Tiểu Gia Đây Có Rất Nhiều Váy

Chương 8



Kê Từ híp mắt, thấy khuôn mặt mang vẻ tủi thân của Thành Việt thì anh liền hiểu nhóc con này đang nghĩ gì.

“Tôi không ở nhà chú nổi.” Thành Việt suy nghĩ rõ ràng rồi quyết định chắc như đinh đóng cột (chém đinh chặt sắt), cậu kéo vali toan đi về hướng thang máy bên kia “Chú thương hại tôi chứ gì! Chú làm vậy để lương tâm thoải mái, còn muốn ra vẻ ta đây với tôi! Tôi phải về Mỹ! Tiểu gia đây không đời nào sống chung với chú!”

“Nhóc đáng thương chỗ nào?” Kê Từ chau mày cầm lấy cánh tay Thành Việt, kéo người lại “Tôi đây mới đáng thương được chưa?”

Thành Việt thở hổn hển không lên tiếng, nhưng vẫn dừng bước.

“Nhóc nghe cho kỹ đây, tôi sẽ không lặp lại lần thứ hai.” Kê Từ bước tới vài bước đối diện cậu, bàn tay nắm lấy cằm cậu nâng mặt Thành Việt lên: “Nhóc chẳng đáng thương chút nào cả, tôi không nhận nuôi nhóc vì thương hại, ngoài đường nhiều chó con mèo con tội nghiệp như thế sao tôi không đem về nhà nuôi vì chúng đáng thương? Nuôi lớn nhóc là trách nhiệm của tôi, không phải để lương tâm thoải mái, tôi quy định những điều đó là vì mong muốn nhóc có thể lớn lên trong hoàn cảnh lành mạnh, không phải là để có thể ra oai với một cậu bé.”

Thành Việt bị ép ngửa đầu lên nửa ngày đã mỏi cổ, cậu nuốt nước bọt khó nhọc nói: “Biết, biết rồi… có thể bỏ tôi ra trước không?”

Kê Từ chau mày nhìn viền mắt đỏ hồng của cậu, xem chừng đã hiểu được suy nghĩ của thằng nhóc này.

Thành Việt đang thiếu cảm giác an toàn nên rất nhạy cảm, cậu luôn dựng thẳng gai lên, anh chưa tiếp xúc với thiếu niên tuổi này nên không biết làm sao, suy nghĩ lại những quy định cứng nhắc mà anh nói với Thành Việt, chỉ có thể khó khăn nhìn vào nhà mình rồi bảo: “Xem nơi này như nhà nhóc, muồn làm sao thì làm thế ấy, đừng suy nghĩ nhiều.”

Thành Việt nghe xong mắt sáng rực lên: “Có thật không?”

Kê Từ hơi hối hận rồi, nhưng thấy Thành Việt ngửa mặt nhìn anh thì chỉ đành khó khăn gật đầu.

“Tuyệt!” Thành Việt cười đẩy vali di vào nhà, đứng sau cửa nghiêng đầu, khoát tay với Kê Từ: “Gặp chú sau nhé!”

Kê Từ thấy dáng vẻ đó của cậu không hiểu sao cười lên.

Vừa rồi Thành Việt nghiêng đầu cười cười nhìn anh khiến anh có cảm giác trong nhà nuôi một chú cún.

“Đói bụng đừng gọi thức ăn ngoài, trong tủ lạnh có đồ ăn.” Kê Từ dặn dò câu cuối cùng, thấy cậu gật đầu rồi mới xoay người xuống lầu.

Thành Việt nhìn anh bước vào thang máy xong mới đóng cửa nhà, quay đầu quan sát phòng khách đặt biệt sạch sẽ tươm tất, cẩn thận từng chút một cởi giày ra, tìm một đôi dép lê trong tủ, sau khi đi dép mới chuẩn bị kéo vali vào.

Cậu vừa mới đẩy vali vào liền thấy trên nền gạch sứ trắng như tuyết hằn ra dấu vết màu đen, lập tức không dám cử động nữa.

Thành Việt chau mày khom lưng cẩn thận nhấc vali lên, tốn hết sức lực ôm vào ngực.

Vali vừa nặng vừa to, Thành Việt ôm đi như thế nên không nhìn rõ đường đi, chỉ có thể chậm rãi bước từng bước vào căn phòng lúc nãy Kê Từ chỉ cho cậu.

