Tiểu Gia Đây Có Rất Nhiều Váy

Chương 43



Người trong sân và ngoài sân nhìn nhau qua cánh cổng, không hẹn mà cùng im lặng.

Thành Việt nhìn Đàm Mẫn Mẫn, rồi nghiêng đầu nhìn tài xế từ trên xe bước xuống.

“Cậu là ai đấy?” tài xế mất kiên nhẫn nhìn cậu.

Thành Việt không nghe gã nói, thẳng thừng nhìn xoáy vào Đàm Mẫn Mẫn, trầm giọng mở miệng hỏi: “Sao dì lại ở đây?”

“Cháu…” biểu tình trên mặt Đàm Mẫn Mẫn ngày càng xấu đi “Vào uống chén trà đi?”

“Sao dì lại ở đây?”

Thành Việt tiến lên trước vài bước.

Đàm Mẫn Mẫn còn chưa nói gì, tài xế bên cạnh lại nổi điên, ngẩng cao đầu hất mũi về phía Thành Việt ồn ào quát tháo: “Thằng kia mày điên rồi phải không!”

“Đàm Văn Văn!” Đàm Mẫn Mẫn la lên, trên mặt là vẻ thẹn quá hóa giận “Cậu im miệng cho tôi!”

“Chị la lối cái chó gì, chị làm gái còn muốn lập đền thờ trinh tiết à, thằng nhãi này là Thành Việt chứ gì? Chị sợ cái chết tiệt gì, chuyện gia đình nó phá sản không liên quan tới chị! Ba mẹ nó là sự cố bất ngờ thôi!” Đàm Văn Văn nhìn dáng vẻ sợ hãi đến thở không nổi của Đàm Mẫn Mẫn “Không phải chỉ là một thằng oắt sao? Còn phải quanh co lòng vòng năm lần bảy lượt đuổi về Mỹ nữa.”

“Cậu câm miệng!” Đàm Mẫn Mẫn đột nhiên cất cao giọng.

Thành Việt nhíu mày nhìn hai người lời qua tiếng lại, trong đầu âm ỉ như có từng cây châm chích lấy.

“A Việt…” Đàm Mẫn Mẫn đỏ mắt nắm chặt tay, chậm rãi đi về hướng Thành Việt “Chuyện ba mẹ cháu dì thực sự không rõ, dì cũng không phải biết trước công ty phá sản, cháu đừng tìm dì nữa.”

Thành Việt nhìn vành mắt đỏ chót của Đàm Mẫn Mẫn, cười lạnh: “Dì khóc cái quái gì cơ chứ, người chết là ba mẹ dì à? Tôi hỏi dì, sao dì lại ở đây.”

“Dì…”

Đàm Mẫn Mẫn vừa muốn nói lại bị Đàm Văn Văn đứng sau cắt ngang.

“Nhà này là chị tao mua, đừng nói bậy nói bạ.” Đàm Văn Văn nhìn chằm chằm Thành Việt.

“Mua nhà tôi ở?” Thành Việt nhìn Đàm Mẫn Mẫn, khóe môi cười lạnh mang theo sự cay nghiệt hiếm thấy “Dì có bệnh sao?”

Đàm Mẫn Mẫn vốn đang cúi đầu như bị cái gì kích thích, ngẩng phắt đầu lên “Dì có bệnh! Nhà là do dì mua, đây là nhà của dì!”

“Được rồi, đừng làm rối việc này nữa.” Đàm Văn Văn ôm lấy chị của gã, trừng Thành Việt “Cút nhanh lên, còn không cút tao gọi bảo vệ, chẳng biết cho loại gì vào đây nữa.”

Nếu là trước đây, Thành Việt ở trong tình huống này chắc chắn sẽ cầm gạch chọi chết tên ngu xuẩn chết dẫm này, bây giờ dù cho nhịn đến run tay thì ý nghĩ kia lại bị cậu kéo trở lại.

Thành Việt lấy điện thoại ra chụp lại hai kẻ ngu ngốc này, quay người muốn đi, vừa xoay người đã đụng phải người khác.

“Sao vậy?” Bạch Trinh kéo lấy cậu, vẻ mặt không tốt lành giơ ngón giữa về phía một nam một nữ kia.

