng nhìn cô ta: “Sao dì lại ở chỗ này?”