Tiểu Khất Cái Biến Thân Ký

Chương 36



Hạ Tử Hân tự thuật:

    Trong đầu bồi hồi toàn bộ đều là mới vừa rồi cha vợ cùng đối thoại, thở dài một hơi, về tới trong phòng xem Trần Ngữ Yên ngồi bên cạnh giường không biết đang suy nghĩ thứ gì, ngay cả ta bước vào rồi mà cũng không hoàn hồn, đi tới bên cạnh Trần Ngữ Yên lên tiếng hỏi "Ngữ Yên, đang suy nghĩ gì đấy? "

Đầu tiên nàng giật mình thức tỉnh, có chút hoảng sợ mà liếc nhìn, rồi lại cúi đầu, ta nhìn khuôn mặt nàng không được thoải mái, cuống quít hỏi "Ngữ Yên, có vấn đề gì vậy, sao trông mặt lại không ổn thế?"

Nàng ngẩng đầu trừng mắt nhìn, đứng lên, đi qua bên trái "Đến phòng cách vách đi, có việc cùng thương lượng. "

    Nhìn bóng lưng của nàng, trong lòng không tránh khỏi xốn xang.

    Mấy ngày nay cảm thấy nàng đã đối xử với ta tốt hơn nhiều, nhưng chung quy vẫn không quá rõ ràng.

Đến gian phòng ở bên cạnh, ngồi xuống bàn trà, giương mắt liếc nhìn, trong lòng không được ổn định, hơi lo lắng mở miệng hỏi, "Ngươi tìm ta là muốn biết cha vừa rồi nói với ta chuyện gì phải không?"

    Nàng ngẩng đầu lên hai mắt giao nhau. Trong lòng thầm nghĩ phải chăng là thế thật, nhưng Trần Ngữ Yên từ khuôn mặt bình tĩnh thì đôi mày dần nhíu lại, giọng nói hơi lãnh đạm hỏi "Mấy ngày nữa khởi hành?"

Ta hơi do dự trả lời "Ba ngày sau."

    Nghe xong, nàng cúi đầu trầm tư một lúc mới nói rằng "Ba ngày nữa cùng đi kinh thành đi."

    Giả sử vừa rồi chưa có cuộc trò chuyện giữa ta và cha nàng, Trần Ngữ Yên muốn đi kinh thành cũng sẽ gây thêm cản trở, huống hồ giờ kinh thành chỉ sợ dữ nhiều lành ít, sao có thể nhẫn tâm mạo hiểm đây?

Nghĩ thế ta lắc đầu, "Ly Hàm vẫn còn nhỏ, còn đường thì bôn ba, hơn nữa chuyện kinh thành chỉ cần dựa theo lời cha nói là làm. Ngươi vẫn nên ở lại phủ chăm sóc hài tử đi, để mình ta đi là được rồi."

    Nàng hơi nhíu chân mày, tựa như đang dò xét ta. "Để Ly Hàm ở lại cho cha mẹ chăm sóc là được, ở kinh thành có rất nhiều chủ sự cửa tiệm cần phải rà soát, ta đi cùng, cũng dễ quản lý hơn."

    Thấy nàng quyết tâm đi cùng, hơn nữa không tìm ra được lý do nào khác, đành gật đầu đáp ứng, huống hồ nếu tiếp tục từ chối nữa, e rằng sẽ gây hoài nghi.

Bàn xong việc, bầu không khí lại trở nên trầm lặng đến nỗi ta không thể chịu được, đành phải hỏi, "Ngữ Yên, tại sao gần đây ngươi..." Nói đến đây chẳng biết nên mở lời thế nào, không biết liệu sự thật có giống như mình nghĩ không. Trong lòng thật muốn biết đáp án, lại sợ cái đáp án đó.

    Nếu không như ý nguyện, phải làm sao để đối mặt đây?

    Thật yếu đuối, chỉ biết chịu đựng, chẳng dám đứng lên phản kháng. Bởi vì trái tim đã bị thương tổn ngàn lần, nếu phải chịu thêm nữa, e rằng ngay cả tro tàn cũng chẳng còn.

    Chợt bị tiếng ồn ào ngoài cửa cắt đứt. Ra khỏi phòng nhìn thấy mấy gã sai vặt đang trói một người chạy tới thư phòng của Trần Dương Hàm, bước tới đám người kia hỏi "Đã xảy ra chuyện gì, sao lại huyên náo đến thế này?"

    Gã sai vặt liếc nhìn ta, rồi lại đưa mắt nhìn Trần Ngữ Yên, sau đấy mới cung kính trả lời, "Cô gia, chuyện này phải do đích thân lão gia xử lý mới được."