“Tôi về trước đây.” Sắc mặt Thành Việt không tốt lắm, kéo tay hắn ra.

“Anh đưa em về.” Bạch Trinh không quan tâm một nam một nữ kia, vội vàng đuổi theo Thành Việt.

Dọc đường đi, ngoài trừ sắc mặt tái nhợt và biểu cảm lạnh lẽo thì Thành Việt đều ổn, chỉ là hơi buồn nôn.

Tới tiểu khu, Thành Việt xuống xe trả mũ bảo hiểm cho Bạch Trinh, vốn là cậu còn muốn mở miệng nói câu cám ơn nhưng không nói, cậu sợ mình nôn ra, chỉ có thể gật gật đầu với Bạch Trinh, quay người chuẩn bị đi.

Vẻ mặt Bạch Trinh phức tạp kéo cậu lại “Em…”

Nói được một chữ Bạch Trinh dừng lại vì thấy sắc mặt Thành Việt, cười nói sang chuyện khác “Lần sau cùng đi chơi nhé.”

Thành Việt gật gật đầu, quay người vào chung cư, vừa xoa mắt vừa bước vào thang máy.

Thang máy tới nơi, cậu móc chìa khóa ra, đẩy cửa nhà, chậm rì rì thay giày, mới vừa bước hai bước thì sửng sốt.

Không biết Kê Từ về nhà từ bao giờ, đang ngồi trên sa lông nhìn cậu.

“Đi đâu vậy?” Kê Từ nhíu mày nhìn Thành Việt, cầm sách trên tay đặt lên bàn, đi tới chỗ Thành Việt.

Thành Việt vốn không sao, nhưng thấy Kê Từ đi về phía cậu thì mũi bỗng chua xót.

Cậu nhẹ xoa cái mũi, dùng sức nháy mắt ngăn chặn cảm xúc uất ức trong lòng, mở miệng làm ra vẻ thờ ơ: “Đi chơi với bạn, không phải chú bảo tối mới về sao?”

“Bạn nào của nhóc?” Kê Từ nhìn dáng vẻ không thèm để tâm của Thành Việt, cùng viền mắt đang đỏ lên, còn tưởng cậu và bạn học có mâu thuẫn, cười nhạt xoa nhẹ lên tóc cậu một cái “Làm sao thế? Ai bắt nạt nhóc?”

Thành Việt vốn khống chế cũng ổn lắm, bị Kê Từ xoa tóc một cái như vậy, nhất thời cảm thấy uất ức không thôi, hơi nước bốc lên chắn lại tầm nhìn, không nhịn được liều mạng vươn tay ôm lấy Kê Từ đứng trước mặt.

Kê Từ đầu tiên là sững sờ, nghe tiếng khóc kiềm nén của người trong lòng mới tỉnh táo lại, lập tức ôm chặt lấy người ta.

Thành Việt càng nghĩ càng thấy oan ức, oan ức cái gì thì chính cậu cũng không biết, cậu chỉ cảm giác được đồ của mình bị cướp đi, cảm thấy ngôi nhà kia triệt để không còn thuộc về mình nữa.

Tiếng khóc nghẹn ngào của người trong ngực khiến Kê Từ cảm thấy đau lòng, anh chau mày không lên tiếng, ôm người càng chặt hơn nữa.

Thành Việt khóc nửa buổi mới xem như phát tiết xong, đầu óc sau khi khóc hơi thiếu dưỡng khí, chỉ có thể chậm rãi nín khóc.

“Không sao rồi.” Kê Từ nghe thấy người trong lòng không còn tiếng khóc, động tác nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng Thành Việt, để Thành Việt chầm chậm bình tĩnh lại.

Thành Việt dẩu môi, nghiêng đầu không muốn cho Kê Từ nhìn thấy khuôn mặt xấu xí giàn giụa nước mắt nước mũi của mình.

Kê Từ nâng mặt cậu lên, nhìn viền mắt khóc đến đỏ bừng và bờ mi đen đẫm nước mắt của Thành Việt, chóp mũi đỏ ửng còn không ngừng hít hít.

“Đừng nhìn…” âm thanh Thành Việt ngột ngạt, muốn quay đầu né tránh tầm mắt của anh.

