Tiểu Ma Vương Tìm Chồng Cho Mẹ

Chương 12



Thế là cậu nhóc khom người chạy lon ton qua hai nhân viên lễ tân, chạy thẳng vào thang máy, nhìn vào những con số hiển thị trên thang máy, tầng cao nhất là tầng 34, nếu cậu tính không sai thì hầu hết tổng tài đều làm việc ở tầng cao nhất, nhưng bây giờ chiều cao của cậu nhóc có hạn, không thể với tới số 34 để bấm được.

Cậu nhóc mở balo ra, lấy một cây gậy được gấp khúc gọn gàng đã được chuẩn bị từ trước ra, kéo cây gậy dài ra rồi nhấn vào số 34.

Nhưng chưa kịp nhấn vào số đó, cửa thang máy đột nhiên mở ra, ba người đàn ông ăn mặc chỉnh tề bước vào nhìn cậu nhóc với ánh mắt kinh ngạc.

Thiên Từ biết người đi đầu là tổng giám đốc tập đoàn Thiên Hạ Vương Đình Quân, sau anh là Vương Đình Trường và thư ký Nam. Dù bị bắt tại chỗ nhưng Thiên Từ vẫn không hề cảm thấy chột dạ, cậu nhóc thu chiếc gậy lại, thong thả bỏ vào balo, rồi cất giọng nói non nớt dễ lừa người lên.

“Chào ba chú, phiền chú bấm hộ cháu số 34.”

Vương Đình Quân đang đánh giá cậu nhóc, tầm bốn năm tuổi, khuôn mặt tròn tròn, da trắng, mắt to, hai má phúng phính rất đáng yêu. Đâu ra một đứa trẻ ở đây?

Thư ký Nam định gọi bảo vệ thì nghe Vương Đình Quân nói: “Nhóc con, cháu lên tầng 34 làm gì? Ba mẹ cháu đâu mà để cháu ở một mình ở đây?”

“Rất hân hạnh được gặp chú, cháu đến đây một mình, mẹ cháu đang ngủ ở nhà.”

Giọng nói trẻ con nghe rất dễ chịu, Vương Đình Quân chưa tiếp xúc với trẻ con bao giờ nhưng rõ ràng anh không bài xích đứa nhỏ này, thấy anh mỉm cười với đứa nhỏ, thư ký Nam cũng ngưng lại ý định của mình.

Vương Đình Trường nhìn đứa nhỏ rất vừa mắt, anh ta là người yêu cái đẹp, mà thằng nhóc trước mặt này lại đúng là một kiệt tác, không biết bố mẹ nào mà đẻ được một đứa con đáng yêu đến vậy.

Nhưng mà sao ánh mắt cậu nhóc này anh lại thấy quen quen, nó cứ có cảm giác lạnh lùng làm sao ấy.

“Nhóc con, cháu gặp anh trai chú để làm gì?”

“Chẳng lẽ tập đoàn Thiên Hạ tiếp khách ở thang máy sao?”

Ách.

Đây là đứa trẻ sao?

Nếu không nhìn tận mắt mà nghe kể lại anh ta tuyệt đối không bao giờ tin một cậu nhóc ba tuổi nói câu này.

Khẩu khí không tồi.

“Tổng giám đốc, tôi sẽ gọi bảo vệ xử lý.”

Vương Đình Quân giơ tay lên: “Đưa cậu nhóc lên phòng tôi.”

“À…Vâng thưa tổng giám đốc.”

Và như thế Thiên Từ thuận lợi đi lên.

Vương Thiên Quân cũng không biết anh đưa cậu nhóc lên phòng để làm gì, nhưng nghĩ một cậu nhóc còn thơm mùi sữa như thế này cũng không tạo ra một ảnh hưởng gì, hơn nữa cậu nhóc đến muốn gặp anh, nhìn khuôn mặt này anh cũng không từ chối nổi. Bình thường, bất cứ đối tác nào muốn gặp anh cũng phải đặt lịch trước vài tháng, cậu nhóc này vận khí đúng là không tồi.

Thiên Từ cũng âm thầm đánh giá, càng lúc càng cảm thấy quyết định của mình là đúng đắn. Chú này làm ba cậu mới được, không thì không ai xứng làm ba cậu.

Năm phút sau, tại phòng tổng giám đốc.

Lần đầu tiên chào đón một đứa trẻ, cả ba người đàn ông không biết làm gì.