    Ta nhíu mày, chuyện gì cần phải đích thân Trần Dương Hàm ra tay đây, quản gia cũng có thể đảm đương mà. Còn chưa mở lời, Trần Ngữ Yên ở bên cạnh đã bảo rằng "Người này để ta xử lý là được rồi, các ngươi lui ra đi."

    Gã sai vặt dẫn đầu có vẻ khó xử, nhìn Trần Ngữ Yên nói, "Tiểu thư, đây là lão gia đích thân điểm danh... cái này..." còn chưa nói xong, Trần Ngữ Yên đã cắt lời "Được rồi, ta sẽ nói với cha."

    Từ đầu đến cuối Trần Ngữ Yên chẳng đưa mắt nhìn ta đang ở bên cạnh.

    Cảm thấy hơi mất mát, cúi đầu thầm thở dài trở về phòng. Ngay cả một câu giải thích cũng chẳng có. E rằng tất cả cũng chỉ là do ta tưởng bở. Nếu là thật tâm, tại sao ngay lúc ta cần một câu nói, thì ngay cả một ánh mắt nàng cũng chẳng cho?

    Nghĩ vậy cảm thấy thật thất vọng. Quay đầu nhìn Ly Hàm, khắp khuôn mặt ta bỗng chốc tràn đầy ý cười, trong lòng hạnh phúc tự nhiên sinh sôi.

    Hồi lâu đến khi Ly Hàm thức tỉnh, Trần Ngữ Yên vẫn chưa trở lại. Ta đưa tay xoa khuôn mặt Ly Hàm, mãi đến khi tiếng cười khanh khách của nó vang vọng. Tiểu Ly Hàm rất giống Trần Ngữ Yên, dù vẫn còn bé, nhưng sau này có thể thấy nó sẽ trở thành một nữ tử nghiêng nước nghiêng thành.

    Chẳng biết tới lúc nào, Trần Ngữ Yên trở về phòng, ta ngẩng đầu nhìn nàng, rồi lại cúi xuống bế Tiểu Ly Hàm, nghe nàng nói rằng "Đến lúc ăn cơm rồi."

Ta gật đầu, trông dáng vẻ của nàng khá uể oải. Trong lòng hơi đau xót, ngoài mặt vẫn lạnh nhạt, ôm Ly Hàm ra khỏi gian phòng. Có chút ảo não, chỉ có thể tự phát chiến tranh lạnh, tự chuốc lấy bực bội vào người.

Trên bàn ăn chẳng nói câu nào, chỉ cúi đầu ăn cơm. Vừa rồi nhìn thấy khuôn mặt Trần Dương Hàm hơi khó coi, Tô Bách Cầm cũng có vẻ lo lắng nhìn Trần Ngữ Yên và Trần Dương Hàm, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, dù rất muốn biết nhưng cũng đành rầu rĩ ăn xong và bảo rằng "Cha, ta ăn xong rồi, các ngươi cứ thong thả ăn đi, ta lui trước."

    Trần Dương Hàm bỏ đũa xuống, dặn dò một hồi rồi cũng để ta đi. Trần Ngữ Yên ngay cả nửa câu cũng không nói. Ta ra khỏi phủ, để gã sai vặt chuẩn bị ngựa rồi chạy đến bán lão.

    Tới khi ta nhảy xuống ngựa đến bán lão, Chu Đức thấy được vội bỏ bàn tính xuống ra tiếp đón, "Gia, có chuyện gì vậy?"

    Ta nhìn vào trong bán lão, cười hỏi "Ta có thể vào trong không?"

    Hắn lúc này mới ý thức được, hơi xấu hổ gãi đầu, dáng dấp thật phà chấc phác ấy thật khiến cho người ta muốn khi dễ. Chu Đức được xem như là chưỡng quỷ nhỏ tuổi nhất của Hạ phủ, nhưng là có khả năng tính toán thiên phú dị bẩm, mà còn trung thành tận tụy. Hạ gia có được như ngày hôm nay cũng là nhờ vào hắn.

    Ta bảo Chu Đức chuẩn bị thức ăn và gian phòng ở lầu hai, hôm nay đến bán lão là để mua say.

    Trong gian phòng ở lầu hai mang cảm giác buồn bã chán chường, trước đó chỉ biết uống rượu nho và bia, nay rốt cuộc cũng biết rượu là gì.

    Dần dần đầu óc chao đảo, cảnh vật trở nên mơ hồ.

    Lúc tỉnh dậy đã nhận ra mình ở Trần phủ, mở mắt thấy Trần Ngữ Yên ở bên cạnh, tay đang chống đầu.

    Ta đưa mắt nhìn nàng, lạnh nhạt nói "Khát. "

    Nghe vậy, nàng ngây người một lát rồi mới đi đến bàn trà pha một chén, đưa tới, nói "Uống đi. "

    Ta thật sự chết khát, vội vàng đưa vào miệng, nàng thấy vậy mới bảo "Uống chậm chút, coi chừng sặc."