Đi về tổng cộng tám lần, Thành Việt cuối cùng cũng chuyển xong bốn cái vali vào phòng, rồi cầm khăn giấy lau đi vết bẩn ở cửa ra vào.

Xong xuôi mọi thứ thì sau lưng cũng mướt mồ hôi, cậu thở hồng hộc định ngồi lên sa lông thì nhớ lại Kê Từ bảo không thay quần không được ngồi, chỉ đành thở dài ngoan ngoãn đi vào phòng, mở vali tùy ý chọn một cái quần thể thao để thay.

Thành Việt thay quần xong nằm lên sa lông nghỉ ngơi một lúc, trợn tròn mắt nhìn trần nhà một chốc, cậu lôi di động trong túi ra, nhắn tin cho mấy người bạn ở Mỹ.

[Đang làm gì thế?]

Mọi người trả lời rất nhanh.

Có người hỏi khi nào cậu về, đang đợi cậu.

Cũng có người bảo cậu mang chút ít đặc sản Trung Quốc về, thí dụ như gái xinh chẳng hạn.

Ấy thế mà cũng có người tìm cậu vay tiền.

Thành Việt nhìn những câu trả lời đa dạng kia, suy nghĩ chốc lát rồi trả lời một vài người.

Cuối cùng đặt di động trên sa lông rồi đợi.

Cậu cảm giác thực ra đôi lúc mình cũng không quá ngu ngốc, mẹ đã nói lòng dạ cậu rộng rãi, trong bụng không có nhiều âm mưu, đầu óc chẳng biết thù dai.

Cho nên… ừ…mấy người bạn kia đều lợi dụng cậu…

Điện thoại di động đặt trên sa lông mười phút nhưng không có âm thanh gì, ngược lại là bụng cậu kêu lên mấy lần.

Thành Việt thở dài, lấy điện thoại rồi xóa đi những người nên xóa.

Cuối cùng dừng lại ở số liên lạc mới lưu, là số liên lạc của Kê Từ.

Cậu chọc chọc đầu ngón tay lên màn hình di động, cuối cùng gửi tin nhắn cho Kê Từ, là tin nhắn giống với tin cậu gửi cho những người bạn kia.

Câu chữ giống nhau, giọng điệu giống nhau, đều bằng tiếng Anh.

[Nhà tôi phá sản rồi, tiền đều bị đóng băng, ba mẹ đều qua đời, bây giờ tôi nên làm sao]

———————————————————————————————–

Kê Từ nhận lấy cà phê nhân viên phục vụ bưng tới, nói cám ơn rồi nhẹ nhàng đẩy cốc cà phê tới trước mặt Mục Giai: “Gần đây nếu không có gì đặc biệt thì đừng ra ngoài, không an toàn.”

“Cám ơn.” Mục Giai áp tay lên cốc cà phế ấm nóng, mái tóc dài che đi nửa khuôn mặt cô.

Nửa gương mặt còn lại trông hơi tiều tụy nhưng lại thanh lệ khó giấu.

“Khách sáo với tôi làm gì.” Kê Từ nhíu mày nhìn vành mắt đen của cô “Chuyện còn chưa bắt đầu mà cậu đã gục thì không được.”

“Tôi không sao.” Mục Giai xoa xoa đôi mắt, không cam lòng thở dài: “Chỉ là tôi ngủ không ngon thôi, nghĩ tới những bé trai bé gái ôm chân tôi, van nài tôi đưa chúng ra ngoài thì chẳng tài nào chợp mắt được, cậu biết không, ánh mắt của bọn trẻ nhìn tôi sáng biết bao, là tôi cho chúng hi vọng, tôi tuyệt đối không thể để bọn trẻ thất vọng.”

Kê Từ nhìn cô, nhẹ nhàng cười: “Bọn trẻ sẽ không thất vọng, người như cậu chắc chắc rất nhiều.”

“Đúng.” Mục Giai cũng cười: “Chẳng phải là có thêm cậu sao, tôi thực sự không ngờ, người lạnh lùng nhất lớp chúng ta có thể vươn một tay giúp tôi, có lẽ cậu không biết lúc đó tôi phải lấy bao nhiêu dũng khí mới dám nhắn tin khẩn cầu cậu đâu.”

Kê Từ vừa định nói gì đó thì di động trong túi rung lên, anh nói câu xin lỗi với Mục Giai rồi lấy di động ra.

Là tin nhắn Thành Việt gửi.