Kê Từ không lên tiếng, bàn tay chầm chậm nhẹ nhàng lau khô nước mắt trên mặt cậu.

“Khát không?” Kê Từ bóp cái gáy Thành Việt.

Thành Việt gật gật đầu rồi vùi mặt vào lồng ngực anh, cố gắng chặn đi tiếng nấc vẫn luôn không dừng được vì khóc.

“Ngồi sô pha đi.” Kê Từ vỗ vỗ sau gáy cậu.

“Không muốn động.” Thành Việt khóc mệt, dựa vào người ta không muốn rời.

Kê Từ nghe vậy thấy buồn cười, vươn tay nâng cái mông cậu bế người lên.

Thành Việt nhắm mắt lại, vừa chuẩn bị dựa vào người ta thì cảm giác cả người như bay lên, sợ hãi vội vàng ôm lấy cổ Kê Từ, âm thanh mang theo giọng mũi rất nặng “Kê Từ?”

“Hửm?” Kê Từ đáp một tiếng, đặt cậu lên ghế sa lông, rồi rót cho cậu cốc nước “Cổ họng cũng khàn rồi.”

Thành Việt ngại ngùng nhận nước, tay xoa xoa đôi mắt mình “Tôi khóc mãi, không chú ý.”

Kê Từ nhìn Thành Việt ngửa đầu uống nước, vì không cẩn thận nên khóe môi có vệt nước tràn ra, vươn tay lau đi nước bên môi cậu, bây giờ mới thấp giọng dò hỏi: “Đã có chuyện gì.”

Thành Việt nghe vậy nụ cười trên mặt cũng tắt đi, cho Kê Từ biết rõ ràng đầu đuôi chuyện cậu gặp Đàm Mẫn Mẫn ngày hôm nay, rồi lại sờ mũi giải thích: “Tôi không khóc vì dì ấy, chỉ là…”

“Tôi biết.” Kê Từ nắm lấy tay cậu bóp bóp “Không có chuyện gì.”

“Hả?” Thành Việt ngơ ngác.

“Giao cho tôi.” Kê Từ nhìn cậu, thấp giọng nói một câu, cũng không nói gì thêm nữa.

Đương lúc hai người đều đang suy từ điều gì đó thì trong phòng bỗng vang lên tiếng bụng kêu rột rột.

“Đói bụng…” Thành Việt ngại ngùng cúi đầu thật thấp.

Cơm nước xong, Thành Việt hơi chóng mặt nhưng không muốn để Kê Từ lo lắng, bèn đi vào gian phòng nhỏ kia giương mắt nhìn bức vẽ chưa hoàn thành.

Trong đầu càng nghĩ càng rối, sau đó Thành Việt ép chính mình tỉnh táo lại, bấy giờ mới cầm cọ lên.

Đang vẽ thì Kê Từ gọi cậu ra đi tắm.

Kê Từ thấy tâm trạng Thành Việt xuống dốc, nhíu chặt mày không hề nói gì, rồi nghĩ đến chuyện hôm nay đã định dẫn cậu đi mua váy thì sắc mặt càng không đẹp.

Vốn là lúc Thành Việt nhào vào ngực anh khóc, anh cũng sớm quăng tất cả ra sau đầu.

Chủ mưu chuyện gia đình Thành Việt phá sản tuyệt đối không phải Đàm Mẫn Mẫn, không ai đi gài một công ty xong chỉ để đi làm chủ biên của một tòa tạp chí nhỏ.

Nhưng chuyện này chắc chắn không tách rời quan hệ với Đàm Mẫn Mẫn.

Thực ra anh đã biết chuyện ngôi nhà của Thành Việt bị người ta mua trong lúc đang điều tra việc này, người mua nhà là ai anh cũng biết.

Nhưng anh không bận tâm, cho tới hôm nay biết được người ở trong ngôi nhà đó hiện tại là Đàm Mẫn Mẫn thì Kê Từ liền xâu chuỗi tất cả mọi chuyện lại.

Người mua nhà không phải Đàm Mẫn Mẫn, người đứng tên trên giấy tờ bất động sản tên là Lương Tư Nguy, hiện tại là chủ tịch công ty mậu dịch Thiên Dung, cũng là người mua lại mảnh đất hoang của ba Thành Việt.