    Thật sự không biết mình nên đối mặt như thế nào, dù kiên cường đến cỡ nào cũng sẽ có lúc mệt mỏi, có lúc cần đến sự đáp lại, nhưng lâu rồi theo thời gian cũng quên mất.

    Nếu như là một ai khác không phải Trần Ngữ Yên, có lẽ sẽ bớt đau hơn. Nhưng tình yêu làm gì có lựa chọn.

    Lát sau nghe thấy tiếng cửa mở, rồi tiếng bước chân. Ta nhìn cánh cửa đã đóng, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Đợi đến khi tỉnh dậy, ta tiến tới bàn rót chén trà, xoa thái dương nhức mỏi, rồi mặc áo khoác ra khỏi cửa.

    Vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Yến Nhi chạy một cách vội vã, sắc mặt vẫn còn chưa kịp phục hồi đã cuống quít nói, "Cô gia, cô gia, tiểu thư xảy ra chuyện rồi."

    Sợi dây trong đầu như thể bị chặt đứt, ngẩn người nhìn Yến Nhi, không đợi phục hồi tinh thần đã nắm bả vai Yến Nhi lay động hỏi "Ngữ Yên, Ngữ Yên đã xảy ra chuyện gì? Trước đó vẫn còn tốt cơ mà."

    Yến Nhi có chút khó chịu, xoay người thoát khỏi trói buộc mới đáp rằng "Cô gia, bình tĩnh một chút, tiểu thư bị hôn mê, hiện tại đang được đại phụ chữa bệnh, lão gia bảo đến kiếm ngươi."

    Nghe thấy tin Ngữ Yên bị hôn mê, tim như thể bị bóp nghẹn, đến nỗi ngay cả hô đều cảm thấy khó khăn, hướng về phía Yến Nhi hốt hoảng nói "Dẫn đường ta tới đó, mau. "

    Yến Nhi vừa nghe xong, lập tức cất bước đi, dọc theo mái hiên đi tới gian phòng đã nhìn thấy Trần Dương Hàm và Tô Bách Cầm đứng ở đó. Mà người đang nằm trên giường chính là Trần Ngữ Yên, lúc này trên gương mặt dường như chẳng có tơ máu, mắt nhắm chặt, chứng kiến như vậy, tim như thể bị nứt ra, không thể diễn tả được.

    Vị lão trung y đang bắt mạch cho Trần Ngữ Yên, chân mày nhíu lại, một lát mới nói với Trần Dương Hàm "Trần tiểu thư cũng không có gì đáng ngại, chỉ là gần đây quá mệt mỏi, khí huyết không lưu thông tốt mới dẫn đến hôn mê. Còn có, nhìn Trần tiểu thư lông mày nhíu chặt, sợ là gần đây có tâm bệnh, trong ngày thường phải đi giải sầu nhiều một chút. Đây là toa thuốc dành cho Trần tiểu thư, dùng mấy ngày nữa thì sẽ khôi phục, chỉ là về tâm thì phải có thứ chữa phù hợp mới được."

    Nghe xong lời nói của đại phu, trong lòng không biết nên có cảm tưởng gì, e rằng thứ giải được chỉ có thể là Dương Hạo. Những người khác ở trong phòng nghe xong cũng đều đen mặt, sợ rằng cũng đều nghĩ như thế a.

    Nhìn Trần Ngữ Yên, đang muốn đi, bị Trần Dương Hàm bảo "Tử Hân, theo ta, cha có chuyện muốn hỏi. "

    Trần Dương Hàm mặt cũng đen kịt, trong giọng nói không nghe ra là vui hay giận, Tô Bách Cầm ở bên cạnh nghe vậy, thoáng nhíu chân mày, hướng về phía Trần Dương Hàm nói "Lão gia, hay là để Tử Hân lưu lại đây để chăm sóc Ngữ Yên đi."

    Trần Dương Hàm nhìn Tô Bách Cầm, bèn quơ ống tay áo "Cũng được, Tử Hân hãy ở lại đây chăm sóc Ngữ Yên đi."

    Ta gật đầu "Vâng, thưa cha, ngươi đi nghĩ sớm đi, Ngữ Yên cứ để ta bồi."

    Trần Dương Hàm đưa mắt nhìn về phía Trần Ngữ Yên, bảo rằng "Ừ, nếu Ngữ Yên tỉnh rồi, nhớ báo cho ta hay."

    Sau khi ta gật đầu đáp ứng, hai người họ rời đi, ta đem nguyên liệu sắc thuốc mới trở lại bên cạnh. Một cô gái thông minh xinh đẹp như vậy, thế mà sao gương mặt lại thật gầy gò, không có tia máu nào, bảo sao lòng ta không đau cho được đây.

