Tiểu Ma Vương Tìm Chồng Cho Mẹ

Chương 9



“Này, con xem mẹ là loại người gì vậy hả?”

“Mê trai, ham ăn, ham ngủ.”

Ách.

Đây chắc chắn không phải là con trai cô, có đứa con trai nào nói mẹ mình như vậy đâu, cô chắc chắn đã bị bệnh viện tráo đổi con rồi.

“Con có thể nói mẹ mình như vậy sao? Nhưng mà con cũng thấy người này đẹp trai sao?”

Thiên Từ chưa kịp trả lời thì Thiên An đã cướp lời: “Em nói mà, chú này rất đẹp trai, là kiểu tổng tài chứ không giống kiểu tiểu thịt tươi đâu nha.”

Ôi lạy trời, còn phân biệt được kiểu tổng tài với thịt tươi, thật là mê trai bài bản nha, trong lòng cô liền cho con gái một like.

“Hai người có thể đừng nhìn phiến diện vấn đề như vậy được không? Chú ấy là người đàn ông trẻ tuổi giàu nhất nước đấy, chỉ có chú ấy mới xứng làm ba của con, hiểu chưa?”

Được rồi, cô sai rồi.

“Con bớt dát vàng lên mặt mình đi, người ta là người giàu nhất nước đó, còn con thì có gì nào? Còn nữa, người ta cũng có vị hôn thê rồi, con đừng hy vọng nữa.”

Thiên Từ nhìn thẳng vào mắt mẹ mình, nghiêm nghị nói: “Chỉ là liên hôn thương mại, con sẽ đưa chú ấy về cho mẹ.”

Mai đồng ý sảng khoái: “Được thôi, chỉ cần con đưa về được, mẹ liền dám lấy.”

“Một lời đã định.”

“Một lời đã định.”

Mai không có hy vọng gì nhiều, nói với con trai như vậy là cô muốn xem thằng con nhiều mưu mô này sẽ bày ra trò gì. Đừng nhìn vẻ bề ngoài đáng yêu vô tội vậy mà bị mắc lừa, nó có cả một bụng mưu mô đấy, đến mẹ nó mà còn phải tắt điện trước nó mà.

“Mai, Thiên Từ, Thiên An, cậu đến rồi này.”

Là anh trai cô, Vũ Thanh Tùng. Hôm nay anh mặc một áo sơ mi trắng, bên ngoài là một bộ vest màu xanh đen, trông rất nam tính, chững chạc đúng độ tuổi của anh.

“Chào cậu.”

“Chào cậu.”

Hai đứa nhỏ cung kính chào anh. Bình thường anh rất bận rộn, nhưng có thời gian anh sẽ video call để nói chuyện với ba mẹ con, mặc dù hôm nay hai đứa trẻ mới gặp người cậu này lần đầu tiên nhưng cũng không cảm thấy xa lạ.

“Ba mẹ con chờ lâu không? Hôm nay tắc đường quá, để ba mẹ con phải chờ cậu rồi.”

Nghe giọng nói trầm ấm của anh trai, Mai cảm thấy lòng mình nghẹn lại, đã mấy năm rồi mới gặp lại nhau, mặc dù cũng nói chuyện điện thoại, nhưng khi gặp mặt lại cảm giác khác, dù cô có chuyện gì xảy ra thì gia đình vẫn là nói giang rộng vòng tay đón cô trở về.

Hôm nay Tùng mặc một bộ đồ thể thao đen khá thoải mái, nhìn trẻ trung hơn so với những bộ vest đen hàng ngày.

“Không anh, bọn em cũng vừa ra thôi.”

“Đi nào, chúng ta về nhà thôi.”

Vừa xuống xe, khung cảnh xung quanh làm Mai thấy nghẹn lại, nước mắt không tự chủ được cứ thế lăn dài trên gò má. Đây là nhà cô, là bao nhiêu kỷ niệm tuổi thơ, là nơi có ba, mẹ, anh trai ngày ngày yêu thương lo lắng cho cô, thế mà cô nói đi là đi biệt tăm sáu năm mới quay lại.