Trước kia Đàm Mẫn Mẫn là trợ lý của Kha Mâu, theo Thành Việt nói thì quan hệ rất đỗi thân thiết.

Đàm Mẫn Mẫn có thể ở trong căn nhà như thế, tuyệt đối có quan hệ không đơn giản với Lương Tư Nguy.

Loại quan hệ hợp tác giữa hai người là gì thì không cần nói cũng biết.

Kê Từ nhìn xấp tại liệu trên bàn mà cười lạnh thành tiếng, sau đó dùng cả đêm sửa soạn lại tư liệu, gửi qua cho thám tử tư mà Đường Cảnh liên hệ trước đó, ủy thác thám tử tư chụp lại ảnh tiếp xúc thân mật của Lương Tư Nguy và Đàm Mẫn Mẫn.

Buổi tối lúc đi ngủ, đầu Thành Việt hơi đau, có lẽ là do khóc nhiều quá, trăn trở cả một lúc lâu mới ngủ được.

Sáng hôm sau, Thành Việt dậy rất sớm, chủ yếu là do tối qua ngủ không ngon, trong đầu cậu luôn nghĩ vì sao Đàm Mẫn Mẫn lại mua nhà cậu, tuy cậu rất đau lòng nhưng cũng không có ngốc.

Dựa vào gia cảnh của Đàm Mẫn Mẫn mà mua lại được căn nhà kia của cậu thì chuyện này quá mức bất thường.

“Ăn no rồi.” Thành Việt đặt lại nửa bát cháo lên bàn.

“Ăn hết cháo đi.” Kê Từ nói rồi nhìn sắc mặt ngủ không ngon của Thành Việt, suy nghĩ một chút cảm thấy cần phải dời đi sự chú ý của cậu.

Ví dụ như…

Kê Từ chau mày nhớ tới chiêu trò mà trước đây Đường Cảnh dùng để theo đuổi mấy cô gái.

Làm người ta vui, tặng đồ họ thích.

“Ờm…” Thành Việt nghe vậy lại ăn thêm hai muỗng.

“Lát nữa thay đồ đi, mang nhóc tới một nơi.” Kê Từ nói với cậu xong, quyết đoán cầm di động lên nhắn tin cho Trương Mạnh Mạnh hỏi nên đi đâu để mua váy.

Trong số các đồng nghiệp của anh thì duy chỉ có Trương Mạnh Mạnh là thích mặc váy.

“Đi đâu vậy?” Thành Việt hơi nghi hoặc.

Kê Từ vừa định nói gì đó, tin nhắn của Trương Mạnh Mạnh bên kia đã gửi qua, các địa chỉ cửa hàng cùng hình ảnh.

Kê Từ đưa điện thoại cho Thành Việt nhìn “Thích cái nào thì mua cái đó.”

“Thực ra tôi…” Thành Việt xem đủ loại kiểu dáng váy đầm trên điện thoại thì giãy dụa “Thực ra tôi không thích…”

“Không thích kiểu này?” Kê Từ nhíu mày, lại nhớ tới trước đây Thành Việt từng nói thích chế phục, an ủi cậu “Cửa hàng chế phục hẳn là có, để tôi hỏi một chút.”

Thành Việt còn đang tính cứu lấy thân mình “Không phải…”

Lời Thành Việt còn chưa dứt thì di động của Kê Từ bỗng vang lên âm thanh, Kê Từ mở ra tin nhắn ghi âm của Trương Mạnh Mạnh gửi tới.

Âm thanh kích động của Trương Mạnh Mạnh truyền tới.

“Có luôn! Chế phục gì cũng có, hầu gái, quần áo thủy thủ, thỏ playboy, học sinh Nhật, đúng rồi, gần đây cửa hàng đó còn có mẫu trang phục mèo, bộ kia đặc biệt đáng yêu đó! Tôi có ảnh đây, tôi gửi cho anh!”

Kê Từ càng nghe mắt càng phát sáng.

Thành Việt càng nghe càng tuyệt vọng.

Tác giả:

Kê Từ: Đột nhiên biến thái.