    Không lâu sau Yến Nhi trở về phòng, tay bưng thuốc nói "Ly Hàm vẫn còn chưa tỉnh, nhưng lát nữa phải ra xem nó thế nào mới được." Dựa vào bệnh trạng của Ngữ Yên hiện giờ, cũng chỉ đành uỷ khuất Tiểu Ly Hàm phải ở một mình trong chốc lát thôi.

Để Yến Nhi lui ra, bắt đầu múc thìa để mớm thuốc cho Ngữ Yên, nhưng không làm sao để cho nàng uống được. Không nghĩ tới Trần tiểu thư lại cố chấp không nuốt vào được. Bất đắc dĩ đành phải bắt chước cách mớm thuốc như trong những bộ phim truyền hình, cúi đầu xuống bắt đầu đút thuốc một cách khó khăn thì chợt nhìn thấy đôi mắt đang mở to mờ mịt nhìn mình, trong thoáng chốc khuôn mặt đã chuyển sang màu đỏ, cổ như bị mắc nghẹn.

Bầu không khí trong phòng lâm vào lúng túng xấu hổ, ta ho khan một cái, "Ngươi hôn mê..."

Nói xong, lại sợ nghe thấy câu trả lời, nhớ lại chuyện ngày hôm qua xảy ra, trong lòng thầm nghĩ mình quả thực đã đa tình, đứng lên bảo, "Nếu tỉnh rồi, ta về trước đây."

Đang định bước ra khỏi phòng, bỗng dưng nghe thấy giọng nói có chút gấp gáp của Ngữ Yên, "Tử Hân, đừng đi, có thể ở lại đây được không?"

    Cứ ngỡ rằng mình nghe nhầm quay đầu lại đã nhìn thấy ánh mắt chờ mong, ngơ ngác gật đầu. Đợi đến khi hoàn hồn, thầm trách sao mình lại không có nguyên tắc như vậy, nhưng đã đồng ý rồi nên thành thật ngồi ở bên cạnh, một câu cũng không nói.

Trải qua chuyện hôm qua, tuyến phòng thủ cuối cùng đã bị đánh vỡ, không cách nào có thể hồi phục lại được. Nhưng khi biết Ngữ Yên hôn mê, não như bị đình trễ, lòng không ngừng đau xót, dễ dàng chịu thỏa hiệp không chần chừ.

Hồi lâu, Trần Ngữ Yên mới cất tiếng, "Tử Hân, tại sao ngươi không nói chuyện?"

Ta ngẩng đầu chăm chú nhìn nàng, thở dài một hơi, "Không biết nên nói gì."

    Nhìn thấy đáy mắt nàng như có điểm mất mác, tâm hơi hỗn loạn, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản. Trong phòng lại rơi vào trầm mặc.

Đứng lên ra khỏi phòng, cảm nhận được có ánh mắt dõi theo, nhưng vẫn phân phó gã sai vặt đem tin Trần Ngữ Yên đã tỉnh cho Trần Dương Hàm, rồi lại lập tức trở về phòng. Thật không hiểu tại sao ngay lúc ta quyết định buông tay, nàng lại đem cho ta hy vọng. Nếu không mong chờ, chắc hẳn sẽ không đau?

    Vào giờ phút này, không có can đảm để bước tiếp, sợ rằng phải chịu tổn thương một lần nữa.

    Nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài liền biết rằng đám người Trần Dương Hàm đã đến rồi, lập tức đứng lên, nhìn Trần Dương Hàm và Tô Bách Cầm đến gần, nắm tay Trần Ngữ Yên "Ngữ Yên, ngươi đã dọa mẹ rồi. Sao đang yên lành lại ngất đi thế, cũng may chỉ cần uống thuốc bổ là tỉnh rồi."

    Trần Ngữ Yên thoát khỏi ánh mắt chăm chú đó, quay đầu sang chỗ khác nói với Trần Dương Hàm "Cha, con cảm thấy hơi đói bụng, muốn dùng bữa trước."

    Trần Dương Hàm gật đầu với Trần Ngữ Yên, "Được, đi thôi."

Chậm rãi lui ra ngoài, ta cũng đói bụng nhưng không biết nên đối mặt như thế nào, đành phân phó gã sai vặt chuẩn bị bữa cơm vào phòng, trong đầu vẫn luôn nghĩ về Trần Ngữ Yên, sau đó lắc đầu xua đi hết mọi ý nghĩ, thở dài một hơi, từ đáy lòng nghĩ rằng, tim của mình chính là của mình, tại sao phải chê nó ngu muội đây.

Đáy lòng vẫn không cam tâm, sao có thể nhẫn lòng buông tay được nữ tử đó? Tâm, trong ngoài đều bị giày vò, cuối cùng quyết định sau khi ăn xong đi đến phòng Trần Ngữ Yên.