Tiểu Ma Vương Tìm Chồng Cho Mẹ

Chương 7



Ly tức đỏ mắt nhưng không nói thêm được gì, Hoàng thấy thế thì giải vây: “Bây giờ Ly đang mang thai, cô có thể bớt độc mồm độc miệng như vậy được không?”

Tình cảm thắm thiết nha.

Trời sinh một cặp.

Mai cảm thán trong lòng, thật là may mắn cô vẫn còn dừng đúng lúc, nếu không bị hai người này bán đi còn ngồi đếm tiền cho họ nữa thì hết thuốc chữa rồi.

“Anh nói thật là hay nha, chả lẽ tôi phải chắp tay cầu trời cho tuesday cướp bồ bạn thân hòa hòa hợp hợp vui vẻ mỗi ngày à, xin lỗi nha, tôi không làm được đâu, tốt nhất là mấy người gặp tôi nên đi đường vòng, nếu không mỗi lần gặp tôi sẽ chắp tay trù ẻo, cho hai người cắn nhau đến chết.”

“Cô….không ngờ cô lại độc ác như vậy, tôi đã nhìn nhầm cô rồi.” Hoàng chỉ thẳng mặt Mai quát không thương tiếc.

Mai trong lòng mặc dù rất khó chịu nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, cô nhếch miệng cười đểu một cái rồi đi lại gần Hoàng, nhỏ nhẹ nói: “Xin chúc mừng, trước giờ mắt anh đúng là bị mù đấy, haha..”

Nói xong thì cất bước đi vào trong không thèm ngoảnh đầu nhìn lại một lần nào nữa, khi cô yêu cô sẽ hết lòng, nhưng đã đến nước này thì không cần khách khí với thể loại đào mỏ này nữa.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Mai đi lang thang trên đường, cô không biết bây giờ phải làm sao, vừa mới ra trường, công việc cũng chưa ổn định, làm sao nuôi được đứa nhỏ, quan trọng hơn là ba của đứa nhỏ là ai cô cũng không biết, làm sao ăn nói với ba mẹ.

Khi đi qua một shop quần áo trẻ con, Mai dừng lại ngắm nhìn những chiếc váy nhỏ nhắn xinh xắn kia, trong lòng cũng rất mong đợi, sau này cô sẽ mua cho con những bộ đồ dễ thương như vậy.

Điện thoại vang lên làm Mai đang trong mê man tỉnh lại, thì ra cô đang đứng ngây ngốc trước shop quần áo.

“Alo.”

“Tới liền đây.”

Là Vân Hạ gọi. Sau khi rời bệnh viện Mai đã nhắn tin cho Vân Hạ gặp nhau ở quán cà phê, Vân Hạ đến mà không thấy cô nên gọi điện thoại.

Quán cà phê cách nơi cô đang đứng mấy bước chân, Mai cất điện thoại vào túi xách rồi tiến về hướng quán cà phê.

“Mai, ở đây.” Vân Hạ đứng dậy vẫy tay với cô.

Sáu năm sau, tại sân bay quốc tế Z.

Một người phụ nữ đeo kính râm, mái tóc hạt giẻ bồng bềnh xõa ngang hông, mặc một chiếc áo phông trắng phối cùng chân váy nhung màu đỏ nổi bật, tôn lên được đường nét quyến rũ của mình, đôi boot đen cao đến gần đầu gối làm càng làm nổi bật chiều cao của cô. Tay trái đẩy một xe đẩy đựng ba vali cỡ lớn cùng một đứa trẻ trắng nõn, xinh xắn đáng yêu, tay phải đang dắt một bé trai tầm bốn năm tuổi, đứa bé này đeo một chiếc kính râm bản lớn, che gần hết nửa khuôn mặt của cậu, nhưng làn da như búng ra sữa của cậu làm bao người phải thèm thuồng.

Ba cực phẩm vừa ra khỏi sân bay liền thu hút hầu hết ánh nhìn của mọi người.

“Nhìn bé gái kia kìa, thật là đẹp.”

“Cậu cũng không nhìn thử cậu bé bên cạnh đi, đúng là một cực phẩm, thật là muốn nuôi chồng từ nhỏ.”

“Không nhìn xem mẹ của hai đứa trẻ kia có bao nhiêu quyến rũ, xinh đẹp, đúng là mẹ nào con nấy.”

“Thật là muốn cắn cho mỗi người một miếng.”