Kê Từ nhìn tin nhắn ấy, trả lời cho cậu một tin bằng tiếng Trung.

Thành Việt gửi tin nhắn xong vừa định đứng dậy tới tủ lạnh tìm đồ ăn bỏ bụng thì điện thoại đặt trên sofa đột ngột vang lên.

Cậu nhanh chóng ngồi lại ghế sa lông, cầm di động lên xem.

Kê Từ trả lời mười lăm chữ.

[Bây giờ nhóc cần phải dọn dẹp căn phòng của nhóc cho sạch sẽ đi]

Thành Việt nhìn cụm ‘căn phòng của nhóc’ trong tin nhắn của Kê Từ bỗng thấy cái mũi chua xót.

———————————————————————————————–

Thực ra khi Kê Từ về nhà đã chuẩn bị tâm lý tình hình trong nhà bừa bộn, còn ở trên đường an ủi mình những mười phút.

Kết quả khi mở cửa ra, trong nhà và trước khi anh đi không hề khác biệt.

Điểm khác biệt chỉ có cái ổ chó cỡ lớn đang ở trên sofa kia thôi, đang yên tĩnh mà ngủ, một chút cũng không ầm ĩ, trong ngực ôm cái gối, trông rất ngoan ngoãn.

Trong chớp mắt Kê Từ cảm thấy nuôi một đứa trẻ cũng không quá phiền phức.

Về sau anh nhớ lại khoảnh khắc này, cảm thấy nhóc con mồm miệng thiếu đòn đã dần dần tiến vào tim anh từ lúc này đây.

Thành Việt nghe thấy tiếng mở cửa thì tỉnh, nháy mắt một cái đã thấy Kê Từ đi tới, cậu vật vờ bò dậy từ ghế sa lông, dùng tay vuốt lại tóc tai rối tinh rối mù vì ngủ.

“Ăn gì chưa?” Kê Từ đem túi đặt lên bàn, ngồi bên cạnh Thành Việt.

Thành Việt vội gật đầu: “Ăn rồi, một cái bánh mì với hai quả chuối.”

“Còn đói không?” Kê Từ vừa hỏi vừa lấy tài liệu trong túi ra xem.

“Không đói.” Thành Việt nói rồi sờ sờ bụng, cậu phát hiện mình lại hơi đói nhưng nghĩ ở nhà Kê Từ mà ăn nhiều quá thì không tốt, người ta tốn công nhọc lòng nuôi cậu thì thôi đi, mình còn ăn nhiều như thế…

Kê Từ thấy cậu không đói thì liền tập trung xem tài liệu trên tay.

Phòng khách to lớn nhất thời yên tĩnh.

Thành Việt kéo kéo chiếc áo T-shirt nhăn nhúm vì ngủ, tiếp đó ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường.

Đã chín giờ hơn rồi.

Thành Việt nhẹ hắng giọng, vươn tay cầm quả táo trên khay trà, nỗ lực che giấu vẻ lúng túng do sự im lặng mang đến.

Cậu cảm thấy nên tìm chuyện gì đó để tán gẫu chút đỉnh.

Sau năm phút Thành Việt suy nghĩ, trong phòng vẫn chỉ có tiếng lật tài liệu phát ra âm thanh loạt xoạt của Kê Từ.

Cuối cùng Thành Việt mới nghĩ ra, nhỏ giọng hỏi một câu: “Chú tắm rửa chưa? Chú tắm trước hay tôi tắm trước…”

Hỏi xong thì Thành Việt hối hận ngay, đề tài tán gẫu gì đây trời, thật là ngu quá đi mất.

Cậu nhớ lại nam nữ chính trong một bộ phim cậu từng xem ở đâu đó, trước khi họ tắt đèn đã hỏi nhau câu này.

Kê Từ xem tài liệu trên tay nên không nghe  rõ Thành Việt nói gì, chỉ loáng thoáng nghe được cậu hỏi cái gì mà rửa ráy, anh quay đầu nhìn thấy Thành Việt cầm quả táo trên tay, còn tưởng cậu hỏi rửa trái cây hay gì nên bảo: “Tùy nhóc, rửa giúp tôi luôn.”

Thành Việt: “!”

Thành Việt khiếp sợ trợn to hai mắt, nhấc tay run rẩy mà chỉ vào Kê Từ: “Biến … biến thái…”

Kê Từ: “?”

Tác giả: Kê Từ: bỗng dưng biến thái jpg.